Yêu Nữa Được Không

Chương 37: Chương 37




Tiến Mạnh vừa thức giấc, cái giường đầy bụi làm anh ngủ chẳng ngon chút nào. Thấy có vài cú điện thoại nhỡ nhưng không cuộc gọi nào đến từ số máy của Khiết Nhã, anh chàng cay cú quăng điện thoại rồi đi đánh răng. Khiết Nhã cũng vừa thức dậy, cùng một tâm trạng, quăng điện thoại và đi vào nhà vệ sinh vì không thấy số máy muốn thấy. Nếu không có gì thay đổi, hôm nay, vào giờ này, cả hai đang chỉn chu tại phòng chờ và chuẩn bị dắt tay nhau vào nhà thờ làm lễ cưới theo nghi thức Thiên Chúa Giáo. Tiến Mạnh tặc lưỡi nhìn bộ đồ vest trắng mà lẽ ra anh đã mặc vào hôm nay rồi chuẩn bị đi ra. Vừa dắt xe ra đường, đã nhận được điện thoại :

- Gì vậy chú Phát?

- Bản kế hoạch chú giao cho con làm xong chưa?

- Xong lâu rồi mà.

- Sao không đem cho chú?

- Con quên mất. Con để ở nhà. Mà có quan trọng không chú?

- Sao không quan trọng. Hôm nay cần gấp đó. 1 tiếng nữa có mặt.

Để ở nhà mới, căn nhà mà Nhã và Mạnh đã dọn về sống cùng nhau hơn 2 tháng trước khi cưới. Đồ đạc và phòng làm việc cũng đã dọn về đó tất cả. Tiến Mạnh không còn cách nào khác, gọi điện thoại cho Tuệ Lâm cũng không được nên đành về nhà lấy. Mạnh mở chìa khóa vào, không phải Khiết Nhã mà là bà của cô đang ngồi ăn sáng. Tiến Mạnh lễ phép :

- Con chào bà !

- Ủa? Con về đưa Khiết Nhã đi đó hả?

- Đi đâu ạ?

- Chứ không phải tổ chức lễ cưới sao?

- Dạ … con…

Mạnh đứng gãi đầu rồi tiến vào phòng làm việc, đi ngang phòng ngủ, anh chợt thấy tiếc khi nguyên bộ drap đỏ rực, hình cưới cũng đã treo lên, căn phòng đầy đủ những chữ báo hỷ giờ phải tạm gác lại hết. Đứng chần chứ đó một hồi thì thấy Nhã trong trang phục áo ngủ vừa bước ra từ phòng tắm với mái tóc còn ướt sũng. Trông thấy Mạnh, Khiết Nhã nhìn đăm đăm, nhưng giống như là không muốn tiếp đón anh nhiều hơn là nhớ anh. Mạnh chép miệng :

- Lấy bản kế hoạch.

Khiết Nhã chỉ nhướn mày rùi tiến lại bàn trang điểm. Vừa lúc đó bà ngoại bước vào :

- Thôi sẵn bữa, hai đứa ra dùng bữa sáng với bà. Thức ăn bà làm ngon lắm !

- Bà…

- Con đó, lớn rồi. Đừng có mãi pha trò như vậy. Mạnh, ở lại ăn sáng với bà nhé !

- Dạ, cũng được.

Lâu rồi mới được ăn món ăn của bà nấu, Nhã ăn rất ngon miệng nhưng cô không hề hé môi nói chuyện với ai. Tiến Mạnh cũng thấy hơi ngại, bà ngoại nói :

- Hai đứa lớn hết rồi, bà không nói nhiều nữa. Nhưng phải biết tin tưởng và thông cảm cho nhau thì mới mong mà gắn bó lâu dài được. Các con phải hiểu, phải lắng nghe cho nhau. Trước tiên phải đặt sự tin tưởng lên đầu rồi sau đó mới đối mặt với sự việc dù đối phương có lỗi hay không. Tuổi trẻ các con, yêu đắm đuối cũng có mà giận hờn cũng lắm lúc mang lại điều trái ngang. Chiến tranh lạnh như thế là không hay đâu. Bà già rồi, đâu còn được ngồi đây nói chuyện cho hai đứa nghe nhiều lần nữa. Hai đứa nãy giờ có nghe gì không đấy?

Tiến Mạnh ngước lên nhìn Khiết Nhã, cô chỉ cúi gầm mặt đứng dậy quay phắt đi :

- Con no rồi. Con đi làm nha bà !

