Yêu Nữa Được Không

Chương 38: Chương 38




Duy như điên loạn vì tức giận, anh nhấn ga vượt đèn đỏ, qua mặt cả công an giao thông và chỉ chịu dừng lại khi đã bị đón lại từ trạm tiếp theo. Trở ra từ đồn cảnh sát, Duy bực bội hỏi Thành Phát, kế toán của công ty :

- Sao mà biết tôi bị “vịn” thế?

- Bà chủ gọi điện thoại bảo tôi đến lấy xe đưa cậu về.

- Tiền đóng phạt không phải là vấn đề nhưng anh suýt bị treo bằng lái đấy, cũng may là không có rượu. Ở đây đâu phải bên Đức, sao nhấn ga dữ vậy?

- Muốn lướt gió tí ấy mà.

- Mất mạng như chơi đấy. Đường phố Sài Gòn mà nhấn ga kiểu đó còn toàn thây là may.

- Về thôi.

Con BMW Z4 quá cưng đã bị giam, Duy đành sử dụng chiếc Huyndai Santa Fe hầm hố để đi lại. Từ đó trở về sau Duy có cách nhìn khác về Lâm, anh đã nghĩ rằng Lâm ngày càng có những điều che giấu anh nhiều hơn. Chỉ có một điều vẫn chưa hề thay đổi, Duy vẫn yêu Lâm dù giờ đây anh không còn tin Lâm nhiều nữa. Duy cũng thừa hiểu thiếu tin tưởng nhau luôn là chìa khóa chính cho những cuộc chia tay. Duy bắt đầu theo dõi Tuệ Lâm, anh hay trở nên gắt gỏng với người yêu. Tuệ Lâm cũng cảm thấy hơi ngột ngạt, và đó cũng là lí do cô xuất hiện cạnh Huy Hoàng nhiều hơn. Cùng Hoàng ngồi tại quán kem Fanny Lâm yêu thích, trông Huy Hoàng giờ không còn như xưa, anh chỉn chu và trông không còn là chàng sinh viên luộm thuộm, nhếch nhác như lúc đầu gặp gỡ. Tuệ Lâm hỏi :

- 25 tuổi, lẽ ra đã có thể ra việc rồi.

- Cho là tôi muốn ở lại gắn bó với trường học đi.

- Cho là … vậy là không hẳn vậy hả?

- Tôi có vẻ đã được cô chú ý nhiều hơn rồi đúng không? Điều đó làm tôi cảm thấy thú vị đấy.

- Chúng ta là bạn. Và bây giờ tôi đang nhờ cậy anh, tôi chẳng biết gì về anh ngoài việc anh tên là Huy Hoàng, học cùng khóa với tôi.

- Tôi có đẹp trai không?

Tuệ Lâm ngạc nhiên nhìn Huy Hoàng, cô chỉ gật nhẹ rồi phá ra cười :

- Đùa đấy ! Tại sao lại hỏi tôi như vậy?

- Chỉ là hỏi thôi mà.

- Muốn có người yêu hay sao?

- Tôi muốn yêu cô đấy.

- Tôi có người yêu rồi.

- Chỉ vì cô có người yêu rồi thì tôi không có quyền được yêu cô hả?

Lâm lắc đầu và đôi mắt cô ánh lên khi đưa viên muỗng kem vào miệng. Huy Hoàng gương mặt đăm chiêu :

- Có phải vì tôi chỉ ở nhà trọ ọp ẹp, đi xe đạp Martin và chỉ có thể đưa cô đến những nơi này thay vì xe hơi, biệt thự và những món quà đắt tiền của gã bạn trai nhà giàu của cô mà cô chọn hắn phải không?

- Huy Hoàng, dừng đùa giỡn lại đi. Tôi thấy anh căng thẳng đấy !

Đang lúc này có Huy Hoàng xen vào là điều cực kỳ không hay, giữa lúc tình cảm của Duy và Lâm đang đi vào một khúc cua thì có kẻ thứ ba xen vào. Huy Hoàng nói :

- Những gì cô đã thấy nhiều lúc không phải là như vậy đâu !

