Yêu Nữa Được Không

Chương 43: Chương 43




Đoàn Duy trở lại công ty làm việc, khi mà việc thù hận ngày xưa ngày càng trở nên rõ mồn một thì Duy càng phải nỗ lực hết sức mình để đẩy nhanh tiến độ trả thù. Tiến Mạnh hẹn Duy đi dùng bữa sáng, trông khi Tiến Mạnh ngày càng đẹp trai, quý phái hơn dưới bàn tay chăm sóc của cô vợ mới cưới thì trông Duy bây giờ tệ hại hết sức. Mất hết sức quyến rũ của một “gã trai dân du học” lâu năm ở châu Âu về đã vậy còn sụt cân trông Duy thật đáng thương. Ngồi nói chuyện với Mạnh mà mắt Duy liên tục đảo vào cái Iphone tra tin tức, Tiến Mạnh hỏi :

- Tối nay có rãnh không?

- Đi Boxing hả?

- Ừ. Cả tháng nay chỉ toàn ôm vợ hết dưới biển lại trên giường, nhớ cặp găng quá !

- Cậu nghĩ tớ có thể đánh ngang ngửa cậu sao? Tớ sụt gần 5kg so với tháng trước đấy.

- Nếu vẫn cứ tiếp tục dìm thân xác cậu vào bia rượu và thù hận thì cậu không sống qua hết thập niên này đâu.

- Điên hả? Qua năm mới rồi.

- Tại sao vậy?

- Chuyện gì?

- Cậu và Huỳnh Tuệ Lâm. Chuyện là sao?

Duy không chú tâm vào những tin tức online nữa, anh quay lại với tách cà phê đã nguội, uống một ngụm, Duy có vẻ khá buồn :

- Không phải như cậu nghĩ đâu. Giữa tớ và Lâm … có những điều không thể đến với nhau được.

- Rồi vậy ai là người nói lời chia tay?

- Không phải tớ. Tớ là người rất thật lòng với tình yêu, dẫu tớ có lỗi gì thì tớ nghĩ tớ cũng đâu đáng bị bỏ rơi không phải một mà đến hai lần như vậy.

- Cậu không phải không biết. Mà cậu biết rất rõ điều đó. Chỉ tại cậu không bao giờ chịu khắc phục điều đó mà thôi. Tớ chẳng phải đã từng nói cậu nếu không sửa đổi thì không chỉ Phương Thy, Tuệ Lâm mà tất cả những cô gái sau này đến với cậu đều lần lượt bỏ cậu đi mà thôi.

- Tớ không cần thay đổi nhưng tớ không tin chỉ thay đổi mới thực sự có người yêu tớ.

- Tóm lại là cậu hết yêu Huỳnh Tuệ Lâm và cũng không cần bọn này giúp gì để hai người quay lại với nhau chứ gì?

Duy bỏ đi. Anh không bao giờ nỗi cáu như thế với Tiến Mạnh nhưng Duy không thể để người bạn cuối cùng của mình mất đi luôn. Hôm nay Tuệ Lâm đến thăm bà Quế, sức khỏe bà ngày một khá nhưng bà đã ngủ và Lâm không muốn đánh thức, chỉ muốn nhìn bà một chút mà thôi. Huy Hoàng chờ cô ở dưới xe, lúc đó Đoàn Duy về tới nhà, trông thấy Huy Hoàng như cái gai trong mắt, Duy muốn lao đến đánh trả về cú đấm hôm nọ nhưng nghĩ gì đó anh chỉ lườm mắt nhìn và bỏ vào nhà. Đi ngang cửa phòng bà Quế, Tuệ Lâm cũng vừa bước ra. Trông thấy Đoàn Duy, Tuệ Lâm hơi bối rối:

- Em chỉ… em nghe tin bác bị bệnh. Em đến thăm bác mà thôi !

Duy nhìn Tuệ Lâm khá lâu, rồi lại quay ra cửa sổ và nói :

- Có người đang đợi em !

Tuệ Lâm gật đầu rồi bước xuống cầu thang. Duy về nhà thay quần áo rồi lại tiếp tục đi. Anh cũng bước xuống cầu thang, bà giúp việc gọi lại :

- Cậu chủ …

- Chuyện gì?

- Thức ăn của cậu.

- Thôi chị để ở đó đi. Tôi phải đi tiếp.

- Bà chủ dặn nhất định cậu phải ăn. Bà không muốn thức dậy, thấy cậu trở về nhà mà gầy guộc thế này nữa. Cậu phải ăn tôi mới để cậu đi.

- Không được. Tôi phải đi ngay. Gấp lắm !

Duy bỏ chạy trước mặt Tuệ Lâm. Tuệ Lâm nhìn mâm thức ăn toàn đồ bổ thượng hạng, cô hỏi :

- Sao mọi người có vẻ lo lắng cho anh ấy vậy?

