Yêu Nữa Được Không

Chương 32: Chương 32




Hoàng tìm đến Lâm ở phòng ăn, anh tặng cô một phần bánh plan trông rất ngon miệng, Tuệ Lâm nghiêng đầu cười dí dỏm :

- Mời tôi hả?

- Là của cô phải không?

Tuệ Lâm tròn mắt, Hoàng đặt chiếc điện thoại di động mới tinh trước mặt cô. Hoàng ngồi xuống và hỏi :

- Tại sao cô lại làm như vậy?

- Vì tôi biết điện thoại của anh không cứu được nữa rồi.

- Có hay không thì tôi cũng không muốn cô làm như vậy.

- Hoàng, anh không cần phải quan trọng hóa vấn đề. Xem như tôi tặng anh.

Anh chàng cau có nhăn mặt và đặt xuống, Tuệ Lâm cũng tỏ vẻ ái ngại :

- Anh đừng cương quyết như thế. Chỉ làm tôi thêm áy náy thôi. Anh không còn gì để liên lạc thì tôi làm sao có thể yên tâm. Thứ này tôi không thiếu, tôi không mất nhiều tiền cho nó đâu.

- Cô làm thế thì …

- Xem như nhờ có nó mà anh có được số liên lạc của tôi.

Điều này có vẻ hợp lí, mắt Hoàng như sáng lên khi kiểm tra thử và đã có số điện thoại Tuệ Lâm nằm trong đó. Nhưng anh vẫn làm ra vẻ nghiêm trang :

- Tôi chỉ mượn thôi đó.

- Ừ. Thì mượn.

- Vậy thì ăn cái bánh tôi mời cô đi.

- Trông ngon đấy chứ.

Lâm chỉ kém Duy một tuổi và bằng tuổi với Hoàng, nhưng sự nghiêm nghị của Duy làm anh trông có vẻ chững chạc, trưởng thành hơn so với anh chàng có nụ cười rất baby đang ngồi đối diện với Lâm.

Trong khi đó, Mạnh và Duy đang ngồi trong phòng riêng của Duy. Thấy Mạnh cứ cười cười nhìn cặp nhẫn cưới anh vừa lấy ở tiệm về mà không tập trung với công việc, Duy nói :

- Giải quyết cho xong đống hồ sơ này đi. Ngày mai chúng ta đi !

- Đi đâu?

- Tới nơi ba tớ bị tai nạn.

- Để làm gì? Gần nửa năm rồi.

- Mặc kệ tớ.

- Duy à, cậu nên tìm những điều hiện hữu hơn. Nơi đó chẳng còn gì cho cậu tìm đi. 12 ngày nữa là tớ làm chú rể rồi, cậu cũng là rể phụ. Không nên để chuyện không hay xảy ra trước ngày vui của tớ chứ.

- Hay là cậu lo cho đám cưới của cậu?

- Cả cho tớ lẫn cho cậu !

- Mặc xác cậu, ngày mai 7 giờ tớ khởi hành đấy.

- Lâm thì sao? Cậu không nói điều này với cô ấy à ?

- Việc gì phải nói.

- Duy à, cậu đã mất Phương Thy như thế nào tớ nghĩ ắt hẳn cậu chưa quên.

- Đừng có đem cái chuyện đó ra giáo dục tớ nữa, cậu nghĩ cậu là sát thủ tình trường thì muốn lên lớp tớ giờ nào cũng được hả?

- Đừng nghĩ vậy chứ. Tớ chỉ không muốn …

- Không muốn tớ mất Tuệ Lâm chứ gì. Cậu có Khiết Nhã rồi còn tiếc bạn gái của tớ hả? Muốn giành phải không?

- Lý Đoàn Duy tớ yêu cầu cậu bình tĩnh lại..

Duy bực tức bỏ ra ngoài. Anh đã dần tìm được manh mối nên rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn đó. Vụ tai nạn ghi được ghi chép lại, chiếc xe Bentley màu đen lao thẳng vào chân núi. Nạn nhân bị chấn thương sọ não và tai nạn vào ban đêm nên không cấp cứu kịp gây ra cái chết. Đúng là muốn đến đó để tìm lại sự việc thì không dễ. Mất hai ngày để tìm đúng nơi ông Đoàn bị tai nạn, vết vẽ lại vụ tai nạn vẫn còn mờ mờ. Duy đã một mình lái xe đến đó mà không rủ Tiến Mạnh vì giận lẫy, nhìn xung quanh thì chỉ có duy nhất một căn nhà tạm bợ. Bước vào nhà xem thử, Duy nhìn thấy một cô gái và một ông già. Anh lễ phép chào :

- Chào cả nhà !

