Mạnh và Nhã có lần đi thử áo cưới cuối cùng, chỉ còn đúng 10 ngày nữa thì cả hai sẽ dắt tay nhau vào nhà thờ. Trên đường lái xe đến studio, Mạnh hỏi :
- Có nên đưa bà em tới tiệc cưới của chúng ta?
- Em cũng đang băn khoăn. Không đưa bà tới thì sợ bà lại buồn vì nghĩ em hất hủi, nhưng em lại lo căn bệnh tim của bà …
- Hay là ta cứ đưa bà tới, anh sẽ thuê y tá theo chăm sóc bà.
- Anh … Anh không bận tâm về việc bà em…
- Biết sao được. Vợ yêu của anh lớn lên và xinh đẹp như thế này là nhờ
một tay của bà nuôi nấng cơ mà. Anh phải đền ơn bà chứ. Ba mẹ anh không
có quan trọng chuyện đó đâu.
- Anh … Anh nhìn kìa ….
Tiến Mạnh đột ngột thắng xe lại, theo tay Nhã, Mạnh nhìn sang bên kia đường, một
tiệm bánh trang trí đầy màu sắc. Mạnh ngạc nhiên :
- Em muốn ăn bánh hả? Là bánh gì để anh mua.
- Không. Em không phải chỉ tiệm bánh. Là người ngồi trong kia kìa !
- Nhìn cái gì? Người quen à?
- Rất quen là đằng khác. Anh nhìn cặp nam nữ ngồi ngay phía ngoài luôn đi !
Cả hai cố nhìn cho thật kỹ để chắc chắn nhìn không lầm, rồi Mạnh lại hét to :
- Là Tuệ Lâm đây mà …
- Và vấn đề người đối diện không phải là Đoàn Duy.
- Lại chuyện gì nữa đây! Có nên qua chào hỏi không nhỉ?
- Thôi đi đi … Biết đâu chỉ là bạn bè !
- Bạn bè thì đâu có ngồi bàn tình nhân làm gì.
- Bàn tình nhân? Có nữa hả?
- Trông cô nàng có vẻ rất hứng thú. Xem kìa, đúng là cái điệu bộ như lúc ngồi quán kem Fanny với anh rồi.
- Trễ giờ rồi, anh chỉ xin phép nghỉ có nửa ngày. Anh mà bị đuổi việc em sẽ đổi ý đấy, không lấy anh nữa đâu !
- Thôi thôi biết rồi. Anh đi ngay đây !
Duy đang làm việc như mọi ngày bình thường ở công ty. Anh làm việc tập
trung đến nỗi quên mất giờ giấc, đến công ty lúc 8 giờ sáng mà nhìn lại
cũng đã gần 2 giờ chiều. Duy nhận được cuộc gọi của bác sĩ chữa trị cho
bà Quế, cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê.
- Sức khỏe của mẹ tôi có gì không ổn à ?
- Đây là kết quả kiểm tra của bà. Có lẽ bà đã cao tuổi nhưng vẫn chưa
giảm dùng chất có cồn và thuốc lá. Bà đã gần bước qua tuổi 60, anh nên
khuyên bà giảm sử dụng những chất gây hại cho sức khỏe đó. Đây là kết
quả kiểm tra tổng quát mới nhất của bà.
- Cảm ơn anh. À mà cho tôi hỏi, muốn kiểm tra có phải là mẹ con ruột hay không, tôi phải làm cách nào?
- Ý anh là sao?
- Tôi có thể dùng mẫu tóc của hai người để xác nhận ADN không?
- Lần trước hình như anh có thắc mắc gì về nhóm máu. Lần này anh định kiểm tra à?
- Phải.
- Vậy thì cứ gửi mẫu tóc cho tôi, hoặc là móng, hoặc nước vãi.
- Tôi muốn chuyện này nằm trong bí mật. Tôi sẽ cho người gửi đến.
- OK !
Tuệ Lâm là cái tên đầu tiên Duy nghĩ đến. Hiểu rằng mọi chuyện sẽ trở nên
vô nghĩa nếu Duy và Lâm cùng chung một dòng máu. Và anh muốn biết rõ mọi chuyện trước khi quá muộn không quay lại được nữa. Đoàn Duy vẫn chưa
hết bức rứt về cái chết của ba nhưng anh hiểu rằng anh không thể vì thế
mà bỏ quên Tuệ Lâm. Nghĩ đến cô người yêu đã mấy ngày không gặp, Duy đến tiệm hoa chọn một bó hoa thật đẹp và đến trường đón cô người yêu tan
học. Trông thấy Tuệ Lâm bước ra từ cổng cười nói vui vẻ với anh chàng
trông khá quen mặt, Duy bước ra và gọi lớn :
- Lâm !
Lâm ngừng cười, cô nhìn Duy rồi nói nhỏ gì đó với anh bạn đi chiếc xe đạp Martin @. Duy nói :
- Vào xe đi em !
- Sao anh lại đến đây?
- Anh không thể đón người yêu của mình về mà không báo trước sao?
- Em không có ý đó.
