- Này cô bạn gì ơi !
Tuệ Lâm quay lại nhìn, đó là một anh chàng có gương mặt khá baby đang nhoẻn cười đưa cho cô cây bút chì. Tuệ Lâm tròn mắt :
- Cảm ơn.
- Cô đã làm rớt bút hơn 3 lần trong 10 phút.
- Anh theo dõi từng hành động của tôi hả?
- Không. Chỉ là tiếng bút chì va chạm với sàn làm dòng suy nghĩ đang tập trung của tôi bị chi phối.
- Thật hả?
- Tiếp tục nghe giảng đi.
Bài giảng kết thúc, lúc vừa ra khỏi cửa lớp thì cả hai lại một lần nữa
chạm mặt nhau, lần này là lúc Lâm vô tình làm rơi điện thoại của anh
chàng đó lúc dòng người đang chen chút. Anh chàng đó lại mỉm cười :
- Có duyên thật đấy !
- Điện thoại của anh không sao chứ?
- Chắc là không.
Nhận được tin nhắn của Duy, lại là chữ busy to oành cùng với những icon trái tim mà càng lúc Lâm càng cảm thấy nó trở nên bình thường. Thấy anh chàng kia bước đi lặng lẽ và lầm lũi nhìn cái điện thoại, Tuệ Lâm gọi
lớn :
- Này anh gì ơi !
Anh chàng kia quay lại, Lâm mỉm cười :
- Tôi mời anh một ly kem. Coi như để xin lỗi anh !
- Kem hả ?
- Là kem Fanny. Loại kem tôi yêu thích nhất !
- Cũng được.
Một cảnh tượng lạ lùng, anh chàng trông ngố ngố kia thì chạy xe đạp
Martin trong khi Tuệ Lâm vi vu trên chiếc Vespa LX sang trọng của Bảo
Yến để lại. Vào đến quán kem Fanny, trông anh chàng rất lạ lẫm, cứ nhìn
hai ly kem rồi hỏi :
- Cô ăn toàn thứ đắt tiền này à?
- Có bao nhiêu đâu. Anh sao thế?
- Tôi chỉ là sinh viên nghèo. Lên Sài Gòn học mấy năm rồi mà tôi chỉ biết mỗi cơm bụi và cà phê cóc.
- Thế cà phê cóc là gì?
- Không hợp với những tiểu thư như cô đâu. Thật ra gia cảnh cũng không
tới nỗi, nhưng để vào RMIT, tôi buộc phải chọn kiếp sinh viên như vậy.
Lâm nhoẻn cười nhìn anh chàng, anh ta gãi đầu và nếm thử những viên kem đủ màu sắc. Trông gương mặt anh ta thật thích thú, có lẽ vì đây là lần
đầu tiên được ăn …
- Woah… Ngon vậy !
- Đây là loại kem tôi thích nhất. Từ nhỏ, món khoái khẩu nhất của tôi vẫn là kem.
- Mà cô tên gì? Học chung đã lâu mà tôi vẫn chưa biết.
- Huỳnh Tuệ Lâm.
- Tên đẹp lắm. Tôi là Huy Hoàng.
- Điện thoại của anh thực sự không bị gì thật chứ?
- Tôi cũng không biết… Nhưng cô không cần bận tâm. Tôi ở trọ ở một chỗ sửa điện thoại mà.
- Có gì thì cứ nói với tôi nhé.
- Cũng được. Cho tôi số điện thoại của cô đi.
- Ok!
Viết số điện thoại lên tay của anh chàng Huy Hoàng , sau đó anh chàng vội bỏ đi vì cho là đã tới giờ học khác. Lâm mỉm cười nhìn theo và chợt theo
dòng suy nghĩ, tại sao lúc trước, Lâm đã làm Duy ướt và anh chỉ lạnh
lùng miệt hạ nhân cách của cô trong khi cái điện thoại quan trọng hơn bộ cánh rất nhiều đối với một sinh viên như Hoàng mà anh vẫn có thể tươi
cười dù Lâm biết có vẻ như nó đã không ổn. Lại một buổi chiều vắng Duy,
Lâm đi shopping một mình, cô ghé một cửa hàng điện thoại và ngắm thử.
Lâm trông thấy chiếc điện thoại giống hệt điện thoại của anh chàng Huy
Hoàng nên đã nhanh tay chọn mua. Mạnh và Duy đang ngồi bên quán cà phê ở tầng một phía đối diện cửa hàng điện thoại mà Tuệ Lâm đi mua để bàn
việc với đối tác. Trong lúc giải lao chờ ông khách đi nghe điện thoại,
Mạnh chỉ tay :
- Ơ kìa … Tuệ Lâm phải không?
- Cái gì? Cậu nói ai?
- Bạn gái cậu chứ ai. Đang ở cửa hàng điện thoại bên kia kìa !
- Thấy rồi.
- Cần điện thoại sao không nói với cậu nhỉ?
- Tuệ Lâm không có thói quen sở hữu mấy thứ này nhiều hơn một cái. Cách đây một tháng cô ấy còn khoe điện thoại mới mua kia mà.
- Chắc là do hư.
