Ý thức được đứa con trong bụng không tự nhiên mà có, Lâm hiểu được rằng
cô cần phải có những quyết định đúng đắn. Cô cần phải làm một điều gì đó để Huy Hoàng hiểu cô không thuộc về anh và không xứng đáng với tình yêu của anh. Cô cũng cần phải không để Đoàn Duy biết sự thật này quá muộn.
Rằng hai người đã có những đêm vui vẻ bên nhau và giờ đây trong bụng cô
là kết quả của những đêm mặn nồng ấy.
Hoặc…
Lâm im lặng và không làm gì cả.
Im lặng ra đi và không nói lời nào cũng là một giải pháp. Nhưng nó
không phù hợp với cá tính của Tuệ Lâm lúc này. Cô đang cần lắm một người có thể chia sẻ những điều khó xử…
Đoàn Duy thức dậy sau một
đêm ngồi làm bạn với biển. Anh đã ngủ gật trước ban công của khách sạn.
Tắm nước nóng quả thực là dễ chịu. Duy mặc áo vest và thắt cravat chỉnh
tề. Trong tay anh đã có đủ những thứ mà hôm nay công việc cần phải hoàn
thành. Cuối cùng, tin rao bán trên mạng eBay vẫn chưa có người hồi âm.
Trời không muốn giúp Duy thật rồi. Tiến Mạnh cũng chờ Duy sẵn trước cửa
phòng, vỗ vai bạn thân, anh chàng nói giọng tự tin:
- Dù có chuyện gì xảy ra, thằng bạn này vẫn luôn ở bên cậu.
- Cảm ơn.
Duy và Mạnh rời khỏi khách sạn và tiến hành đến điểm hẹn. Nơi đó,
Nguyễn Gia Hào, Trần Kiên và Nguyễn Huy Hoàng đang đứng chờ sẵn. Một
cuộc giao hẹn diễn ra ở một khung cảnh đẹp đẽ. Đoàn Duy và Tiến Mạnh đã
tới mang theo những gì đã chuẩn bị. Chỉ cần một chữ ký chuyển giao và
mọi thứ Duy đang có, đã từng có sẽ không thuộc về anh nữa. Đột nhiên Duy cảm thấy có một cái gì đó thật khó chịu chạy dọc tâm hồn. Một thất bại
đau đớn trong đời. Nhưng chỉ có duy nhất một lựa chọn đó mà thôi, thà
như vậy mà còn hy vọng sẽ đoạt lại được Tập đoàn Lý Đoàn còn hơn nhìn nó bị niêm phong. Chỉ có tập đoàn Ánh Sáng mới có thể đủ tiền trả nợ mà
thôi. Duy đã cố nói đi nói lại nhiều lần, thậm chí đến phát chán mỗi khi gặp những suy nghĩ này nhưng trong thâm tâm chưa bao giờ anh muốn nó
đến gần. Và nó đang đến gần. Nguyễn Gia Hào nói:
- Cuối cùng thì cậu cũng đã tới.
- Tôi luôn đúng giờ mà.
- Cậu ta đã từng sống ở Đức một thời gian dài.
Trần Kiên đứng phía sau lên tiếng. Mạnh hét lên:
- Im đi, quân phản bội !
- Thằng nhãi kia, mi mới chính là kẻ phải im miệng. Không liên quan đến ngươi.
Đoàn Duy nhìn Trần Kiên chầm chầm, đến giờ phút này anh vẫn còn mong
chờ có người có thể thấy được lời cầu cứu của anh trên mạng eBay. Duy
nói :
- Nguyễn Giao Hào, trước khi bàn giao mọi thứ, cho tôi vài phút giải quyết một số chuyện với Trần Kiên Tuệ Lâm đi dạo một mình quanh hồ bơi, chợt nhận ra bà Quế cũng đang ở đây. Trông thấy bà Quế, Lâm rất vui. Cô tiến lại :
- Mừng quá, con lại gặp cô ở đây.
- Ừ. Cô vừa mới ra vài tiếng. Còn con?
- Con ở đây hơn tuần lễ rồi.
- Để thanh thản hả con?
Lâm ngừng cười, cô miễn cưỡng gật đầu:
- Vậy là cô cũng biết rồi.
- Thôi không sao. Dù gì cũng điều đó cũng tốt cho con. Duy làm vậy hẳn
cũng có lý do của nó. Con đừng trách móc nó nhiều mà tội nghiệp nó nghe
con.
- Có vẻ như … cô biết chuyện gì đó …
- Vậy con và Huy Hoàng tới đâu rồi? Không phải đã là một đôi rồi sao?
- Không có gì hết. Anh ấy nghĩ gì cũng được, nhưng con chỉ xem ấy là bạn thân thôi.
- Con không thể xử sự như vậy được. Làm như thế là cả hai thằng con trai yêu con đều hiểu lầm đấy.
