Trần Kiên đang đi đánh golf cùng một người bạn thân. Ông nói :
- Ông có chắc lời ông nói ?
- Chỉ còn là thời gian. Rồi tôi sẽ ép nó buộc phải bán lại cho ông.
- Ông không cần làm chủ cái tập đoàn đồ sộ đó mà muốn bán ngay cho tôi khi chiếm được à?
- Thực sự Lý Gia Đoàn không có phúc, chỉ có một mụn con trai mà nó
không bao giờ chú tâm tới cái thứ mà ba nó cả đời dùng sinh mạng để giữ
gìn. Cái tập đoàn đồ sộ ấy một khi đã rơi vào tay tôi hoặc ông thì nó
cũng như cái xác không hồn mà thôi.
- Nếu ông thực sự làm được điều đó. Lý Đoàn mà được sáp nhập vào tập đoàn Ánh Sáng của tôi, đây thực sự là một bước đột phá mới của thực phẩm Việt Nam.
Hai người đàn ông
cạn ly với nhau và tiết ra nụ cười đắc chí cùng nhìn về một phi vụ làm
ăn mà nếu thành công thì đó sẽ là một bước ngoặt của ngành thực phẩm
Việt Nam…
Đoàn Duy như ngày càng đi vào đường cùng khi không
thể cứu cánh công ty. Hợp đồng thì mỗi ngày có thêm một đối tác từ chối, nợ nần thì chồng chất, nhân viên từ lãnh đạo tới công nhân, từ những
người có lòng tin nhất giờ cũng bắt đầu tính đường tháo chạy bởi công ty đang trên đà phá sản là điều ai cũng nhận ra. Một tương lai màu xám
hiện ra trước mặt Duy, anh như bị stress với công việc mà ngay từ lúc
đầu nó đã ép Duy lao vào. Cộng thêm chuyện lao đao với Tuệ Lâm khiến Duy không thể nào có được sự tập trung cần thiết, nhất là khi Tiến Mạnh vẫn chưa chịu về sau gần một tháng trăn mật dù Duy chỉ cho anh nghỉ một
tuần.
Tuệ Lâm mở mắt ra, dù chuyện gì có xảy ra thì ngày mai trời
vẫn sáng, cô không thể cứ vật vã trong nỗi đau thất tình mãi thế này
được. Cô sửa soạn quần áo và đến trường đại học RMIT lấy chứng chỉ đào
tạo. Huy Hoàng đứng chờ cô ở cửa, anh nhìn Tuệ Lâm, cô cũng nhìn lại :
- What?
- Tôi đã chờ em mấy ngày nay.
- Điều đó …
- Em không cần phải bận tâm vì đó là chủ đích của tôi. Tuệ Lâm, nghe
này, tôi yêu em bằng một tình yêu mãnh liệt và chân thành, không gượng
ép, mà chỉ có đợi chờ và hi vọng. Và điều tôi mong chờ nhất bây giờ ở em không phải là hãy chấp nhận tôi, mà là phải bước vào một cuộc sống mới, bỏ quên mối tình vừa mới tan vỡ. Được không?
Tuệ Lâm không nói gì, cô chỉ mệt mỏi tựa đầu vào vai Huy Hoàng khẽ nhắm mắt lại. Anh cũng
đứng yên để có thể được siết cô lâu hơn một chút. Bờ vai này như rộng và êm ái hơn, làm Lâm có thể yên tâm tựa vào.
Khiết Nhã và Tiến Mạnh
sau khi du hí đã đời mới bắt đầu chịu quay trở lại Sài Gòn. Căn nhà như
chật chội thêm bởi hàng đống đồ đạc cả hai lôi về từ nhiều nơi đã đến
thăm.Tiến Mạnh nói :
- Lần này anh cắt đứt khoảng trăng mật của chúng ta, hứa có dịp sẽ đền bù cho em xứng đáng.
- Nhanh nhanh nhé !
- Sao em lại gấp như thế?
- Em còn phải nhanh chóng làm mẹ nữa. Em không còn trẻ nữa đâu.
- Với anh em lúc nào cũng trẻ đẹp.
- Anh biết miệng anh đầy mùi mật ong không?
- Anh luôn dùng nó mỗi khi muốn dụ dỗ em mà.
- Dám chọc em hả ?
- Quà chúng ta chuẩn bị cho họ thế này … có được không em?
- Toàn là quà cặp. Anh nghĩ xem chẳng lẽ họ không hiểu chúng ta muốn nói gì?
- Chừng nào hẹn họ tới lấy?
- Em không biết. Giờ thì em chỉ muốn ngủ một giấc dài thật dài thôi.
Đoàn Duy tìm vui bên những cuộc nhậu nhẹt, nhảy nhót thâu đêm, thậm chí có những đêm anh sử dụng những chất cấm để hi vọng vơi chút nỗi buồn
nào đó. Mọi chuyện sẽ diễn ra ổn hơn nếu bó hoa hồng đỏ thắm của Duy tới trước vài chục phút, anh đã không chứng kiến cảnh Lâm òa khóc tựa vào
vai Hoàng. Sau khi hiểu được lí do vì sao mất Phương Thy, Duy không muốn có bất cứ thêm lầm lỡ nào khác và muốn níu kéo mối tình với Tuệ Lâm.
Nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hết thật rồi. Trong cơn mê
đắng, ánh mắt đờ đẫn của Duy gặp lại Lam Nhung, không ngờ cô cũng là một tay chơi có hạng ở đây. Lam Nhung hỏi :
- Anh làm gì ở đây?
- Giống như cô.
- Tôi đến đây để tìm đại gia.
- Vậy thì tôi đến đây tìm gái đẹp.
- Vậy là chúng ta đang tìm đến nhau.