Mạnh định chạy theo nói gì đó nhưng anh lầm lũi bước ra và cũng bỏ bữa :

- Bà ơi, con đi nha.

- Sao lại đi?

- Dạ, con về công ty làm việc.

- Mạnh à, ngồi đây nghe bà nói lý do vì sao nó bức xúc như vậy khi con … đi vào những chỗ đó.

Tiến Mạnh ngồi xuống, bà nhìn vào tấm ảnh gia đình lúc đó Khiết Nhã còn rất nhỏ. Chỉ khoảng 1,2 tuổi mà thôi. Bế cô là một người đàn ông lịch lãm và bên cạnh là một gương mặt mỹ miều, dễ dàng nhận ra Khiết Nhã là bản sao của người phụ nữ này. Bà nói :

- Cũng vì một chút giận hờn nhau từ vụ một quán bar mà tụi nó đã khiến đứa cháu gái tội nghiệp của ta mồ côi suốt hơn 25 năm nay.

- Có chuyện gì xảy ra ạ?

- Con gái bà là hoa khôi của trường đại học, nó nhanh chóng lọt vào mắt xanh của một đại thiếu gia, trong một lần theo gia đình làm đại diện cho quỹ từ thiện tài trợ học bổng cho học sinh xuất sắc. Tụi nó nhanh chóng yêu nhau và tiến đến hôn nhân thuận buồm xuôi gió. Rồi Khiết Nhã ra đời, việc làm ăn của ba nó ngày càng phất còn mẹ nó thì yên vị là vợ hiền mẹ tốt. Tuy nhiên, bản chất ăn chơi đã thấm vào trong máu con rể bà, nó yêu vợ, thương con nhưng chơi bời là thứ không thể nào từ bỏ. Trong thời gian kiêng cử vợ sinh, nó đã đi lăng nhăng, rồi một thời gian sau bị phát hiện, dù không tới mức nặng, chỉ là hôn hít, nhảy nhót ngoài quán bar, con gái ta phát hiện và hai đứa đã tranh cãi kịch liệt lúc đang ngồi trên xe hơi. Rồi tai nạn xảy ra, chiếc xe lao thẳng vào một chiếc xe khác khi lao vào đường ngược chiều. Con gái ta bất hạnh đã chết tại chỗ, còn con rể ta cũng ra đi vài ngày sau đó. Bỏ lại cho ta đứa cháu gái mới tròn 22 tháng tuổi.

Mạnh suýt rớt nước mắt khi nghe câu chuyện đau lòng đó. Anh mới thấu hiểu vì sao Khiết Nhã lại kỵ những nơi đèn mờ như vậy. Bà nói :

- Ta đã cố giấu nhưng gia đình bên nội của nó đã cho nó biết sự thật, nó đã trở nên ức chế và thù ghét những gì liên quan đến quán bar và vũ trường từ đó. Khiết Nhã trưởng thành trong sự đáng thương của một đứa mồ côi và mang nỗi uất ức phải chịu bất hạnh bởi những thói quen của con nhà giàu. Nó sống tự lập từ năm 18 tuổi, sang Anh du học mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ gia đình nội ngoại, chỉ trợ cấp cho nó học phí mà thôi.

- Con biết phải làm gì rồi ạ. Nhưng thực sự đêm đó con bị gài, con không làm mấy điều không hay như vậy đâu. Bà hãy tin con.

- Nhã tin con mới là điều quan trọng.

Mạnh lặng lẽ bước ra ngoài, trong đầu có nhiều ý nghĩ. Anh nhoẻn cười và lái xe tới công ty thật nhanh. Đoàn Duy và Tuệ Lâm đi cùng nhau. Đi ngang một tiệm giày, đang ngồi trên xe mà Tuệ Lâm vẫn nhoài người ra xem những đôi giày thể thao đủ màu sắc. Duy hỏi :

- Em vận thích hả?

- Anh hỏi gì?

- Giày.

- Đó là đam mê từ nhỏ của em mà. Ở Mỹ em không dưới mấy chục đôi giày đâu. Em không mua nó chỉ để mang, em còn xem đó là những đồ vật quý báu mà em may mắn chọn được.

Đi hết vòng xoay, Duy đảo xe lại và dừng xe trước tiệm giày đó. Tuệ Lâm ngạc nhiên nhìn anh :

- Không phải mình về biệt thự xem anh làm bánh à? Bột cũng đã mua hết rồi.

Duy chỉ nhoẻn cười mở cửa xe và kéo tay Tuệ Lâm vào tiệm giày rồi nói :

- Đừng quên anh thích em vì cái sở thích lạ lẫm này. Không có gì quan trọng hơn là làm người yêu của anh vui. Vào thôi !