- Suốt 2 tuần nay cậu ấy hầu như không ăn uống gì ngoài rượu và đồ nhấm. Lúc nào tôi dọn phòng cho cậu chủ cũng toàn là vỏ chai rượu, vỏ phô mai, trứng gà hay vỏ đậu phộng rơi đầy từ giường tới toilet tới bàn làm việc. Trông cậu ấy cần mẫn ban ngày vậy chứ ban đêm là một con sâu rượu đấy cô ơi. Có chuyện gì xảy ra với cậu chủ vậy?

- Sao anh ấy lại làm như thế chứ?

- Bà chủ rất lo. Bà chủ sợ cậu sẽ gục chết bất cứ lúc nào vì kiệt sức. Có gì cô khuyên cậu ấy dùm tôi nha.

Duy thấy ruột gan mình nóng bừng kể cả khi chưa cho rượu vào, anh không muốn Tuệ Lâm thấy anh trông bộ dạng tệ hại như thế này. Anh một nửa rất thù hận cô nhưng một nửa còn lại thì vẫn dành cho cô một tình yêu thiết tha và sâu nặng. Huy Hoàng chở Tuệ Lâm về, trông thấy cô hơi suy tư, anh hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- À không. Em chỉ lo cho cô Quế thôi. Cô ấy trông có vẻ yếu ớt quá !

- Thằng đó đúng là đồ nghịch tử.

- Anh có hiếu thảo với mẹ anh không mà lại mắng người ta kiểu đó?

- Mẹ anh mất lâu rồi. Còn ba anh thì không rãnh rỗi để ngồi nhìn anh hiếu thảo đâu. Anh được đối xử giống như một người thừa kế hơn là một đứa con.

- Rồi sao nữa?

- Anh nghĩ không chỉ riêng anh, những đứa khác cũng vậy thôi. Em có không?

- Không. Em có một gia đình rất yêu thương em.

Đoàn Duy lái xe đến công ty, anh kiểm tra lại tài khoản trong ngân hàng. Anh Tài và ông Vĩnh phân vân :

- Chúng ta sắp trụ không nổi nữa rồi Đoàn Duy à. Những đối tác thân thiết lần lượt bị Ánh Sáng hút hết.

- Chúng ta còn bao nhiêu vốn đó, đủ chống chọi thêm bao lâu nữa?

- Không đầy một tháng.

Ông Vĩnh quả quyết. Rồi ông Phát cũng bước vào và lo ngại :

:- Tôi thấy Trần Kiên dạo này luôn đi cạnh Nguyễn Gia Hào. Khi thì đánh golf, khi thì đi bar…

- Các chú yên tâm. Dù thế nào thì cũng cảm ơn mọi người đã luôn ở bên cạnh cháu. Có có lối giải quyết riêng cho mình.

Mọi người trở ra ngoài, Tiến Mạnh thấy vậy mới bước qua phòng và ngồi xuống :

- Nè, tính sao? Tớ và Nhã có thể giúp cậu một chút.

- Tớ đã sắp đặt đâu và đó. Đã đến lúc tớ đánh trả lại rồi. Không nhượng bộ nữa.

- Chuyện gì?

- Tớ sẽ rao bán Lý Đoàn. Cho dù là với giá rẻ bèo, nhất quyết nó cũng sẽ không bao giờ lọt vào tay Ánh Sáng.

- Bằng cách nào?

- Rao vặt eBay.

- Đừng có điên. Ai mà làm chuyện đó?

- Tớ không điên. Đừng nói tớ điên.

- Cậu làm thế vì cái gì? Đây này, con dao này có thể giúp cậu dứt điểm Trần Kiên lập tức. Có chịu không? Đi làm thế đi. Đừng hi sinh tất cả mọi thứ cậu có được để trả thù, một cách trả thù chẳng giống ai. Vì cậu đã mất quá nhiều ! Đoàn Duy ! Dừng lại đi !

- Tiến Mạnh, buông tớ ra !

Đoàn Duy dùng hết sức lực của mình để đẩy Tiến Mạnh ra xa và rời khỏi Lý Đoàn. Nhìn trời đã tối, một vài áng mây bay ngang báo hiệu những cơn mưa đêm sắp đổ xuống “thành phố không ngủ”, Duy nhìn chiếc Santa Fe đậu trong nhà gửi xe, nghĩ gì đó, anh lại bỏ nó ở đây và tới đồn công an để ký biên bản nhận lại xe. Anh chàng tốn khoản tiền không nhỏ để được lấy xe ra sớm. Duy mua một bó hồng lớn rồi đặt nó lên xe và nói :

- Cần đến mi và bó hoa này để giúp ta làm việc lớn.