- Yes …
- Let’s dancing …
Duy lao vào nhảy điên cuồng và đó cũng là trạng thái lúc anh kéo Lam
Nhung vào khách sạn. Đó cũng là một hệ lụy tất yếu không có gì lạ. Lăn
ra ngủ khì sau khi mọi việc đã xong, Lam Nhung nằm bên Duy, vuốt ve anh :
- Thì ra, anh cũng dễ dàng bị quyến rũ như ai khác thôi, anh chàng đẹp trai ạ !
Lam Nhung bắt đầu lấy điện thoại ra và chỉnh chế độ tự chụp. Không hiểu thủ đoạn của cô là gì nhưng đó có lẽ không phải là ý tốt. Trong khi đó, Tuệ Lâm vừa kết thúc bữa tối với Huy Hoàng bằng một ly kem Fanny. Tuệ
Lâm hỏi :
- Anh cũng bắt đầu thích kem Fanny rồi phải không?
- Thật ra xưa nay tôi chưa từng chú ý đến thứ này. Chứ không hẳn là tôi không có cơ hội tiếp xúc.
Nhìn trời cũng đã tối, lại có giông, Huy Hoàng thấy Lâm co ro với những cơn gió mạnh, anh cởi áo khoác ra và áp lên vai cô. Anh nói :
- Có ấm không?
- Lúc này mà ngồi xe đạp thì hơi bị lạnh.
- Vậy thì không đi xe đạp. Để nó lại ở đây !
- Anh đùa với tôi hả? Chúng ta đi chung tới đây, anh bỏ xe đạp lại thì
chúng ta về bằng cái gì? Giờ này đừng hòng đón được chiếc Taxi coi cho
được.
- Ai bảo sẽ đi Taxi nào?
Huy Hoàng hất đầu cho một ông
đứng tuổi đứng bên kia đường, một lát sau, chiếc xe Porsche Panamera mới cáu đỗ trước mặt cả hai. Tuệ Lâm cười sằng sặc :
- Không cần dùng cả tháng lương để mướn xe hơi làm tôi vui đâu.
- Lên xe đi ! Còn nhiều điều em phải tìm hiểu tôi lắm !
Tuệ Lâm nhận lời và leo lên xe. Huy Hoàng lái xe rất chuyên nghiệp,
không giống như là anh chàng lập bập chạy xe mướn. Lâm nói :
- Sao? Còn muốn tôi tìm hiểu gì nữa đây?
- Đã đến lúc tôi cho em biết thân phận thực sự của tôi rồi, babe !
Đột ngột nhấn ga mạnh và chiếc xe lao vùn vụt vào màn đêm. Một hồi sau
khá lâu, Lâm đã cảm nhận được gió biển, cô cố mở mắt thật to vì ánh sáng trước mặt cô quá chói. Ngước lên nhìn, trông nó như một tòa lâu đài
thực sự với những ánh đèn rực rỡ. Có cả đài phun nước ở sảnh, Tuệ Lâm
nheo mắt :
- Đây là đâu?
- Chào mừng em đến với căn nhà thực sự của anh.
- Cái gì? Nhà ?
- Anh đóng kịch hay quá hả?
Trong khi Lâm còn mắt tròn mắt dẹt nhìn Hoàng và căn biệt thự to đùng.
Một đoàn người hầu, giúp việc đi đầu là ông quản gia đã bước ra :
- Chào mừng cậu chủ về nhà !
Huy Hoàng gật đầu rồi nắm tay Tuệ Lâm kéo vào. Không lạ lẫm gì cảnh
giàu sang nhưng độ hấp dẫn, mĩ miều lên đến tuyệt vời của tòa biệt thự
này lớn đến nỗi lấn át hết đi sự quen thuộc đó. Cô chạy khắp nơi để thăm quan và chú ý đến căn phòng lớn nhất. Đây là căn biệt thự hướng ra
biển, từ ban công căn phòng đó có thể ngắm được biển khơi. Tuệ Lâm quay
sang nhìn anh chàng đang nhấm nháp ly whisky :
- Tôi đang xem phim Boys over Flowers sao ?
- Nếu đây thực sự là một bối cảnh của bộ phim thần tượng đó. Tôi tự tin nói với em, tôi là Goo Jun Pyo của Việt Nam.
- Thực sự thì anh là ai?
- Tôi vẫn là Nguyễn Huy Hoàng.
- Anh dùng lớp vỏ bọc sinh viên nghèo để tiếp cận tôi à?
- Không. Đơn giản là tôi thích phiêu lưu. Chơi đã rồi thì quay về nhà thôi.
Tuệ Lâm không thể hiểu con người đang đứng trước mặt cô, bỗng chốc anh
ta lại là một đại thiếu gia giàu có. Nhưng cô không còn tâm trí để suy
nghĩ mong lung, bởi vì cảnh đẹp ở đây đã làm cô quên mất mọi sự thắc mắc rồi.
Ly rượu đã cạn, Tuệ Lâm ngủ gật trên ban công. Huy Hoàng xốc
bế cô vào trong, đặt cô lên chiếc giường rộng của anh rồi khẽ đắp chăn.
Đóng cửa sổ lại, Huy Hoàng nhìn Tuệ Lâm rồi thỉnh thoảng lại mỉm cười :
- Tôi không phải là người thích tranh giành. Nhưng thực sự giữa tôi và
Lý Đoàn Duy đã bắt đầu có một cuộc chiến. Hắn không muốn mất em còn tôi
thì rất muốn chiếm được trái tim em. Lý Đoàn Duy hãy nên tự trách mình
vì sao để tuột mất em, bởi vì một khi tôi thích cái gì thì tôi sẽ không
bao giờ buông ra và từ bỏ. Tôi thích em. Điên cuồng. Thiên sứ ạ !