Bà Quế với căn bệnh lao phổi ngày càng nặng, bà đã thuê một bác sĩ riêng
túc trực ở nhà bà. Trần Kiên cũng thường xuyên lui tới, bà Quế nói :
- Em đã nói cho con bé nghe gần như là phân nửa câu chuyện.
- Tại sao em lại làm vậy?
- Em không nghĩ căn bệnh của em sẽ khỏi. Em sợ một ngày nào đó em phải
ra đi mà không làm cho con hiểu tại sao bi kịch lại xảy ra như vậy. Rồi
lại thêm định mệnh trớ trêu khiến nó và Lý Đoàn Duy trở thành một đôi.
- Em phải cố lên. Chúng ta vẫn chưa có ngày nào hạnh phúc trọn vẹn kia mà.
- Em và anh là một đôi có duyên không phận. Từ đầu tới cuối lẫn sau này chúng ta dù có thế nào vẫn là một đôi không bao giờ có hạnh phúc trọn
vẹn. Điều trọn vẹn duy nhất giữa hai chúng ta chính là đứa con gái.
- Anh biết. Nó vẫn đang cố xa lánh anh.
- Tuệ Lâm là một đứa hiểu chuyện. Hôm đó không ít thì nhiều, em chắc chắn nó đã thay đổi suy nghĩ một chút về chúng ta.
- Nhưng nó không hề chấp nhận anh.
- Hãy từ từ. Còn kế hoạch của anh tới đâu rồi?
- Nó vẫn quá tập trung và nghiêm chỉnh với công việc. Không có cách nào làm nó xao lãng để thực hiện đòn chí mạng buộc nó phải giao quyền quyết định cho anh.
- Anh định làm gì với tập đoàn Lý Đoàn?
- Rồi em sẽ biết.
- Sao anh lại đưa bà nội thằng Duy vào viện dưỡng lão mà không báo cho em hay?
- Người anh muốn trả thù là Lý Gia Đoàn và nơi anh muốn san bằng là tập đoàn thực phẩm chứ không phải bà lão ấy. Anh không muốn bà ấy chứng
kiến những điều ảnh hưởng tới sức khỏe của bà.
- Anh luôn tốt.
- Và em là người duy nhất nói với anh câu đó.
Ông Kiên nắm lấy tay bà Quế và đặt lên đó một nụ hôn dài. Bà Quế mỉm
cười tựa đầu vào vai ông và cả hai cùng thưởng thức bản nhạc Carless
Wishper thật ấm áp và lãng mạn…
Trời tối …
Duy vừa về tới Sài
Gòn, anh muốn tìm một ai đó chia sẻ nhưng chả biết tìm đến ai. Với Tuệ
Lâm thì lúc này không nên gặp thì hay hơn. Vì Duy không muốn tình hình
cả hai càng ngày càng xấu. Tuệ Lâm cũng đang lãng tránh Huy Hoàng vì
chuyện anh thích cô ngày càng được công khai. Duy nghĩ gì thì nghĩ nhưng anh cũng cảm thấy ray rứt. Duy uống hết chai bia rồi chạy đến khu nhà
trọ và đi bộ vào vì ở đây xe hơi chạy vào không lọt. Tuệ Lâm đang ngồi
miên man nhìn laptop, thấy Duy xuất hiện bên cửa sổ, cô nhìn một lúc rồi mở cửa ra. Duy gãi đầu :
- Anh không được mời vào sao?
- Dĩ nhiên là được.
Duy cởi giày ra và ngồi tréo chân như Tuệ Lâm, có vẻ kiểu ngồi trong không gian chật hẹp thế này anh không quen. Tuệ Lâm hỏi :
- Anh về khi nào thế?
- Về hồi chiều.
- Sao anh tới đây khuya vậy?
- Khoan hãy nói chuyện đó. Lâm à, nghe này …
Duy xiết nhẹ tay Lâm, chần chừ chút xíu, anh nói :
- Không muốn ở gần Trần Kiên nữa … thì vẫn có nhà của anh - biệt thự Duy Lâm của chúng ta… Em có thể ở đó mà.
- Ý anh là gì?
- Anh không quen ở những nơi chật hẹp thế này, và anh cũng không muốn
người anh quan tâm và yêu thương phải sống cảnh như vậy. Nhìn em như thế này lòng anh khó chịu lắm !
- Anh không muốn người khác thấy bạn gái anh ở trong hoàn cảnh như thế này vì anh sợ mất mặt anh hả?
- Ý anh không phải vậy … Lâm… Anh không muốn chúng ta cãi nhau.
- Nếu anh tin em và Huy Hoàng không có gì thì anh đã không đến đây và bảo em đến chỗ khác ở.
- Anh không có lí do gì để không tin em. Anh chỉ muốn em sống tốt.
- Cuộc sống ở đây rất tốt. Em thích nơi này ! Nếu em nói thế thì anh có đồng ý để em ở lại chỗ này không?