Rồi Lâm bối rồi ngồi vào xe khi Duy đã mở cửa chờ sẵn. Hoàng ngẩng ngơ
nhìn theo rồi nhận lại được ánh mắt cảnh cáo của Đoàn Duy. Duy lái xe
đưa Lâm đến một cao ốc rồi dắt cô lên sân thượng. Ở nơi này dường như có thể nhìn ngắm cả thành phố, Duy tặng cho cô bó hoa hồng tươi thắm và
nói :
- Nếu anh không thể dành nhiều thời gian cho em. Liệu anh có mất em không?
- Em nghĩ đó không phải là điều anh không làm được.
- Em hãy trả lời anh đi chứ, có hay là không?
- Em không biết.
Lâm nhìn Duy, mặt anh buồn rười rượi nhưng Duy vẫn cố nở nụ cười gượng. Cả hai đứng đó không lâu rồi Duy đưa Lâm về nhà. Đột ngột anh ôm cô vào lòng :
- Anh nhớ em !
- Anh à …
- Hãy giữ yên như thế này một lúc.
Lâm cũng im lặng, Duy nói :
- Anh không có nhiều thời gian dành cho em, nhưng lí do của anh thì
không đủ làm em chấp nhận. Thế nên anh muốn em vào Đại học để có kinh
nghiệm vào công ty làm việc ở cạnh anh. Nhưng anh không chắc rằng sau
khóa học này anh có còn được ôm em đường đường chính chính như thế này
không. Sự bận rộn không thể đẩy chúng ta xa nhau nhiều như lúc hai trái
tim ta không thuộc về nhau nữa. Điều đó chưa xảy ra nhưng anh thấy có lẽ nó cũng gần đến rồi ! Anh không muốn mất em nhưng anh cũng không có
cách gì giữ em nếu một khi em đã muốn rời xa anh. Nhưng, anh yêu em là
thật lòng. Tin anh !
- Em vẫn yêu anh. Nhưng, xin hãy vì em mà đừng làm những chuyện dại dột. Không ai muốn mất nhau trong hai chúng ta anh à ! Em cũng yêu anh nhiều lắm.
Duy ngạc nhiên nhìn Lâm, rồi như
không chờ anh nói thêm điều gì, Lâm đã chủ động đặt lên môi Duy một nụ
hôn. Nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng cực kỳ lãng mạn. Nó như thâu tóm mọi ưu
phiền trước kia trở về một vấn đề nhỏ nhoi có thể giải quyết rất êm xuôi và ổn thỏa. Và Duy với Lâm lại lao vào nhau say đắm như trước kia. Duy
lại không muốn Lâm trở vào nhà mà đưa cô tới một nơi xa khác, căn biệt
thự màu xanh dương rất đẹp. Nó vừa được xây cất xong và nhanh chóng trở
thành căn biệt thự đẹp nhất ở đây. Và vẫn như phong cảnh ưa thích của
Duy, mặt sau của biệt thự là bờ sông hiền hòa. Lâm ngạc nhiên :
- Nơi này đẹp quá ! Ước gì được sống ở đây nhỉ?
- Sao lại không?
- Đừng đường đột như thế.
- Em nhìn kỹ đi. Chủ căn biệt thự này là ai?
Nói rồi Duy chạy ra và kéo tấm màn che xuống, Tuệ Lâm hết sức ngạc
nhiên khi hai chữ cái D và L quấn chặt nhau hiện ra. Anh chàng mỉm cười :
- Bất ngờ chưa?
Không chờ Duy nói thêm, Lâm kéo tay anh vào.
Thiết kế hoàn toàn theo phong cách châu Âu ở mặt trong và căn biệt thự
nổi bật nhất là căn bếp đầy đủ tiện nghi với căn phòng ngủ lớn tuyệt vời như một khách sạn năm sao. Lâm nằm xuống và nói :
- Anh mua bao nhiêu thế?
- Cũng không biết. Anh chỉ nhờ bạn học bên Đức thiết kế bản vẽ. Rồi tự cho xây cất !
- Căn nhà anh đang ở chưa đủ lớn sao? Mua thêm căn này…
- Sau khi kết hôn. Anh sẽ không ở nhà đó nữa. Từ lâu anh đã muốn độc
lập ở riêng cùng ba mẹ rồi. Dù thế nào, với lối sống của mẹ, anh nghĩ bà ấy cũng không muốn sống cô đơn suốt quãng đời còn lại. Anh sẽ để lại
cho mẹ căn nhà rồi mang di ảnh của ba đến đây ngày đêm nhang khói.
- Nơi này hơi xa thành phố đấy.
- Quan trọng là sự yên bình.
Rồi Duy nằm xuống bên cạnh Lâm, từ từ hôn cô. Tiếng chuông điện thoại
không đúng lúc lại reo khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau. Lâm đẩy nhẹ Duy ra rồi nghe điện thoại :
- Bác Kiên, là con đây !
- Con đang ở đâu mà giờ này chưa về thế?
- Dạ, bạn con … bạn con mừng tân gia ạ !