- Anh tìm ai đấy?

- Tôi từ xa đến đây… Chẳng hay hai người đã sống ở đây lâu chưa?

- Đây là căn nhà của hai ông cháu chúng tôi. Chẳng hay anh muốn biết gì? Lại muốn tìm hiểu mấy chuyện hồn ma xung quanh đây ư?

- Không phải… Cách đây sáu tháng, bên kia đường, đối diện căn lều của hai ông cháu, hai người có nhớ vụ tai nạn xe hơi nào giữa đêm khuya không?

- Tai nạn xe hơi… Nghe mơ hồ quá ông nhỉ?

Duy lấy trong ba lô ra hình ảnh tai nạn của vụ xe hơi. Cả ông già và cô gái đều ngờ ngợ ra rồi đồng loạt hét lên :

- Đúng là chiếc xe hơi này …

- Sao? Hai người nhớ gì hả?

Duy mừng như muốn khóc hăm hở hỏi, cô gái kể lại :

- Chúng tôi đã nghe tiếng thắng xe từ rất xa…

- Rất xa hả?

- Phải.

Ông già vuốt râu và nói :

- Lúc đó tôi vẫn đang gài bẫy những con thú rừng hay lang thang ở đây, tôi nghe tiếng kêu cứu từ rất xa, nhưng tôi không hiểu ở trên xe sao lại kêu cứu. Và đến lúc chiếc xe ấy lao đến mỗi lúc một gần, tôi nhận ra vẻ mặt hốt hoảng của một người đàn ông. Và sau đó … là những hình ảnh như thế này !

- Sao hai người không cứu ba tôi?

- Chúng tôi không nghĩ ông ấy còn sống. Máu ra rất nhiều, gần như là toàn bộ khuông mặt, tôi cố đến gần và soi đèn. Và thế là chúng tôi cùng về nhà lớn.

- Sao hai người không gọi cảnh sát tới?

- Chúng tôi không tường tận vụ này lắm.

- Ba tôi vẫn còn sống… Sao hai người nhẫn tâm vậy?... Nếu hai người đem ông ấy ra kịp thì có lẽ ông ấy vẫn còn sống …

Duy phẫn nộ rơi nước mắt quát nạt hai ông cháu. Hai người đó cũng tỏ vẻ áy náy, Duy lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Lúc chuẩn bị vào xe, cô gái chạy theo và nói :

- Anh ơi …

Duy quay lại và như vẫn còn giận vì sự vô tình của hai ông cháu. Cô gái lấy trong túi áo ra một chiếc chìa khóa và nói :

- Đây là thứ duy nhất tôi có thể trao lại cho anh.

- Cái gì đây?

- Nó vươn trên cổ ông ấy.

- Vậy là cô vẫn muốn cướp đồ của người chết hả?

- Không. Tôi chỉ …

- Ác độc !

Duy giật lấy chiếc chìa khóa rồi vào xe lái đi thật nhanh. Anh chạy ra miền trung du xa xôi này chỉ để đổi lại những lời nói vô tình từ những người biết đâu có thể níu kéo ba anh lại trên cõi đời này. Duy không muốn khóc như nước mắt cứ tuôn như mưa trên suốt đường về. Nửa đêm, Duy về đến thành phố. Như không còn quan tâm đến ánh mắt dò xét của Trần Kiên, Tuệ Lâm mở cửa, cô hết sức bất ngờ khi thấy Duy nức nở trước mặt cô. Ôm chặt lấy Duy, Lâm hỏi :

- Chuyện gì vậy anh?

- Anh không ngờ… Anh không ngờ …

- Anh Duy… Có chuyện gì vậy?

- Anh … Anh chỉ muốn khóc…

- Có em đây mà. Anh không sao chứ anh yêu? Ôi trời ơi… sao người anh toàn mùi rượu. Anh lái xe khi có mùi rượu bia hả?

- Em chỉ cần im lặng. Anh muốn bờ vai của em.