Tuệ Lâm nhoẻn cười xiết nhẹ tay Duy. Cả hai đứng chọn lựa một hồi, Duy trông thấy đôi giày cặp. Anh mỉm cười nhớ lại ở trên xe mình vẫn còn một đôi. Duy nói :

- Em nhớ anh đã từng mua cho em một đôi giày không?

- Rồi sao?

- Đó là giày cặp.

- Thế hả?

- Lúc đó em chọn, anh không muốn nhìn thấy em tiếc nuối nên đã mua luôn đôi còn lại. Thế mà lại hay, bây giờ chúng ta có cơ hội mang giày cùng nhau rồi.

- Nhưng anh suốt ngày toàn áo vest, giày tây, đâu có lúc nào mang giày thể thao.

- Miễn là em thích.

Tuệ Lâm mỉm cười dắt tay Duy đi ra và nói :

- Vậy thì, hôm nay em chẳng muốn chọn đôi giày nào ngoài đôi giày anh đã mua cho em.

- Thế nó đâu rồi?

- Ở nhà.

Tuệ Lâm và Duy trở lại căn biệt thự Duy Lâm, cô phụ anh nhào bột và đánh trứng, Duy nhìn Tuệ Lâm rồi hỏi :

- Em có chuyện gì giấu anh phải không?

- Ơ … đâu có. Tại sao anh lại hỏi vậy?

- Anh đã thấy một điều khác lạ từ em.

- Anh nói gì thế, em vẫn là em mà.

Duy tiến tới gần Tuệ Lâm và dí sát cô vào tủ lạnh, mũi hai người chạm vào nhau, tim Tuệ Lâm đập thình thịch vì lo sợ. Duy nhẹ nhàng rút trong túi áo của cô ra chiếc điện thoại mới :

- Sao đổi điện thoại mà không nói với anh?

- Hả … ý anh là …

Duy cười hằng hặc, Tuệ Lâm véo mũi anh nheo mắt :

- Làm em sợ hết hồn. Điện thoại không hợp thời trang nữa thì đổi thôi.

- Chứ em nghĩ anh hỏi em cái gì? Bộ có bí mật gì định giấu anh thật sao?

- Làm gì có. Giỏi đa nghi !

Duy quay trở vào và cho nhân vào bột, anh quay vào lò nướng bánh mà lòng thầm suy nghĩ :

- Rõ ràng là cô ấy rất lo về chuyện đó. Tại sao vậy? Lẽ nào mọi chuyện đã sáng tỏ cả rồi. Vẫn cố giấu vì cái gì chứ? Cố che đậy hay bị ép làm như thế?

Duy đang nướng bánh thì nhận được cú điện thoại của Tiến Mạnh :

- Đang ở đâu?

- Nhà.

- Giúp tớ một việc được không?

- Việc gì?

- Làm đám cưới.

- Hả?

Ngày trôi qua thật chậm, Khiết Nhã ngồi âu sầu trên bàn làm việc cố để thời gian trôi đi nhanh hơn. Lẽ ra đây phải là ngày đẹp nhất mà cô không muốn thời gian đi nhanh chút nào, tại giờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng lẽ vì sự cố chấp mà cô phải chuốt lấy ưu phiền cho chính mình.

- Chào giám đốc, em về nhé !

- Có hứng thú đi cà phê với chị không?

- Thôi ạ, em có hẹn anh ấy rồi. Dịp khác giám đốc nhé !

- Ừ. Chúc em vui.

Cô nhân viên cuối cùng cũng tắt đèn ra về, Khiết Nhã cố nán lại thêm một chút rồi cũng phải ra về thôi. Cũng gần 10h còn gì, nghĩ gì đó trước khi nhấn ga, Khiết Nhã chạy xe đến chỗ nơi mà cô và Mạnh đã chọn để tổ chức làm đám cưới. Một lễ cưới ngoài trời, được trang trí đầy đủ những nhân vật hoạt hình theo phong cách Walt Disney. Mọi thứ vẫn còn ở đó, tại sao nó lại không thể diễn ra? Nhã nghĩ thế rồi uất ức gục đầu vào vô lăng mà khóc tức tưởi. Chợt, một giọng nói ngọt ngào vọng ra từ đâu đó quanh thảm cỏ xanh:

- Tại sao con khóc?