- Chừng nào con về …
- Chừng nào hả ? Dạ … Để coi …
Tuệ Lâm quay lại nhìn Duy vẻ mặt bối rối, anh chàng nhíu mày, khẽ lắc đầu đầy ẩn ý. Tuệ Lâm nhìn Duy rồi nói nhanh :
- Ngày mai con sẽ về ! Bạn rủ con ở lại ngủ một đêm ạ !
- Có xa không? Ngày mai chú đến rước.
- Dạ khỏi. Con đi cùng nhiều bạn lắm.
Duy mỉm cười nhìn Lâm khi cô tắt điện thoại, anh nói :
- Hiểu ý anh hả?
- Nếu không muốn em về, phải làm một việc em yêu cầu.
- Sao? Việc gì ?
- Em đang đói.
Duy chỉ cười mỉm rồi đứng dậy và đi. Lâm cũng đi theo, cô ngồi trên
sofa và quay ngược lại nhìn Duy cắt, tỉa, ướp thức ăn, nấu chín, lúc anh làm thức ăn trông cũng quyến rũ ra phết, thỉnh thoảng là cái liếc nhìn
và nụ cười nhạt nhưng thể hiện sự tập trung cao độ. Trông thấy Tuệ Lâm
nhìn mình không chớp mắt, Duy hỏi :
- Trông anh lạ lắm sao?
- Anh có biết vì sao phụ nữ dễ bị quyến rũ bởi những người đàn ông giỏi nấu ăn không?
- Vì họ sẽ không bao giờ bị đói bởi đàn ông nấu ăn giỏi tất nhiên là rất yêu việc nấu nướng.
Lâm hào hứng :
- Có vậy mà anh cũng nghĩ ra sao? Anh tài giỏi thật.
- Thế em đang bị quyến rũ bởi anh đó hả?
- Còn lâu. Em chỉ bị quyến rũ bởi những món ăn anh nấu mà thôi.
Những món ăn luôn Duy chế biến luôn đạt đến sự hoàn mỹ của nó. Lâm vừa
ăn vừa nhìn Duy, anh thỉnh thoảng lại lạnh lùng nhưng trái tim anh đã ấm hơn rất nhiều. Duy nói :
- Em ăn xong, anh sẽ dắt em đến một nơi !
- Đi đâu vậy?
- Thì em ăn hết đi.
- Thức ăn rất ngon. Thế anh có biết nấu những món ăn Việt Nam không?
- Anh chưa từng thử. Nhưng em biết được bao nhiêu món ăn Việt chứ…
- Đi ăn với Yến riết rồi cũng quen mà.
- Anh cũng không quen lắm với món ăn Việt, nhưng vì em, anh sẽ thử.
Chúng ta có thể không cùng trưởng thành ở Việt Nam, nhưng hạnh phúc của
chúng ta được bắt đầu và hình thành ở nơi đây. Và anh muốn gắn bó với
nơi này suốt đời, ở bên em. Không đi đâu nữa hết ! Em có muốn như vậy
không?
Tuệ Lâm nhoẻn cười gật đầu đặt tay lên bàn tay của Duy và
tựa đầu vào vai anh. Dắt Lâm lên sân thượng, Duy yêu cầu người yêu nhắm
mắt lại. Lâm nói :
- Anh làm em tò mò ghê !
- Xong rồi, giờ thì em có thể mở mắt !
Lâm không còn tin vào mắt mình khi mí mắt của cô được mở ra. Một tiệm
kem Fanny mini trước mặt cô, đủ màu đủ sắc, đủ mùi vị mà Lâm thích.
Những viên kem ngọt lịm và lạnh đến tê người, Lâm vừa ăn vừa cười hạnh
phúc :
- Cũng là ý tưởng của anh phải không?
- Em yêu anh nhất trên đời. Kem Fanny là của em ! Em sẽ ăn hết nó đêm nay !
- Từ từ nào, nghẹn đấy. Anh đút em ăn nhé !
Sự ngọt ngào và lãng mạn của Duy đã xua tan gần như tất cả bóng mây bao phủ đe dọa mối tình ấy. Lâm đã không ngủ thiếp đi trong sự vui vẻ và
hạnh phúc trong vòng tay Duy. Cả hai vẫn giữ cho nhau những ý tứ và
khoảng cách nhất định dù lối sống phóng khoáng phương Tây đã ảnh hưởng
cặp đôi này rất nhiều. Bồng Lâm vào giường và kéo chăn cẩn thận cho cô,
vuốt nhẹ mái tóc mềm, Duy thì thầm :
- Anh muốn duy trì hạnh phúc này, và hãy hiểu cho anh, việc này chỉ vì tình yêu của chúng ta.
Tay hơi run, Duy bứt nhẹ một cọng tóc của Tuệ Lâm rồi nhanh cho nó vào
túi nylon. Sau đó anh liền đặt lên má cô một nụ hôn là Lâm dịu lại và
tiếp tục chìm sâu trong giấc ngủ chắc hẳn có quá nhiều mộng đẹp sau
những gì đã được trải qua ngày hôm nay.