Huy Hoàng đứng dậy và bỏ về. Tuệ Lâm cũng hơi lấy làm ngạc nhiên vì thái độ của người bạn mà cô xem là thân thiết. Vừa về đến trước đầu đường và trở về căn nhà trọ ọp ẹp, Tuệ Lâm đã bị bắt lên xe và Trần Kiên đang ngồi sẵn trong đó. Tuệ Lâm gắt gỏng :

- Ông bắt tôi để làm gì? Cho dù ông có nói gì thì tôi cũng không muốn nghe. Tôi không muốn nghe gì cả.

- Con có quyền không nghe nhưng con không thể từ chối gốc gác của mình. Rằng cha mẹ ruột của con là ai? Con không thể giấu mãi điều đó.

- Con yêu Lý Đoàn Duy đến nỗi không muốn mất nó nên đã từ chối nhận lại ba mẹ ư? Gia thế thực sự của con và nó nếu Lý Đoàn Duy biết được sự thật thì nó cũng sẽ từ bỏ con mà thôi.

- Ông muốn tôi làm gì để buông tha tôi và anh ấy đây? Tôi không có cha mẹ nào ở Việt Nam hết, tôi vẫn là Huỳnh Tuệ Lâm, con của ba Alan và mẹ Thanh Mai.

- Huỳnh Tuệ Lâm, con là con của ba mẹ.

- Tôi không muốn nghe. Im đi !

Ông Kiên vung tay suýt đánh cô vì tội cứng đầu nhưng nghĩ gì đó rồi ông lại dịu xuống. Giọng ông trở nên trầm lại…

- Mẹ con không khỏe. Ta chỉ đến nói với con vậy thôi.

Tuệ Lâm bước xuống xe mà lòng thì suy nghĩ mong lung. Cô gọi điện thoại cho Đoàn Duy :

- Anh đó hả?

- Ừ. Chuyện gì vậy em?

- Hôm nay anh có bận gì không?

- Có. Anh đang ở Vũng Tàu.

- Anh đi đâu ngoài đó vậy?

- Công việc của anh.

- Anh không nói gì với em hả?

- Anh thấy đâu có cần thiết.

- Anh nói vậy đó hả? Rồi em không hỏi anh cũng sẽ không nói phải không?

- Vậy nếu anh không hỏi thì em cũng sẽ không nói em bỏ nhà cao cửa rộng để dọn tới sống chung với thằng bạn mọt sách của em cho vui nhà vui cửa phải không?

- Anh nói gì nghe lạ vậy?

- Muốn người ta không biết trừ khi em đừng làm. Em bắt đầu làm anh cảm thấy chán vì trò bắt cá hai tay rồi đấy.

- Anh nói gì kỳ vậy? Em có bắt cá hai tay lúc nào đâu?

- Mướn nhà trọ ở chung mà cho là mình nghiêm chỉnh hả? Anh không trách em. Vì em có lối sống phóng khoáng của người Mỹ, nhưng anh không chấp nhận yêu một lúc 2 người như vậy.

- Anh xem thường em vừa thôi nhé. Giữ cho em một chút tôn trọng đi ! Không phải ai cũng như anh nghĩ đâu.

Duy tắt máy. Lâm bực dọc cáu kỉnh tắt luôn điện thoại. Nghĩ gì đó. Cô mua táo đến nhà thăm bà Quế. Bà mở mắt ra nhìn Tuệ Lâm, giọng yếu ớt :

- Lâm, con đến rồi đó hả?

- Cô … không sao chứ?

- Đỡ nhiều rồi. Cảm ơn con đã tới.

- Cô uống thuốc chưa?

- Vừa uống xong.

- Anh Duy không biết cô bệnh hả?

- Gần một tuần nay nó không ngủ ở nhà. Hoặc là chỉ về để thay quần áo rồi lại đi tiếp.

- Chắc ở công ty bận nhiều việc.

- Cô không nghĩ vậy, nó không muốn thấy cô đó chứ. Cô cũng không biết nó dự định làm gì… chắc có lẽ nó sắp đuổi cô ra khỏi nhà rồi.