Rồi Duy lái xe thật nhanh khi trời đã bắt đầu lớt phớt những cơn mưa hè đột ngột. Duy dừng xe trước cổng nhà Tuệ Lâm. Biết cô đang ở nhà, Duy gọi điện thoại cho Tuệ Lâm nhưng cô không bắt máy, chỉ nằm đó và nghe nhạc. Trời bắt đầu đổ mưa…Duy gọi lần thứ hai, Tuệ Lâm vẫn không bắt máy nhưng lòng cô đã bắt đầu nao núng. Lần này mưa đã to hơn gấp mấy lần so với lúc mới đổ hạt. Lâm phải mở đèn cho sáng căn nhà vì cô chỉ ở có một mình. Có sấm chớp rung chuyển làm Lâm hơi sợ. Điện thoại trên tay cô lại rung… Và đến lần thứ ba, Tuệ Lâm đã mở máy, nhưng cô chỉ im lặng, cảm nhận được tiếng mưa từ đầu dây bên kia. Đoàn Duy hỏi :

- Tại sao hai người lại quen nhau?

- Chuyện đó không liên quan đến anh.

- Em nỡ làm thế với anh sao? Bỏ rơi anh và đi theo thằng ấy à?

- Là anh bỏ rơi tình yêu của chúng ta.

- Anh chỉ một lúc lờ nó đi và đến lúc ngoảnh lại thì anh phát hiện anh đã bị cướp chứ không phải là bỏ rơi. Anh không bao giờ bỏ rơi tình yêu của chúng ta.

Tiếng sấm chớp vang lên, gió mạnh làm bung cửa sổ ra. Và Lâm phải đến kéo lại. Lúc cô đóng cửa, trông thấy Đoàn Duy đang đứng ở đó, Tuệ Lâm mở cửa ra :

- Anh đi về đi ! Đến đây làm gì?

- Anh đến để gặp em.

- Em không muốn gặp anh đâu.

- Không sao. Anh chờ được.

- Mưa mỗi lúc một to, anh đi về đi !

- Em sợ anh ướt có nghĩa là em vẫn còn quan tâm tới anh. Việc gì em phải tự lừa dối mình chứ?

- Em không có lừa dối mình. Nhưng em không muốn có một xác chết cóng trước nhà em vào sáng mai.

Tuệ Lâm tắt máy. Đoàn Duy dĩ nhiên phải thực hiện kế hoạch làm sao cho tốt, để giành lại con tim Tuệ Lâm lúc này là điều không dễ nhưng cũng chả khó. Mặt cho trời lạnh buốt, mưa dập chát chúa rát cả mặt nhưng Duy. Anh đứng đó gần 3 tiếng đồng hồ, giống như lần đầu tiên chờ đợi Tuệ Lâm vậy. Duy không còn đủ sức lực nhưng anh không cho phép mình gục ngã. Kế hoạch đã được sắp đặt và lí do sức khỏe kém không phải là lí do ngăn trở Duy đứng gồng mình chống lại ông trời. Giữa lúc anh đang đếm nhìn những đóa hoa tươi đang dần bị những hạt mưa vô tình giẫm nát. Giữa lúc đó, Duy thấy rằng những cơn mưa không còn rơi nữa. Nhưng không phải, một chiếc dù từ phía sau đã được giương căng ra, Tuệ Lâm xuất hiện ở phía sau, Đoàn Duy nhìn cô. Tuệ Lâm thở dài :

- Anh cầm lấy dù mà về. Không còn sớm nữa !

- Nếu anh nói anh không về thì sao?

- Em mặc kệ anh.

Tuệ Lâm vừa quay bước đi thì Đoàn Duy đã nắm kéo cô lại bắt cô phải đối diện với anh. Duy hét to giữa màn mưa:

- Nếu em mặc kệ anh thì đã không có cây dù nào che cho anh ở đây ! Em cần gì phải gạt mình, rằng em vẫn yêu anh …

- Anh nói gì cũng được, buông em ra.

- Được rồi. Nếu em muốn đi, anh muốn em nhận một thứ từ anh rồi hãy đi.

Duy nhìn Lâm bằng ánh mắt mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh mãnh liệt vồ lấy đôi môi mỏng mềm mại của Tuệ Lâm, một nụ hôn mạnh mẽ dưới làn mưa. Duy làm Lâm cảm thấy đau, nhưng cô vẫn không đẩy anh ra. Vì cô biết rằng cô hạnh phúc khi nhận được thứ đó từ Duy. Rồi như đọc được suy nghĩ đó từ cô, Duy đột ngột ngắt nụ hôn ấy. Tuệ Lâm không nói gì hết, chỉ mím môi, vuốt mặt và mắt ngậng nước. Duy vẫn nhìn cô, rồi cô kéo anh vào và tiếp tục nụ hôn cháy bỏng kia. Đã lâu rồi Duy và Lâm không lao vào nhau một cách chủ động và mạnh dạn như thế. Cả hai dứt bỏ hẳn cái thói rụt rè Đông Phương để cuốn quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn như những cặp đôi Tây Phương, có chăn ấm, điều hòa và bên ngoài là tiếng mưa rơi hậm hực. Mưa rơi thì lạnh, còn trong này thì hai thân thể quấn chặt lấy nhau như thể họ sinh ra chỉ để là của nhau : gấp rút - vội vã - lãng mạn. Và đôi khi có chút sợ hãi. Duy lướt bàn tay của mình qua khắp thân thể Lâm, rồi đặt nhiều nụ hôn vào má, vào cổ và trên đôi vai trần quyến rũ…