- Thôi tiếp tục đi.
Duy tự lôi mình vào công việc nhưng mắt anh vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn
sang và trông có vẻ chú ý cái nhìn hí hửng của Tuệ Lâm với chiếc điện
thoại đang được gói cẩn thận…
Vừa tắm táp sau một trận mây mưa với
người phụ nữ diễm kiều Ngọc Quế, đi ngang phòng thờ của Lý Gia Đoàn,
Trần Kiên bước vào và lặng lẽ thắp một nén hương nguội lạnh :
- Lý
Gia Đoàn, có nằm mơ cậu cũng không bao giờ nghĩ tới ngày này phải không? Tôi đang đứng trong nhà của cậu, nằm trên chiếc giường của cậu và ngủ
với chính bà vợ của cậu. Sắp tới đây, tập đoàn thực phẩm Lý Đoàn cũng sẽ nằm trong tay tôi. Thằng con trai của cậu tuy không dễ chơi nhưng cậu
nên hối hận đi, đã đặt niềm tin vào một đứa không có quyết định lâu dài
sẽ gắn bó với gia nghiệp cả đời gầy dựng của cậu. Nó luôn muốn chuyện
này kết thúc thật nhanh để được ra đi với hạnh phúc của nó.
Kề sát vào di ảnh của ông Lý Gia Đoàn, ánh mắt đầy hận thù và câm giận, ông Kiên thều thào :
- Nó sẽ bị đứa con gái của tôi mê hoặc và bỏ tất cả những thứ mà nó cho là phù du. Cậu đã chiếm tất cả mọi thứ của tôi, nhưng người phụ nữ mà
cậu cố giành giật từ tay tôi mãi mãi không thuộc về cậu. Tôi phải lấy
lại những thứ của tôi.
Ông Kiên giật mình quay lại vì một tiếng
động lạ, ông hết sức hốt hoảng khi bà cụ già ngồi xe lăn xuất hiện ngay
phía mép cửa sau lưng ông. Bà Quế giật mình chạy ra khi nghe có tiếng đổ vỡ, ông Kiên tái mặt :
- Sao bà ta lại ở đây?
- Anh lạ chưa, xưa nay bà ấy vẫn ở cạnh phòng này mà. Anh nói đi toilet, sao lại vào đây?
- Không có gì…
- Yên tâm đi ! Bà ta không nói được. Có nghe được những gì anh nói thì cũng như không thôi.
Nói rồi bà Quế đẩy xe lăn đưa bà về phòng rồi bảo cô y tá riêng lên săn sóc đỡ bà lên giường. Ông Kiên xuống nhà và nói :
- Em có muốn mọi chuyện mau kết thúc không?
- Em thuộc về anh. Quyết định nằm ở anh. Nhưng em không muốn phải sống xa con gái của chúng ta nữa.
- Nhanh thôi. Anh đang tìm cách khiến Lý Đoàn Duy từ bỏ. Nó vẫn xiết chặt mọi thứ trong công ty làm anh không làm được gì. Em có thể làm gì để
chi phối nó không?
- Em không biết. Em không hiểu nó.
- Điều có thể khiến nó chi phối chỉ có thể là Huỳnh Tuệ Lâm, con chúng ta.
- Anh định làm gì?
- Hay là thúc ép bọn nó cưới nhau.
- Với tư tưởng của thằng đó, thúc ép là chuyện không thể nào.
- Để anh suy nghĩ, thôi em vào đi.
- Chào anh.
Tình hình làm ăn của công ty thực phẩm Lý Đoàn vẫn chỉ nằm ở mức trung
bình khá, điều đó làm Duy không khỏi băn khoăn bởi nếu việc nhỏ chưa
thành thì làm sao có thể làm yên tâm làm việc lớn hơn. Anh lái xe đến
tìm cô bạn gái Tuệ Lâm, người mở cửa lại là Trần Kiên. Duy mím môi chào :
- Chú Kiên !
- Tìm Tuệ Lâm hả?
- Tôi không rãnh để tới tìm chú vào giờ này.
- Đây là lời để xin phép phụ huynh dắt bạn gái đi chơi vào 9 giờ rưỡi tối sao?
- Ông là phụ huynh của cô ấy hả?
- Ít nhất là ở cái đất Việt Nam, đừng quên, bạn gái cậu rất nghe lời
tôi. Nó đã là một cô bé ngoan từ lúc lọt lòng, cậu có dám cá với tôi,
nếu tôi không đồng ý thì nó sẽ trở ra và tìm cách từ chối cậu không?
- Tôi thách ông đó.
Ông Kiên cười ha hả, tiến lại gần và sửa cravat của Duy lại cho ngay ngắn giọng lạnh lùng :
- Có giỏi thì mau mau mà giữ kỹ nó. Nếu không sẽ hối hận đấy ! Biết chưa.
Thình lình ông kéo xiết cravat vào làm Duy nghẹt thở, ông đắc chí bỏ đi vào nhà còn Duy thì loay hoay với chiếc cravat bị thắt chặt. Tuệ Lâm
bước ra :
- Anh, em xong rồi.
- Ừ ! Đi thôi.