Tuệ Lâm nhìn bà Quế thở dài trong lo lắng và u sầu. Bà Quế nhìn Tuệ Lâm, vuốt ve cô rồi nở nụ cười trìu mến, lần đầu tiên Lâm cảm thấy lòng mình như ấm lại. Cô không còn có cảm giác muốn lánh xa bà và ông Kiên như mọi khi nữa. Bà Quế nhắm nhẹ lấy tay Tuệ Lâm và nói :

- Tuệ Lâm, sức khỏe của mẹ đã không còn được tốt… Trước khi Đoàn Duy tìm ra mọi thắc mắc của nó. Mẹ muốn con biết sự thật, của câu chuyện xảy ra hơn 25 năm trước…

- Con …

- Lâm, sức khỏe của mẹ không còn duy trì đủ sự minh mẫn để có thể kể hết cho con nghe. Hãy để mẹ kể khi mẹ còn có thể. Nghe xong, rồi con hãy hờn trách mẹ cũng được.

Bà Quế ho sặc sụa, bà bắt đầu câu chuyện :

- Mẹ và Trần Kiên là một đôi thanh mai trúc mã, cả hai đã có đính ước ngay từ lúc lên ba, và cả hai lớn lên bên nhau. Trần Kiên khi đó là con trai của một công ty kinh doanh bánh kẹo Kim Trần. Rồi những tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra êm đềm thì sự xuất hiện của Lý Gia Đoàn đã là thay đổi lớn cuộc đời của mẹ và Trần Kiên. Mẹ không phủ nhận ông ta là một gã đẹp trai và giàu có lại ga lăng và có tài quyến rũ phụ nữ. Nhưng mẹ đã có người yêu. Mẹ tin chắc không bao giờ xiêu lòng trước ông ta.

- Hai người vẫn trở thành vợ chồng đó thôi.

Tuệ Lâm dè bĩu, giọng điệu không mấy hòa nhập với nỗi lòng của bà Quế. Bà vẫn tiếp tục:

- Khi đó gia đình họ Lý chỉ chuyên kinh doanh về hàng nhập khẩu, và Lý Gia Đoàn muốn cướp mẹ từ tay Trần Kiên chỉ đơn giản bởi ông ta đã thua Trần Kiên trong một cuộc thi bắn súng và trở thành đội trưởng của hội bắn súng ở trường Đại Học. Con biết ông ta đã cướp bằng cách như thế nào không?

- Làm sao mà con biết được chuyện của người lớn?

- Cướp theo cách đê tiện nhất mà mẹ từng thấy.

Bà Quế vẫn đang trong tâm trang phẫn nộ mỗi khi nhắc lại chuyện. Giọng bà như khỏe thêm sau một tràn ho dài :

- Lợi dụng bề thế gia đình, ông ta đã cố ép liên tục mấy vụ làm ăn lớn của Kim Trần đi đến ngõ cụt. Và hắn đã gọi Trần Kiên ra, chỉ có một điều có thể giúp Kim Trần lấy lại vốn và thoát khỏi cửa phá sản.

- Là gì?

- Bắt Trần Kiên phải hủy bỏ đính ước với mẹ và kết hôn với hắn.

- Cái gì? Chuyện đó là thật ư?

Tuệ Lâm cao giọng, bà Quế mắt vẫn mở to và nhìn chăm chăm vào ảnh cưới của bà và ông Đoàn ở trên tường. Tuệ Lâm hỏi:

- Rồi … ba … à …Trần… à không … bác Kiên đồng ý như thế à?

- Không. Trần Kiên không bao giờ đồng ý dù cơ nghiệp gia đình có đi vào phá sản. Người đã chủ động đến tìm Lý Gia Đoàn chính là mẹ. Mẹ không muốn người mẹ yêu vì yêu mẹ mà phải mất mát quá nhiều như vậy. Rồi mẹ đồng ý. Đám cưới diễn ra. Dĩ nhiên mẹ cũng chỉ là món hàng hờ như bao cô gái đã từng qua đêm với Lý Gia Đoàn. Những tháng ngày hôn nhân là một chuỗi ngày đau khổ, nằm chung giường với một người mà tâm hồn thì nhớ đến người khác.

- Cho tôi hỏi …

- Sao?