Mưa đã dịu đi chút ít, đã có chút yên tĩnh hơn và sấm chớp không còn đánh liên hồi. Đoàn Duy vẫn đang mân mê vuốt ve Tuệ Lâm, thỉnh thoảng âu yếm cô dù chỉ là một cái thở lại tóc, lên trán. Nhưng Tuệ Lâm thì không có chút cảm xúc nào sau khi chuyện ấy vừa trải qua. Cô chỉ nằm yên để mặc Duy làm gì thì làm. Thấy cô trông có vẻ buồn buồn, Duy hỏi :

- Em không vui khi chúng ta vừa thể hiện tình yêu dành cho nhau à?

- Đâu có.

- Lúc hôn em, anh nghĩ là em đang khóc.

Tuệ Lâm chỉ nhún vai rồi ngồi dậy, mặc nhanh chiếc áo sơmi của Đoàn Duy vào và đứng dậy. Đoàn Duy nhíu mày :

- Em đi đâu thế?

- Làm chút gì đó cho anh ăn.

- Đáng yêu đến thế hả? Biết anh đang đói sao?

- Anh đói đã một thời gian dài rồi. Nằm đó đi !

Tuệ Lâm thở dài bước xuống bếp, cô làm thức ăn mà tâm trí cứ để chốn nào. Tại sao từ lúc yêu nhau đến giờ, lần tình yêu đạt đến định mức cao nhất lại là lúc Lâm cảm thấy Duy đang giả tạo nhiều nhất. Từ nụ cười, hành động, giọng nói và cách thức hành xử, đều không phải là Đoàn Duy của cô trước kia…

Nằm trên giường mãi cũng chán, Duy ngồi dậy tìm một cái áo vừa vặn để mặc. Lúc tìm công tắc mở đèn thì anh tình cờ trông thấy ảnh của Trần Kiên và bà Quế để trong ngăn kéo của cô. Lâm khéo léo cắt ghép lại ảnh của ba người rồi lồng vào khung nữa chứ. Anh nhíu mày nhìn rồi mau chóng cất nó đi sau khi nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Tuệ Lâm bước vào với đĩa Spagetti nóng hỏi, Đoàn Duy nhe răng cười :

- Thơm lắm !

- Chỉ là hàng siêu thị, anh cố nuốt đi.

- Ngồi xuống ăn cùng anh đi.

Tuệ Lâm nở một nụ cười rất nhạt, ngồi xuống nhìn Duy gắp mì lùa vào miệng. Anh nói :

- Nhà này cũng có đồ của đàn ông à? Anh tìm được mấy cái áo thun và quần sooc ở trong tủ.

- Của anh trai em. Nhà này lúc trước của Bảo Yến, nhờ có cái giường, cái tủ để đồ chung mà giờ về Mỹ mới được thằng Jason đấy.

- Thế mà anh cứ tưởng …

- Tưởng gì?

- Thôi không nói. Mì ngon !

Ăn xong, cả hai cùng trở lại giường. Nằm trong vòng tay của Duy, Tuệ Lâm nhắm mắt ngủ. Đoàn Duy hỏi cô một câu hỏi nửa đùa nửa thật:

- Nếu sau này anh đột ngột bỏ em đi thì sao?

- Ý anh là gì? Đi xa hay là …

- Hãy trả lời theo bản năng.

Nghĩ ngợi một lát, Tuệ Lâm nhắm mắt lại, trút hơi thở dài rồi đáp gọn :

- Em sẽ khóc.

Đoàn Duy vuốt ve lấy cô người yêu mà anh đã từng rất yêu. Bằng đôi mắt đầy thủ đoạn, Duy tự thưởng cho mình một nụ cười tự đắc :

- Cái để cô nhận lại từ tôi không chỉ là nước mắt đâu, con cừu bé bỏng ạ ! Còn nhiều thứ đau đớn mà cô phải trải qua để biết rằng, gieo rắc đớn đau cho người khác là một việc làm tàn nhẫn. Cô đã từng tàn nhẫn với một người. Và giờ đây tôi cũng phải tàn nhẫn với người mà tôi cảm thấy cần phải tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.