Nhất quyết đưa Tuệ Lâm đến một địa điểm sang trọng để đi ăn. Tuệ Lâm ngày
càng không thích nụ cười đểu của Duy và đôi mắt đầy mùi thủ đoạn. Lúc
trước Duy đã lạnh nhưng anh vẫn còn đôi mắt mơ mộng hay suy tư. Nhưng
giờ đây đôi mắt đó đã sậm màu đi rất nhiều. Sau khi chọn món, Tuệ Lâm
hỏi :
- Sao nhất quyết phải là chỗ này vậy?
- Em không thấy là chỗ này rất đẹp à?
- Sao chúng ta không đặt bàn đôi?
- Vì chúng ta vẫn còn một vị khách chưa đến.
Duy kéo Tuệ Lâm vào và hôn lên tóc cô, đúng lúc Huy Hoàng bước vào.
Đoàn Duy nở nụ cười đểu quen thuộc còn Huy Hoàng thì sừng sỏ bước lại:
- Anh làm cái trò gì với bạn gái của tôi thế hả?
Huy Hoàng kéo Tuệ Lâm đứng dậy, Đoàn Duy chỉ mỉm cười đứng dậy và kéo Tuệ Lâm ngồi xuống và nói :
- Cưng, nói cho hắn biết, bây giờ ai mới là người yêu của em?
- Tuệ Lâm, anh tìm em suốt. Mấy ngày nay em biến ở đâu vậy?
- Huy Hoàng, em xin lỗi… Em cần có thời gian để đón nhận những bất ngờ từ anh.
Huy Hoàng đang mắt chữ A mồm chữ O vì ngạc nhiên thì Đoàn Duy đã lên tiếng :
- Tôi mời anh tới đây chủ yếu để cậu nghe những lời lẽ đáng yêu này. Từ nay đừng có tọc mạch vào chuyện yêu đương của người khác nữa. Giữa
Huỳnh Tuệ Lâm và Lý Đoàn Duy này chưa bao giờ tồn tại hai từ “chia tay”
nên chúng tôi lại song bước bên nhau thì cậu cũng chỉ nên đứng bên ngoài mà quan sát đi nhé !
Đoàn Duy nắm tay Tuệ Lâm và kéo dậy, lúc đó thức ăn đã được bưng ra. Anh bồi bàn hoảng hốt :
- Sao quý khách lại bỏ đi ạ? Thức ăn đã ở đây.
- Không sao. Vẫn còn ở đây một vị khách. Phục vụ cho tốt nhé !
Huy Hoàng hất tay Đoàn Duy từ chối cái vỗ vai của anh, nhưng điều đó
chẳng làm Duy quan tâm. Anh nắm lấy tay Tuệ Lâm và kéo đi trong sự tự
đắc của mình. Tuệ Lâm thì nhăn nhó liếc Duy rồi lại quay sang nhìn Huy
Hoàng đang bực tức nhìn theo. Đến một tiệm ăn khác, lúc Duy đang tỏ ra
khá hứng thú với món soup thì Tuệ Lâm chỉ ngồi nhìn tô soup đủ màu sắc
mà không ăn uống gì. Đoàn Duy hỏi :
- Không ngon hả? Anh gọi món khác.
- Anh Duy à…
- Hả?
- Anh có thể gọi em bất cứ bằng tên nào…
Đoàn Duy ngước lên nhìn Lâm, cô mím môi :
- Miễn không phải là từ “cưng” như lúc nãy !
- Không thích hả?
- Anh có thể gọi em là gì cũng được. Nhưng em không thích … gọi là “cưng”.
- Em chỉ thích anh hằn học với em hay sao mà không hài lòng lời nói âu yếm của anh?
Vừa bước xuống xe, Tuệ Lâm gửi tin nhắn cho Huy Hoàng :
- “Em biết tình cảm của anh dành cho em. Nhưng thật tiếc vì anh không
xuất hiện sớm hơn Lý Đoàn Duy. Em quyết định cho anh ấy thêm một cơ hội, bởi vì em đã yêu ai thì sâu nặng lắm anh à. Hoặc là theo suy nghĩ của
em, không nên để đối phương thất bại một lần, có lẽ người ấy sẽ không
phục. Cho thêm một cơ hội, dĩ nhiên em luôn mong em sẽ có được niềm hạnh phúc trọn vẹn với anh ấy. Nhưng nếu có thất bại thêm một lần nữa, thì
đối với em và cả anh Duy cũng không có gì gọi là hối tiếc. Phải không
anh? Đừng trách em, cũng xin đừng giận em. Em gửi cho anh những dòng này không phải muốn anh chờ em. Hãy tìm một cô gái nào đó yêu anh hơn em,
và yêu người đó, Huy Hoàng nhé !”
Vẫn chỉ là những ngày tháng sống
trong tình yêu khá căng thẳng, Tuệ Lâm dạo này hay buồn ăn, cô chỉ thích đi dạo ngắm những cảnh nhộn nhịp. Sau khi dự một party nhỏ của một
người bạn học cùng khóa với cô giờ đã có việc làm đến chiều tối muộn.
Lâm ngồi lên Taxi và yêu cầu được chở đi lòng vòng thành phố. Cô về nhà
Đoàn Duy thăm bà Quế, bà có thể tự đi một mình ra vườn và đọc báo
online. Trông thấy Tuệ Lâm bà rất vui, cô mỉm cười :
- Chào cô !