- Tuệ Lâm, nơi đây không thuộc về em.
- Anh để cho cô ấy yên đi !
Tiếng nói khác xen lẫn vào làm cuộc tranh cãi của Duy và Lâm ngừng lại. Huy Hoàng xuất hiện và làm căn nhà thêm chật hơn. Tuệ Lâm không biết
phải làm thế nào, đành quay mặt vào trong. Hoàng nghiêm trang nhìn Đoàn
Duy :
- Anh chỉ là bạn trai của cô ấy, anh không có quyền ép cô ấy rời xa nơi cô ấy muốn sống.
- Không phải chuyện của cậu.
- Là chuyện của tôi đó. Chuyện của Tuệ Lâm tức là chuyện của tôi. Tôi yêu cô ấy !
- Cái gì ?
Đoàn Duy trợn ngược mắt còn Tuệ Lâm thì há mồm ngạc nhiên, chỉ có Huy
Hoàng thì vẫn tỉnh bơ với câu nói của mình. Tuệ Lâm nhăn mặt :
- Anh làm gì vậy?
- Tôi đã rất nghiêm túc. Tôi nghiêm túc thích cô.
- Hai người làm cái trò gì vậy? Công khai yêu nhau luôn rồi đó à? Thảo nào em lại một mực từ chối anh.
Tuệ Lâm chẳng biết phải làm thế nào. Đoàn Duy chỉ nhìn cô thật nhanh rồi bỏ đi, Tuệ Lâm đã chạy theo và kéo tay anh lại :
- Anh à, mọi chuyện không phải như vậy. Anh chưa nghe em giải thích mà. Anh không thể nghe chuyện từ một phía như vậy !
- Chẳng phải em nói em thích ở đây sao?
- Nhưng không liên quan đến …
- Không liên quan đến ai hết. Là tại anh. Anh bỏ. Được chưa?
Mắt Duy căng ra đến hết mức và ép những giọt nước từ mí mắt rơi ra. Tuệ Lâm khẩn khoản :
- Chẳng lẽ anh nghĩ em như vậy sao?
- Anh không thể tin được tại sao em lại đùa giỡn với tình cảm của anh
như vậy. Anh đã làm gì có lỗi khi yêu em chứ? Anh thừa nhận mình có
những việc riêng mà đôi lúc xem nhẹ chuyện tình yêu nhưng anh biết nó
rất quan trọng và rất tôn trọng tình yêu này. Tại sao em lại nỡ giẫm đạp con tim đã từng quá đau của anh như vậy?
- Anh đã không tin em thì dẫu em có nói gì cũng như vậy thôi. Em không còn gì để giải thích hết.
Cho dù có, em nghĩ em chỉ có thể nói hai từ …“chia tay” !
Cả hai
rươm rướm nước mắt nhìn nhau, Duy mím môi cảm nhận vị mặn đắng của hai
hàng lệ rơi. Duy hít một hơi thật sâu rồi đáp ngắn gọn :
- Ok ! Mình chia tay !
Tuệ Lâm quay trở vào và Đoàn Duy quay trở ra. Hai người hai lối đi
ngược hướng và cả hai không ai muốn quay lại, Duy khóc - Lâm khóc còn
nhiều hơn, cả hai đều đau bởi lời nói vừa thốt ra. Duy không biết phải
đi đâu và về đâu. Tuệ Lâm đứng trước cửa nhà, gục đầu vào cột điện khóc
nức nở. Xuất hiện trước mặt cô, Huy Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến
và cảm thương, đôi lông mày rậm nhíu lại ngồi xuống bên cạnh Tuệ Lâm,
kéo cô vào lòng và nói :
- Đừng khóc ! Có tôi ở bên cạnh em mà !
- Tại sao anh lại nói những lời đó?
- Vì tôi không thể giấu được tình cảm của mình. Tôi đã chờ và tôi sẽ
không bao giờ nói nếu cô vẫn vui vẻ bên người yêu nhưng tôi không hề
thấy cô vui. Tôi đã cho chính mình, cho cô và cho tình cảm của tôi một
thời gian nhất định để chờ cô. Và vết nứt mỗi ngày thêm sâu, tôi đã
quyết định tiến một bước để kéo cô ra khỏi nỗi đau trước khi cô phải đau quá nhiều.
- Tôi không cần sự bao dung đó của anh.
- Đó không phải là sự bao dung. Là tình yêu Tuệ Lâm ạ !