- Chờ em không lâu chứ?
- Sao em lại hỏi vậy? Sợ anh trách móc gì sao?
- Đâu có gì. Thôi mình đi !
Lâm và Duy cùng nhau đi tới một vũ trường, lâu rồi cả hai không cùng
nhau đi tới những nơi náo nhiệt thế này. Gọi rượu và say sưa theo điệu
nhạc, cả hai cuốn mình vào những điều nhảy cuồng say và đắm đuối bên
nhau. Duy cảm thấy hãnh diện,anh sở hữu cô bạn gái mà trên dưới cả chục
thằng đàn ông đứng bên cạnh phải ngước nhìn. Nắm tay cô vào chỗ ngồi,
Duy hỏi :
- Em có biết là hôm nay em đẹp lắm không?
- Sao lại nói những lời như vậy với em?
- Em không thấy có rất nhiều người nhìn em à.
- Vậy anh có muốn thế không?
-Tất nhiên rồi
- Cũng lâu rồi tụi mình không cùng nhau tới đây.
- Em có nhớ, lần đầu tiên anh gặp em ở nơi như thế này, đã xảy ra việc gì không?
Lâm nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu :
- Nghĩ lại mà rợn người… Em không hiểu sao hôm đó em bạo gan như vậy.
- Lúc say mà, đâu có biết được.
- Nhưng anh nghĩ sao mà lại đưa em về khách sạn mà không làm gì em?
Duy nhếch mép cười :
- Anh không phải loại người đó.
- Loại nào?
- Thấy đẹp là chỉ biết nghĩ tới chuyện ấy.
Tuệ Lâm không hiểu lắm ẩn ý của Duy, nhưng cô chỉ nhoài người hôn anh
như để cảm ơn lời nói đó. Chợt, một tiếng nói phía sau lưng :
- Huỳnh Tuệ Lâm ! Là cô đây mà !
Duy bực mình khi nụ hôn cháy bỏng của anh bị cắt quãng, Tuệ Lâm không
hỏi bất ngờ khi đứng phía sau cô là anh chàng Huy Hoàng mới đi ăn kem
lúc sáng. Anh chàng trong một trang phục bồi bàn vẫn tươi cười với Tuệ
Lâm.Đoàn Duy cứng giọng :
- Anh là ai thế ?
- Đây là bạn học của em.
- Mới đây mà em đã kết bạn à ?
- Phải. Chúng tôi thân nhau lắm. Cô ấy còn rủ tôi đi ăn kem.
Duy quay lại nhìn Lâm, trông người yêu có vẻ hơi căng thẳng, Lâm khéo léo :
- Gặp anh ở trường nhé !
- Cũng được.
Anh chàng vừa bỏ đi, Duy đã bực mình ra mặt :
- Anh không biết người bạn này của em đấy.
- Chỉ mới quen.
- Mới quen mà đã mời đi ăn kem à?
- Yến đã đi Mỹ, em chưa có cơ hội tìm bạn mới. Còn anh thì suốt ngày
bận rộn. Việc mời một ly kem chỉ là một sự tình cờ còn việc em đang cô
đơn thì nó không còn là tình cờ nữa.
Tuệ Lâm bức xúc bỏ ra ngoài
trước, Duy ngồi trong đó một lúc rồi đuổi theo. Thấy cô đang đứng, không khóc thành lời mà nước mắt rơi tức tưởi, Duy bước lại gần :
- Anh xin lỗi.
- Anh có lỗi chi đâu.
- Anh không biết là mình đã có quá ít thời gian cho em.
- Phải chi anh biết điều này sớm hơn thì chúng ta đâu có cãi nhau. Hỏng mất một đêm vui vẻ !
- Thôi mà, anh không như thế nữa.
- Em chỉ coi tất cả mọi người là bạn. Vì em đã có anh ! Em đã yêu rồi
thì không gì làm em có thể xao nhãng. Em rất tập trung ! Anh đừng nghĩ
em là loại đó.
- Ok Ok ! Có một điều anh muốn em biết.
Lâm ngước lên nhìn Duy, anh kéo cô vào lòng và ôm cô như không muốn rời. Duy thì thầm vào tai cô người yêu bé bỏng :
- Anh yêu em rất nhiều. Và anh không bao giờ muốn mất em !
- Anh sẽ không bao giờ mất em nếu ngày nào anh còn nói với em câu nói này.
Đôi khi, lời nói chỉ là một âm thanh phát ra từ cửa miệng, gió có thể
lay động nó bay đi mất. Nhưng lời nói chân thành từ con tim của một đôi
trái tim thuộc về nhau thì đôi khi những lời nói đó sẽ tồn tại trong tâm trí cả hai mãi mãi. Ngày hôm ấy, vòng tay ôm lấy nhau. Duy nhớ. Lâm
cũng nhớ. Những lời nói, mang âm thanh hứa hẹn một màu hồng hạnh phúc
đệm vào những cung bậc tình yêu ngọt ngào dẫu có lúc thăng lúc trầm thì
giai điệu yêu thương vẫn đang gãy từng nhịp êm đềm trong hai tâm hồn
hạnh phúc đó.