Lâm không hiểu chuyện gì nhưng cô vẫn làm theo ý của Đoàn Duy. Đêm đó, Duy đã ngủ ngon lành trên vai Lâm, cô vẫn ngồi yên, trằn trọc cả đêm không ngủ được. Không phải vì chuyện thiếu thời gian dành cho nhau, nhưng Duy càng ngày càng gầy đi, gương mặt vẫn giữ y nguyên thói lạnh lùng nhưng trông nó mệt mỏi nhiều đi rồi. Sáng, Duy giật mình thức dậy, thấy Lâm vẫn mở mắt , cô quay lại nhìn anh :

- Anh ngủ có ngon không?

- Em đã ở đây cả đêm qua à?

- Anh yêu cầu thế mà. Quên rồi sao?

- Mai mốt anh có những yêu cầu vớ vẩn thế nữa thì em cũng có quyền không chấp nhận mà.

Duy ngồi dậy và mặc áo khoác vào, cả hai rời khỏi bãi có xanh vào lúc sớm mai. Lâm chỉ im lặng khi cả hai cũng tản bộ về nhà. Về đến trước cửa nhà Lâm, Duy nói :

- Hôm qua anh có chuyện không vui. Xin lỗi vì đã làm phiền em.

- Em cũng không biết nữa …

- Ý em là gì?

Lâm cười mà như mếu, cô nói giọng buồn buồn :

- Ngay cả với em mà anh cũng khách sáo như vậy. Thực tình em không giải thích được đối với anh em là thứ gì?

- Em là người yêu của anh.

- Phải không? Hả … Ngay cả bản thân anh mà anh còn chăm sóc không nổi. Em không biết anh đang bị cuốn vào vấn đề quan trọng gì đó. Nhưng nếu anh cứ một mình ôm lấy mà không chia sẻ với bất cứ ai thì anh cũng sẽ chết dần chết mòn vì nó thôi. Đừng nói đến chuyện vun đắp yêu thương kéo dài mối quan hệ của chúng ta thêm lâu hơn. Anh suy nghĩ lại những gì em nói đi.

- Em muốn chia tay anh hả?

- Em không. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục thế này… Thì có lẽ đấy !

Lâm bỏ vào nhà, Duy cũng cáu kỉnh đứng lầm bầm vài tiếng rồi bỏ ra về. Những lời nói ấm ức của Tuệ Lâm không làm Duy quên mối thù và cái chết oan ức của cha. Anh đã phần nào tin mình chính là đứa con trai của ca sĩ phòng trà Hoàng Lan kiều diễm ngày xưa và những cái chết vẫn còn là ẩn số của họ không cho phép Duy xao lãng bởi những tác động bên ngoài. Đối với anh hiện tại, Tuệ Lâm quan trọng, nhưng trả thù là quan trọng hơn. Duy không bao giờ bên câu đó ở trong đầu.

Được và mất. Ta được gì nếu một trong hai điều đó thuộc về ta. Không phải. Cả hai đều thuộc về ta. Đúng hơn là hai thứ đó đều vẫn sẽ là của Duy. Theo đuổi những manh mối lúc mờ lúc tỏ, kiên trì và dai dẳng, thế nào có ngày anh cũng tìm ra được câu trả lời. Nhưng rồi đến lúc đó, liệu anh có còn người con gái anh yêu?

Tuệ Lâm ngồi buồn bã một mình, cô biết những ngày đẹp đẽ toàn những áng mây hồng đã đi qua và tình yêu đang đứng trước giai đoạn căng thẳng. Một phút sai lầm sẽ làm Lâm mất đi những tháng ngày màu hồng mà không dễ tìm lại được sau những ngày tháng tối tăm nhất của cuộc đời. Nhưng nếu chọn Duy và bất chấp tính khí bất thường của anh, Lâm sẽ được điều cô muốn. Bù lại có phải tự chuốt cho mình những đêm mệt mỏi trong tư tưởng thế này đây.

Vuốt mặt cho tỉnh táo, Lâm thấy điện thoại báo tin nhắn.

- Bánh Flan. Kem Fanny.Beefsteak…Tôi cho cô chọn một món đấy ! Hôm qua tôi vừa có lương, tôi mời cô.

Dòng tin nhắn dễ thương mà Huy Hoàng gửi đến lúc 5:59 phút sáng. Lâm nhoẻn cười và thầm tủi thân Đoàn Duy chưa bao giờ cho cô những dòng tin nhắn ngọt ngào như vậy….

Huy Hoàng vẫn đang chạy bộ vòng quanh công viên cùng những đứa bạn cùng phòng trọ, bất thình lình điện thoại rung làm anh dừng lại. Hoàng mỉm cười đọc tin nhắn :

- Bánh Flan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.