Đặt hai tay lên má Tuệ Lâm, Huy Hoàng từ từ cúi đầu xuống, khi hai đôi
môi gần chạm vào nhau thì Tuệ Lâm đã thức tỉnh và xô Huy Hoàng ra rồi bỏ chạy thật nhanh. Cô vừa chạy vừa khóc. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện
xảy ra làm Lâm như muốn nghẹt thở, cố vịn chặt ngực để ngăn cho con tim
đừng đập mạnh nữa. Lâm để tâm hồn và thể xác trôi theo đôi chân vô định
cứ bước đi mà không xác định được hướng đi và đích đến trong màn đêm
nhộn nhịp, rực rỡ ánh đèn đủ màu sắc của thành phố không ngủ…
Đoàn
Duy nằm dài trên sofa trong phòng riêng của anh tại công ty với một đĩa
mồi nhấm và chai rượu Tây. Duy đã uống đến gần cạn và anh bắt đầu cảm
thấy buồn ngủ. Nhưng mỗi lần mắt nhắm lại là nước mắt lại cứ theo khóe
mi chảy ra. Tại sao Duy lại khóc? Duy đã không cho phép mình khóc thêm
một lần nào nữa rồi cơ mà. Anh có thể mạnh mẽ với mọi thứ, chỉ là vẫn
yếu đuối với tình yêu, từ bấy lâu nay vẫn cứ như vậy. Trần Kiên chứng
kiến cảnh đó, mừng thầm :
- “Đứa con gái của ta tài thật. Có thể
biến mi từ một cục đá cứng cáp trở thành một mớ bông gòn mềm nhũn như
thế. Thời cơ đã đến rồi. Lý Gia Đoàn ! Để xem tôi sẽ trả đũa những việc
của ông ngày xưa đã gây ra cho gia đình tôi như thế nào? Ở trên đó, ông
nên tự hào về đứa con trai si tình của ông và chờ xem tương lai của Tập
đoàn Lý Đoàn sẽ đi về đâu.”
Đoàn Duy trở về nhà, đã lâu rồi anh
không quay về nơi này. Bà Quế vừa ăn sáng xong và chuẩn bị uống thuốc,
trông bà tiều tụy đi nhiều và mất hẳn cái vẻ quyến rũ, quý phái ngày
xưa. Duy ngâm mình trong phòng tắm khá lâu, anh lại thay bộ vest khác và chuẩn bị đi làm. Đoàn Duy ngồi xuống, trông thấy ly nước của bà đã cạn, anh đi rót thêm cho bà và kéo đĩa bánh mì lại, phết bơ lia lịa lên. Bà
Quế nhìn Đoàn Duy rồi hỏi :
- Con dạo này vắng nhà nhiều quá !
- Dạ.
- Bận thế thì có nhớ quan tâm tới người yêu không?
- Lúc trước thì có. Giờ thì không cần nữa ạ !
- Sao thế? Hai đứa cãi nhau sao?
- Nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều mẹ ơi.
- Có chuyện gì thế?
- Hôm qua bọn con vừa chia tay nhau.
- Cái gì mà chia tay? Lý do gì thế?
- Có gì đâu mẹ. Không hợp thì không quen nhau nữa. Chuyện đó thường mà.
- Sao lại không hợp? Con lại giở thói ương bướng nữa chứ gì?
- Mẹ nghĩ mẹ hiểu con lắm sao? Mẹ nghĩ mẹ tường tận Tuệ Lâm lắm à? Con thì không nghĩ như thế.
Bà Quế thở dài giọng buồn buồn :
- Càng ngày con chẳng còn xem mẹ ra gì, cả lời nói của mẹ nữa.
- Con xin lỗi nếu lời nói của con làm mẹ nghĩ vậy.
- Con đâu có lỗi gì.
- Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe. Có thời gian con sẽ về thăm mẹ nhiều
hơn. Bây giờ thì ngoài công việc ra, con đâu còn dành thời gian cho ai
nữa.
- Lái xe an toàn con nhé !
- Dạ !
Đã có một dạo Duy
nghĩ bà Quế luôn hờ hững với những suy nghĩ, cảm nhận và những gì Duy
cần ở một người mẹ. Tuy nhiên, có lẽ anh đã sai. Dù sự thật rằng anh
không phải là con ruột của bà nhưng Duy cũng có những kỷ niệm được mẹ
túc trực bên giường suốt đêm khi bị sốt, những lần Duy cười hết cỡ khi
được mua món đồ chơi anh yêu thích hay khóc lóc trên vai mẹ khi bị ăn
hiếp ở trường. Không có những kỷ niệm như thế với cha nhưng với bà Quế
giờ Duy nghĩ lại anh không thiếu những điều đó. Duy từng cho rằng bà
chưa tự tay nấu cho anh dù chỉ là một tô mì gói nhưng bà Quế đã không
ngại đường xa tự lái xe đi mua cho anh loại bánh anh thích dù địa chỉ
hơn 40km vào lúc khuya. Nghĩ lại Duy thấy mình đôi lúc như một thằng
ngốc vô tâm. Anh đã bị cái suy nghĩ đó ăn mòn sau một thời gian dài sống một mình, cô đơn nơi xứ người quên mất cảm giác gia đình, cảm giác bên
mẹ. Duy cũng có mẹ, được mẹ thương yêu. Cảm giác hồi tưởng thật là dễ
chịu !