Nhã ngạc nhiên. Cô bước ra vì nghĩ rằng câu hỏi đó dành cho mình. Rồi như cũng không còn là chính cô, Nhã tưởng rằng có ông Bụt thật. Cô nức nở :

- Không còn đám cưới nào nữa rồi.

- Tại sao lại không?

- Vì những quyết định sai lầm.

- Mọi thứ không bao giờ là quá muộn. Đặc biệt là tình yêu và sự tin tưởng.

Rồi những tiếng nổ thú vị vang lên,một màn pháo hoa rực sáng hiện ra trước mắt Khiết Nhã, Tiến Mạnh bước ra với bộ áo vest chỉn chu, đó là bộ trang phục cưới của anh. Nhã ngớ người :

- Ơ …

- Mọi chuyện không bao giờ là quá muộn.

- Vậy ra nãy giờ đó là anh à?

- Phải.

- Đồ đáng ghét. Ngay cả giờ phút này mà anh cũng có thể đùa giỡn sao? Đáng ghét !

Nhã định quay lưng bỏ đi thì Tiến Mạnh đã kéo tay cô lại, anh nói :

- Anh xin lỗi.

- Anh không có lỗi gì hết.

- Nếu anh biết sớm hơn về chuyện đó … Nhã à, anh cam đoan mọi chuyện sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Em nên biết rằng, Tiến Mạnh này yêu em đến mức sẽ không làm chuyện gì mà em cảm thấy không thích dù đó có đúng hay là sai. Anh luôn muốn mang cho em một tình yêu đầy ắp tiếng cười và tháng ngày nào cũng là ngày tháng hạnh phúc của em. Anh nghĩ chúng ta đã trải qua một lượng gian truân và thử thách có thể gọi là đủ để tiến đến một cuộc hôn nhân lâu dài. Đã có lúc em nghi ngờ anh, đã có lúc anh nghĩ sai về em nhưng điều đó không thay đổi được tình yêu chúng ta dành cho nhau đậm sâu như thế nào. Và đó chính là chiếc chìa khóa quan trọng nhất để em và anh vượt qua tất cả…

Khiết Nhã đứng lắng nghe mà ứa nước mắt vì cảm động. Tiến Mạnh ôm cô vào lòng và thủ thỉ :

- Anh yêu em nhiều lắm !

- Em không biết anh và em sẽ như thế này hôm nay …

- Mọi chuyện không có gì là quá muộn.

Mạnh và Nhã quay lại nhìn từ phía sau, Đoàn Duy và Tuệ Lâm mỉm cười. Lâm kéo tay Khiết Nhã lại và nói nhỏ:

- Vào đây đi chị, áo cưới của chị xong rồi. Em đã mang tới !

- Hả ????

Cả hai kéo nhau đi. Đoàn Duy quay lại nhìn Tuệ Lâm và Khiết Nhã đang chạy vào phòng thay đồ, Mạnh vỗ vai :

- Không nghĩ rằng cậu làm được nhiều như thế này đâu. Cảm ơn bạn tốt !

- Đến cho cái đầu suýt vỡ của cậu hôm nọ.

- Sao hay thế?

- Hứa hẹn với họ vài điều,…

- Cảm ơn.

- Không có chi.

Bản nhạc quen thuộc cất lên, Khiết Nhã bước ra với trang phục váy cưới trắng đẹp tuyệt vời, cô chỉ kịp trang điểm nhẹ lại. Linh mục cũng đã có mặt và đi cùng bà ngoại của Khiết Nhã. Đoàn Duy đang chỉnh lại máy ảnh và mọi thứ sắp bắt đầu, Khiết Nhã và Tiến Mạnh nắm lấy tay nhau :

- Hôm nay các con đứng trước Chúa và trao nhau lời hứa để đi đến một cuộc sống mới là đời sống hôn nhân gia đình …

Bản nhạc quen thuộc cất lên, Linh mục đang đọc còn Duy tranh thủ chụp cho Lâm vài tấm. Anh nói :

- Em đẹp không kém gì cô dâu.

- Chỉ giỏi nịnh. Hôm nay em không phải là nhân vật chính đâu.

- Em luôn là nhân vật chính của anh. Trong mọi ngày.

Một lời nói ngọt ngào Duy dành cho Lâm thay nụ hôn lãng mạn đến mức ghen tị như Nhã và Mạnh trao cho nhau. Tiến Mạnh đọc lời hứa :

- Tôi là Phạm Nguyễn Tiến Mạnh, muốn lấy Trang Khiết Nhã làm vợ, sẽ nguyện yêu thương, tôn trọng và chung thủy với em trong suốt cuộc đời anh.