- Anh Duy …

- À, mẹ sắp kể đây … Gã trai đa tình đó chỉ thực sự gục ngã trước Nguyễn Hoàng Lan, cô ca sĩ phòng trà mà hắn đã gặp và yêu ở Đà Lạt, theo lời Trần Kiên kể. Con có biết ba của con đã phải chịu nhục nhã như thế nào không? Từ là một đối thủ rồi phải âm thầm chấp nhận làm kẻ bại trận, nhìn người mình yêu lên xe hoa với một kẻ không ra gì, phải đi theo hắn làm việc cật lực như một robot rồi nhìn hắn ngoại tình mà chỉ biết giả vờ như bình thường. Lý Gia Đoàn đã biến chúng tôi thành những kẻ sống dở chết dở như thế đấy. Cả ba và mẹ nặng nề trong nỗi đau về mặt tinh thần và chỉ biết vụng trộm bên nhau mỗi khi có thể. Và có được con chính là niềm hạnh phúc duy nhất trong ngần ấy thời gian đau khổ của ba mẹ.

Lâm nhìn bà Quế ấm ức kể lể. Ngừng một chút để lấy lại hơi thở, bất ngờ bà nhận được tờ khăn giấy từ tay Tuệ Lâm và nhận được cái mỉm cười cảm thông từ cô. Bà Quế như có sinh khi thêm để tiếp tục câu chuyện :

- Hắn không hề biết bào thai trong bụng mẹ không phải là của hắn và con may mắn được tẩm bổ toàn của ngon vật lạ trong khi đứa con thực sự của hắn thì vẫn sống những ngày tháng cơ cực trong bụng mẹ nó ở Đà Lạt lạnh lẽo và xa xôi. Một điều mẹ cảm nhận được từ Lý Gia Đoàn khác một con thú vật, đó chính là hắn rất yêu đứa con của hắn. Hắn trở nên gần gũi với mẹ rất nhiều từ khi biết được có con…

- Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào hai chúng tôi được tráo đổi với nhau để Lý Gia Đoàn vẫn có thể ở gần được đứa con ruột thịt của ông?

- Hắn buộc phải ra nước ngoài trong 20 ngày. Lúc đó ngày sinh con đã cận kề trong khi ở Đà Lạt thì ba con đã bí mật bắt cóc Nguyễn Hoàng Lan vì cô ta đã sinh Lý Đoàn Duy cách đó ít ngày. Mẹ đứt ruột chỉ được nhìn con vài lần trước khi rơi vào trạng thái hôn mê và con đã được ba đưa sang Mỹ mà ba đã dối mẽ rằng con đã chết. Sau đó Lý Đoàn Duy được đưa về Sài Gòn. Sự tráo đổi thành công đến hoàn hảo.

Tuệ Lâm nhìn bà Quế rồi đưa cho bà một ly nước khi thấy cơn ho lại kéo đến và mỗi ngày thêm nặng hơn :

- Cô có thể ngừng lại. Cô ho nhiều quá !

- Mẹ mệt quá. Mẹ không kể tiếp với con được nữa rồi…

- Đừng cố gắng quá sức. Cô nghỉ ngơi đi ! Con về nhà.

Bà Quế ngắm nhìn Tuệ Lâm thêm một chút, vuốt ve cô vài cái đầy âu yếm và tràn ngập thương yêu. Bà nói :

- Chuyện vẫn chưa kết thúc …

- Con biết. Nhưng cô phải nghỉ. Hôm nay bao nhiêu đó đủ rồi…

- Con có đến tìm cô nữa không?

Lâm khẽ gật đầu. Cô quay về và nghĩ ngợi những chuyện cô nghe được. Âm thanh khá quen thuộc vang lên, đó là tiếng chuông báo hết pin vang lên. Có lẽ vì cô đã ghi âm đoạn audio thu lại giọng kể của bà Quế quá lâu. Hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi nghe kể là cô đã ghi âm hết. Về đến nhà, Lâm bắt đầu ghi lại ra một đĩa CD, nắn nót viết lên mặt đĩa :

“- Chiếc đĩa này có thể là vật gắn kết chúng ta lại nếu bỏ qua mọi chuyện của quá khứ… Hoặc sẽ đưa tình yêu chúng ta tan vào mây khói. Gửi lại anh yêu !”

Lâm đã thầm cảm nhận được cái ngày không hay ấy đến ngày một gần hơn, cô lo lắng ngước nhìn ra ngoài bầu trời xanh đầy nắng bỗng chốc nhạt màu bởi một cơn gió nhẹ lướt ngang kéo đám mây đen từ xa tiến lại …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.