Yêu Nữa Được Không

Chương 40: Chương 40




Duy một mình đi dạo bước quanh khu trung tâm Parkson nhộn nhịp hoàng nhoáng những ánh đèn sáng rực rỡ. Nếu là trước kia thì anh đã tay trong tay dìu bước cùng Tuệ Lâm cười nói hả hê rồi xách nặng trịch những túi hàng. Nhưng giờ, chỉ còn lại một mình, và Duy không biết mua gì hết. Anh thở dài với những chuyện vừa xảy ra tối hôm qua …

Thấm thoát đã gần hết 3 tháng học tại RMIT, hôm nay Tuệ Lâm không đến trường, cô đang ở nhà của Bảo Yến để trốn tránh mọi người. Dù sao nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn nhất. Tình cờ online gặp nick của Bảo Yến sáng lên. Tuệ Lâm mở webcam :

- Chào bạn hiền !

- Hey Lâm, có nhớ tớ không?

- Nên gọi cậu là chị dâu hay vẫn xưng hô như thế này nhỉ?

- Gọi là chị dâu đi. Bọn này đã đi đăng ký kết hôn rồi. Ngay sau khi Jason ra đời đấy !

- Sinh rồi sao? Nhanh thế?

- Tớ bị sinh non. Jason ra đời sớm 1 tháng, phải nằm lòng kính suôt đấy.Vừa được xuất viện mấy hôm nay thôi. Chờ tí tớ đẩy nôi lại cho cậu xem Jason nhé !

Màn hình webcam rõ nét cậu bé đáng yêu nằm trong nôi ngủ khì, Bảo Yến hạnh phúc khoe con với Tuệ Lâm. Cô hỏi :

- Chắc anh trai tớ đi làm về là vùi đầu vào hôn hít thằng bé hả?

- Chắc chắn là thế rồi. Cả ông bà nội cũng rất chăm trông Jason hộ tớ.

- Sao không đặt cho nó một cái tên Việt Nam?

- Cái đó thì hỏi anh trai cậu đi. À, mà sao lâu quá không gọi điện thoại qua hỏi thăm tớ gì hết vậy?

- Bên này nhiều chuyện lắm. Với lại tớ cũng trở lại trường đại học.

- Thế hả? Định sống lâu dài ở Việt Nam luôn sao?

- Cũng không biết. Nhà bên Mỹ vẫn còn phòng cho tớ mà.

- Còn. Dĩ nhiên còn. Tại tớ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau lúc cả nhà ăn tối, ba có hỏi nhưng mẹ nói cứ để cậu ở Việt Nam.

- Ừ.

- Sao mà muốn về. Bên đó có hoàng tử sẵn sàng lo lắng chăm sóc còn gì. Không phải vì có Jason mà ba mẹ không muốn có thêm cháu ngoại đâu nha.

- Vậy đó hả? Cảm ơn nha.

Tiếng cậu nhóc nhỏ Jason khóc òa làm Bảo Yến cuống quýt gập laptop lại. Tuệ Lâm nhoẻn cười cho tai phone vào và kéo rèm ra ngắm cảnh. Cô đã như thế trong suốt mấy hôm nay. Chia tay với Duy và sự đường đột của Hoàng làm Lâm rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần. Cô sợ phải đối mặt với cả hai người.

Duy đi dạo lòng vòng, cho tới cửa thì bắt gặp một cặp móc khóa đôi giày rất đẹp. Không biết tự lúc nào Duy cũng có hứng thú với giày, ảnh hưởng từ Tuệ Lâm. Duy mãi đứng miên man ngắm nhìn, rồi anh ngước lên định mua :

- Bao nhiêu vậy ?

Trông cô bán hàng rất quen, có nước da hơi ngâm và tóc thắt bím. Duy nhìn một lúc rồi cô bán hàng mỉm cười :

- Chào anh, chắc anh chưa quên tôi chứ?

- Tôi đã gặp cô ở đâu rồi đúng không?

-Lần trước

- Ý cô là …

Cô nàng e thẹn, mặt hơi ửng lên vì gượng :

- Anh đã ghé và hỏi ông cháu tôi về vụ tai nạn của ba anh đó. Anh không nhớ sao?

- Ra cô là cô gái đó à?

- Phải.

Duy nhoẻn cười thật nhanh, cô nàng nói :

- Tôi sắp xong việc rồi. Anh có phiền chờ tôi để tôi có thể giải thích không?

- Cũng được. Tối nay tôi rãnh mà.

Cô nàng vẫn giữ được nét truyền thống của người dân tộc Tây Nguyên, đã lâu rồi người ngồi bên cạnh Duy trên xe không phải là cô gái khác ngoài Lâm. Duy đưa cô nàng tới một quán cà phê, Duy hỏi :

- Cô làm việc ở Sài Gòn à?