- Tôi là Trang Khiết Nhã, muốn lấy Phạm Nguyễn Tiến Mạnh làm chồng, sẽ nguyện yêu thương, tôn trọng và chung thủy với anh trong suốt cuộc đời của em.

Duy tiến đến và mở chiếc hộp chứa một cặp nhẫn, nhận được nụ cười duyên từ Khiết Nhã. Linh mục tiếp tục dõng dạc :

- Hai con hãy trao nhau bằng chứng tình yêu trước Chúa !

Nhã cứ mãi cười làm Mạnh cũng hơi bối rối, có lẽ vì cả hai quá hạnh phúc. Anh hơi run :

- Em hãy nhận lấy chiếc nhẫn này, làm bằng chứng tình yêu của anh.

Chiếc nhẫn vừa vặn được đeo vào tay Nhã, một cử chỉ lãng mạn tiếp theo là Mạnh đặt nụ hôn của mình lên tay cô vợ yêu quý làm cô nàng hạnh phúc không thể tả. Nhã lấy chiếc nhẫn từ tay Đoàn Duy và bình tĩnh :

- Anh hãy nhận lấy chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu của em.

Chiếc nhẫn chưa kịp đẩy vào sát ngón áp út và không đợi Linh mục mời gọi. Mạnh đã lao vào Nhã và ôm hôn cô đắm đuối. Duy bật công tắc và thêm một tràn pháo hoa khác lại tiếp tục được bắn. Nhã nhoẻn cười :

- Bà ơi, cháu kết hôn rồi nhé !

Mọi người đã có một buổi tiệc rượu ngắn, vào tối muộn, đưa Nhã và Mạnh ra sân bay, Đoàn Duy đưa ra một tour du lịch VIP ở Bali-Indonesia. Duy nói :

- Quà cưới như thế này không tồi chứ hai bạn.

- Cậu giúp tớ có một đám cưới như thế là quá đủ rồi.

Mạnh siết chặt Đoàn Duy đầy thân mật, Khiết Nhã nắm lấy tay bà :

- Bà ơi, hôm nay con vui lắm.

- Con rất đẹp. Con biết không?

- Cảm ơn bà đã chăm sóc vợ con. Con hứa sẽ tiếp tục chăm sóc và nuôi nấng cô ấy, thậm chí còn giỏi hơn bà.

Mạnh dí dỏm. Tuệ Lâm nói nhẹ nhàng :

- Anh chị cứ đi, bọn em sẽ đưa bà về tận nơi.

- Thôi tới giờ rồi. Đi nhanh đi !

Bà ngoại ra lệnh, cả hai cùng nhau tiến vào sân bay và bắt đầu tuần trăng mật. Sau khi đưa bà của Mạnh và Nhã về nhà, Duy cũng đưa Tuệ Lâm về nhà, nhưng trông cô vẫn có vẻ dè dặt và nằng nặc đòi dừng lại ở ngay trước đầu hẻm :

- Sao vậy?

- Em tự vào được.

- Không. Anh phải đưa em vào.

- Thôi mà. Em tự vào được rồi.

- Chuyện gì thế?

- Tiếng xe của anh, bác Kiên không thích đâu, khuya rồi mà. Anh cứ dắt em đi mãi thế này !

Duy không nói gì hết và chỉ hôn tạm biệt Tuệ Lâm, cô rón rén mở cửa xe và mất hút trong hẻm tối. Duy đang mãi mê suy nghĩ, anh vừa định khởi động và lái xe đi thì thấy bóng ai như Tuệ Lâm lại quay trở ra bằng chiếc xe máy. Duy đuổi theo Tuệ Lâm cả một đoạn dài và hết sức ngạc nhiên …

Tuệ Lâm đã bước vào một căn nhà trọ ọp ẹp, len lén bước theo và nhìn qua cửa sổ, không còn tin nổi vào mắt mình, căn phòng trọ giá rẻ bèo, không thể nào một tiểu thư như Tuệ Lâm có thể ở được trong con mắt tưởng tượng của Duy. Nhưng anh không kịp xông vào và giận dữ vì có một giọng nam lạ bước ra ngồi xuống cạnh hộp cơm của Tuệ Lâm :

- Cô về muộn quá đấy ! Mai mốt coi chừng cả hai bị đuổi cho mà coi.

Duy nhớ rất rõ gương mặt này, chính là gã đã chào Lâm thân mật trong quán bar lúc cô đi cùng anh. Duy tức tối bỏ đi và nghĩ rằng mình đang bị người yêu chơi một vố nặng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.