Nụ cười của bà khép lại. Điều bà Quế mong chờ nhất từ cô con gái vẫn chưa được Tuệ Lâm đáp lại, nhưng bà vẫn cố vui vẻ:
- Con tới thăm cô đó à? Quý hóa quá !
- Vâng. Con tiện đường ghé nên không mua được gì, chỉ có ít cam. Cô ăn lấy thảo !
- Cảm ơn con ! Con mua gì cô ăn cũng ngon.
Tuệ Lâm mỉm cười và lột cam cho bà Quế. Bà nhìn cô vui vẻ bảo:
- Con trai cô dạo này tốt với con chứ?
- Cũng vậy thôi ạ !
- Tính của nó là vậy. Nó giống ba nó nhiều lắm.
Tuệ Lâm thở dài:
- Và điều đó làm con đôi khi cảm thấy ngạt thở. Có một số chuyện khiến
lần tái hợp của con và anh Duy lần này có một chút gì đó gượng gạo.
Không còn như trước kia nữa !
- Đôi khi, chịu đựng không hẳn chỉ
đem về cho mình những khổ đau đâu còn. Cô cũng đã từng chịu đựng, nhưng
cũng có đắng có ngọt con à. Đoàn Duy là một đứa con ngoan, ngoài tính
lạnh lùng và một chút thờ ơ với những người bên cạnh thì thiếu chút nữa
nó đã là người đàn ông hoàn hảo rồi đấy.
- Chịu đựng mãi thì đâu có hay đâu.
- Vậy lần tái hợp lần này của con … vì mục đích gì?
- Có một chút ép buộc. Con nghĩ con cần một thời gian để chấp nhận anh
ấy, nếu tất cả những gì về con ấy theo con biết bây giờ thì chưa đủ là
người đàn ông con có thể yên tâm nắm tay đi suốt cuộc đời này đâu ạ.
Đoàn Duy nghe Tuệ Lâm nói vậy, cả người đã thấy nóng ran vì tức giận,
anh cho rằng mình đang bị Tuệ Lâm lừa dối nên đã bí mật về phòng mà
không thèm chào hỏi. Bà Quế vuốt mái tóc mềm mượt của cô và nói :
- Con à, chuyện ân oán của đời trước, khó lòng có thể giải quyết êm xuôi ở một thế hệ. Cô đã bắt đầu thấy dã tâm trả thù của Đoàn Duy xuất hiện,
nhưng cô không trách nó. Nó không có gì sai khi làm như vậy. Nhưng … con giúp cô một chuyện có được không?
- Chuyện gì ạ?
- Cũng như Lý Gia Đoàn, Lý Đoàn Duy cũng có một điểm yếu mà chỉ có yếu
điểm này mới có thể làm nó chùn bước trong những cơn giận mất khôn.
Tuệ Lâm thấy mắt bà Quế rưng rưng, cô xiết tay bà :
- Cô bình tĩnh lại đi ạ ! Chuyện gì từ từ nói, con vẫn đang ở đây mà.
- Con giúp … ba … mẹ … ba … mẹ…ruột … của con … bù đắp lại cho Lý Đoàn
Duy những gì cậu ta đã mất. Lý Đoàn Duy rất yêu thương con, cô tin rằng, sự chịu đựng của con không có gì là quằn quại và khổ sở như cô ngày
trước đâu. Bởi vì, Lý Đoàn Duy có được một thứ từ mẹ nó con à…
- Là gì ạ?
- Một tình yêu sâu nặng và say đắm cho người một khi nó thực sự yêu. Nó không nỡ làm con đau đớn đâu. Coi như con hãy vì …những người đã nợ Lý
Đoàn Duy … giúp họ trả nợ cho nó bằng tình yêu của con đi. Được không
Tuệ Lâm? Con làm được không?
Nước mắt bà Quế rơi giàn giụa, Tuệ Lâm cũng không nén lại được. Cô cũng chảy nước mắt và gật đầu. Bà Quế mỉm
cười nhắm mắt lại :
- Nếu con đã chịu thì ta có thể yên tâm buông xuôi cuộc sống trần thế này bất cứ lúc nào.
- Cô đừng nói vậy mà …
- Cảm ơn con … Đã giúp những người tội lỗi đó.
Trên đường rảo bước về nhà, cô mở điện thoại và trông thấy đó là số máy của Đoàn Duy. Để điện thoại đổ chuông một hồi lâu, rồi Tuệ Lâm lại im
bặt và bỏ nó vào túi. Cô cảm thấy người mình nặng nhọc hơn bao giờ hết,
cô không cho rằng cô đã hoàn toàn đồng ý với bà Quế :
- Tình yêu
của chúng ta có lẽ sẽ không còn đẹp như xưa. Nhưng em sẽ cố gắng tô lại
những sắc màu thắm tươi ấy từ chính tình yêu chân thành của em. Và em
cũng cần điều đó từ anh. Em đang yêu anh bằng một trái tim hoang mang và một trạng thái lo sợ. Vì em không hiểu anh. Cũng không biết bất cứ lúc
nào anh lại có thể làm em đau như em đã từng làm anh đau. Mẹ anh nói anh thù rất dai, có khi nào anh …Em phải làm gì đây? Vì em biết rằng không
bao giờ vì em mà anh buông xuôi tất cả. Em có thể từ bỏ mọi thứ vì anh.
Còn với anh thì không đời nào. Ước gì em có thể để anh nghe được những
suy nghĩ trĩu nặng cái bộ óc bé nhỏ của em. Mệt mỏi quá rồi, anh yêu !