- Tôi vừa làm vừa học.

- Tôi là Đoàn Duy. Còn cô?

- Tên tôi là Lam Nhung.

Duy mỉm cười nhìn Nhung, cô nói :

- Thật ra trước kia tôi đã cố giải thích … Chuyện đó là ngoài ý muốn.

- Thôi bỏ đi. Dù gì thì chuyện cũng qua rồi. Tôi biết lỗi không phải ở hai ông cháu của cô.

- Anh có vẻ khá hơn lần đầu tôi gặp anh.

- Cũng lâu rồi mà.

- Anh thích đôi giày đó hả?

- Có lẽ.

Duy cứ giữ khư khư trên tay cặp móc khóa. Lam Nhung cũng nhìn nó rồi nói :

- Tôi cũng cảm thấy nó đẹp, nhưng từ lúc trưng bày, ai cũng đi ngang, nhìn nó bằng ánh mắt hồ hởi rồi lại bỏ đi. Tôi thấy giá thành của nó cũng đâu quá đắt đỏ. Có lẽ vì chúng chỉ dành cho một cặp tình nhân.

- Một cặp tình nhân có cùng sở thích là hứng thú với giày.

- Hoặc là nó chờ anh tới mua.

- Cô cũng hóm hỉnh lắm đó.

- Một đức tính cần thiết khi làm nhân viên bán hàng mà. Tôi phải nỗ lực rất nhiều để có được công việc này đấy. Còn anh? Anh làm gì?

- Khi nào có dịp tôi sẽ mời cô tham quan nơi tôi làm việc. Bây giờ tôi phải về !

- Được rồi.

- Tôi đưa cô về.

- Thôi tôi đi cùng bạn.

- Vậy tôi về nhé !

Tuệ Lâm không biết phải làm gì với cái chứng chỉ mình nhận được, bởi vì cô tham gia khóa học này chỉ để cùng Đoàn Duy làm việc nhưng sự việc chưa đi tới đâu thì bây giờ hai người đã phải chia đôi lối đi. Buồn thì có buồn nhưng Lâm không làm được gì hết. Cô đâu thể rút lại lời đã nói ra…

Bước đi lang thang quanh trường đại học, cố tìm một gốc cây ngồi để hóng mát. Gốc cây khá khuất vì có lẽ Lâm không muốn ai tìm được mình. Đang miên man suy nghĩ về Duy, về Hoàng, về chuyện quá khứ giữa hai gia đình Lý-Trần và về tình yêu vừa mới tan vỡ. Một giọt nước mắt khẽ rơi khi Lâm nhìn vào hình nền điện thoại, hình Duy âu yếm hôn cô. Cố lau nhanh nước mắt không để nó cứ đà đó mà chảy mãi.

Ở đằng sau cô, một bóng dáng cao ráo và khảnh mảnh đứng lặng lẽ và nhìn cô bằng cặp mắt thương xót y như rằng muốn chạy đến thật nhanh để ôm chặt lấy cô mong rằng có thể làm dịu nhẹ cơn đau ở trong tim hơn. Đó không phải là Đoàn Duy. Mà là một Huy Hoàng - mang danh là kẻ thứ ba nhưng lại quan tâm đến cảm nhận của Lâm nhiều hơn ai hết. Nhưng quyết định của Hoàng chỉ là đứng đó nhìn Tuệ Lâm như để không gian này đỡ cô đơn hơn mà thôi. Anh đứng tựa vào gốc cây thỉnh thoảng lại quay lại nhìn Tuệ Lâm. Hoàng cũng yêu Lâm nhưng có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ về tình yêu đó, dù chỉ là một giây phút nào.

Mải miết với những ảnh hưởng tác động bên ngoài, mấy tháng nay Duy bỏ bê công ty và hậu quả là những doanh thu bết bát, những phàn nàn chất chồng chất đống. Chia tay với Lâm hóa ra lại khiến Duy tập trung cho công việc nhiều hơn. Đã 1 tuần kể từ đêm hôm đó, Duy gần như cự tuyệt với Lâm bởi lời chia tay vô tình cô dành cho anh. Duy quay về với công việc, một con thiêu thân của công việc đã làm là lao đầu vào đến khi nào thở đứt quãng mới ngắt ra mà thôi. Dùng công việc để cố quên đi chuyện đau lòng, một giải pháp không hay ho gì nhưng có lẽ đó là thứ duy nhất anh có thể làm được trong lúc này.

Buổi tối, Duy không tìm được bạn đi uống rượu nên anh đành quay về nhà. Xe vẫn còn bị giam ở đồn cảnh sát mà Duy cũng không màn tới chẳng muốn lấy ra sớm vì chiếc xe hai chỗ ấy giờ đây đâu còn ai ngồi bên cạnh Duy nữa đâu. Duy trở về nhà, bà Quế đã ngủ nên anh chỉ tới đóng cửa sổ lại và kéo chăn lên khuất kín cổ cho bà mà thôi. Duy trở về phòng, anh ngồi một mình tựa đầu vào chân giường, lại khui rượu ra và nhấm nháp những cái bánh donut. Những cái bánh một thời đã dịu ngọt bên những cung bậc êm đềm thuở hôm nào. Duy chợt thấy cái hộp dưới gầm tủ áo, là cái hộp trước khi về Đức Phương Thy đã giao cho anh. Duy mở điện thoại và gọi cho Phương Thy :

- Chào em

- Lâu quá không gặp anh !

- Anh gọi cho em lúc này, Đồng Tuấn Phi không ghen chứ?

- Có lẽ sẽ ghen. Nếu em kể. Còn bây giờ thì chưa.

- Em có hạnh phúc không?

- Rất nhiều. Còn anh?

- Đã từng. Và giờ thì không còn.

- Sao?

- Anh đang ngồi bên cái hộp mà em giao cho anh trước khi em rời Việt Nam.

- Em dám cá là anh quăng nó trong một xó xỉnh nào đến trước lúc gọi cho em anh mới mở ra.

- Ừ. Đoán hay đó.

- Anh luôn như vậy.

- Vì anh không muốn vương vấn gì về em.

- Chẳng phải em đã nói với anh nếu mở nó ra anh sẽ biết tại sao chúng ta chia tay sao?

- Anh không muốn biết.

- Anh luôn cố chấp.

- Nếu em nói vậy.

- Anh đã mở ra chưa?

- Sắp.

- Vậy anh đoán đi, trong đó có gì?

- Anh không biết nữa. Có lẽ là những gì anh đã tặng em, liên quan đến chúng ta mà em không muốn Đồng Tuấn Phi bắt gặp.

- Anh thử mở nó ra đi.

Duy mở ra. Và không như anh nghĩ, không phải là cặp nhẫn, những món quà mà Duy tặng Thy. Đó là một chiếc áo len đan dang dở, một sợi dây tay được thắt thủ công và những khung hình làm bằng giấy, đẹp nhất là chiếc nón len nhưng nó cũng đã bị sứt chỉ tùm lum. Nhưng dường như tất cả vẫn còn đang dang dở và chẳng cái nào xong. Phải mất một hồi lâu Duy mới trả lời điện thoại :

- Tại sao … anh chưa bao giờ thấy những thứ này?

- Anh đã đều từng một lần thấy chúng. Anh có tin không?

- Ý em là …

- Những ngày còn là sinh viên, em đâu thể mua sắm gì làm quà sinh nhât cho anh được. Em còn phải trang trải học phí và sinh hoạt, nhưng những thứ này, em nghĩ là nó mang chân thành của em nhiều hơn là những hiện vật được trao đổi bằng tiền. Em đều một lần khoe nó với anh trước khi nhận được cái nhìn bâng quơ rồi em lại bỏ qua và không làm nữa.

- Anh … không biết.

- Vì anh không bao giờ cần phải biết. Đó là lí do chúng ta chia tay. Em không thể yêu một người ngoài những gì có lợi cho anh ra thì anh không quan tâm gì cả. Anh không hề quan tâm cảm nhận của em. Thậm chí em vui hay em buồn thì anh cũng chẳng mảy may đoái hoài tới. Đó là lúc em ngã vào tay anh Phi, vì ít nhất vòng tay ấy mang lại hơi ấm cho em. Làm con tim của em trở nên có sức sống trở lại, đập mãnh liệt trở lại. Và anh không làm được điều đó !

- Nếu việc đó đã từng xảy ra như vậy. Thì bây giờ anh xin lỗi !

- Em muốn anh dành lời xin lỗi này làm lời hứa cho những mối tình sau. Anh có nét hút hồn người khác nhưng anh cũng rất dễ làm người khác rời xa anh bởi cái vô tâm của anh.

Đoàn Duy tắt điện thoại. Anh mím môi cảm nhận vị mặn đắng của nước mắt. Rồi anh xếp mọi thứ lại và đem ra sau vườn nhà đốt đi. Duy nằm dài ở đó, ngắm trời, ngắm đất, ngắm sao… Và thiếp đi trong cơn mê hòa lẫn cả buồn, vui, lạnh, nóng, say, tỉnh cả nước mưa và nước mắt ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.