- Anh Duy đâu có yêu con nữa. Mà thôi, con cũng không bận tâm nhiều về
vấn đề này nữa rồi. Bây giờ điều con quan tâm nhất là đứa …
Lâm
ngắt giọng ngay và che miệng lại. Bà Quế dĩ nhiên đang rất tập trung cho cuộc nói chuyện đã không dễ dàng bỏ qua chi tiết này. Bà gắt giọng:
- Đứa nào? Con đang đề cập đến ai vậy hả Lâm?
- Không. Con chỉ nói bừa thôi. Ý con là...
- Đừng giấu cô. Dù con không gọi cô là mẹ nhưng con là do cô sinh ra.
Con không giấu cô được chuyện gì đâu. Con đã có thai rồi phải không?
Tuệ Lâm chỉ im lặng mà để bà Quế siết chặt vai lắc thật mạnh. Bà nhìn Tuệ Lâm đầy lo âu:
- Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chuyện người lớn giải quyết còn chưa xong, bây giờ lại đến chuyện trẻ …
- Cô ơi, xin cô đừng nói ra. Con rối lắm. Bản thân con còn chưa biết có nên giữ đứa nhỏ lại hay không nữa …
- Sai. Sai hoàn toàn. Con không được làm như vậy.
- Con không muốn anh Duy phải bận tâm về chuyện này. Nếu con có giữ lại thì con cũng sẽ về Mỹ sinh con. Con nhất quyết không để anh ấy biết
chuyện đâu.
- Nhưng con có biết dạo này tâm tưởng Đoàn Duy không
được tốt không? Nó sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì dù là nguy hiểm nhất
một khi nó đã bị dồn vào chân tường. Nó sắp mất tập đoàn Lý Đoàn. Giờ
đây nó không thể không được biết nó sắp làm cha.
- Tập đoàn Lý Đoàn … Lẽ nào anh Duy ra Vũng Tàu là để nhượng lại cho gia đình Huy Hoàng.
- Lẽ nào cái gì nữa. Nó sắp diễn ra rồi. Ngày mai đấy !
- Có phải vì sắp mất tất cả nên anh ấy chia tay với con?
- Cái đó thì con phải hỏi nó. Cô không biết.
- Trời ơi, sao mọi chuyện thành ra thế này? Cô có biết chỗ nào không ạ?
- Nhưng cô có thể gọi điện tìm Trần Kiên.
- Con cũng tìm anh Mạnh.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Trần Kiên reo lên, của Tiến Mạnh cũng vậy. Trần Kiên trả lời điện thoại:
- Em đã thích Vũng Tàu chưa?
- Trần Kiên, chừng nào việc ký kết hợp đồng diễn ra? Không phải anh nói là ngày mai sao?
- Em hỏi làm gì? Chẳng phải em không muốn chứng kiến sao? Anh đẩy nhanh một ngày để em khỏi có cảm giác tội lỗi với đứa trẻ của chồng em.
- Anh thật là …
- Em định trở mặt với anh à?
- Lúc trước thì không. Nhưng anh cứ thế này thì em sẽ đấy.
- Chắc là không kịp đâu. Mọi việc sắp xong rồi.
- Trần Kiên, nói cho em biết việc ký kết diễn ra ở đâu?
- Xong việc anh sẽ gọi cho em.
Tiến Mạnh nhận được điện thoại từ Tuệ Lâm, cô gấp gáp:
- Anh Mạnh, có phải anh Duy sẽ bán công ty.
- Chuyện rõ mồn một như ban ngày. Thằng Huy Hoàng không nói gì với em sao? Nó tệ thế.
- Em không có thì giờ đùa. Anh và mọi người đang ở đâu vậy?
- Em không nên tới đây thì tốt hơn.
- Sao không ai cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra hết vậy? Tôi trở nên tầm thường đến mức không có quyền được biết chuyện gì đang diễn ra phải không?
- Cả hai người em yêu đều không muốn em tới.
- Tôi yêu ai mà hai người? Anh ta nghĩ tôi như thế đó sao?
- Em đang làm tất cả mọi người nghĩ vậy. Em ra đây như hình với bóng
với Huy Hoàng, cả đứa trẻ cũng biết hai người giống tình nhân…
- Em không có thời gian cãi. Nếu anh mà không nói chỗ cho em biết, sau này
có chuyện gì xảy ra… Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.
- Được rồi. 1 câu nữa thôi. Em tới để làm cái gì? Mọi chuyện có thể giải quyết không?
- OK. Anh không muốn nói thì thôi. Em không ép anh đâu. Chào !
Tiến Mạnh rất bất ngờ khi người chủ động cúp máy là Tuệ Lâm. Nhưng chỉ
vài phút sau đó, Tuệ Lâm đã nhận được tin nhắn từ Tiến Mạnh. Và cô chạy
hớt hải tới nơi, trước khi quá muộn.
Ông Kiên nhìn Đoàn Duy, anh nói :
- Đây có phải là ngày ông mong chờ nhất kể từ lúc tôi xuất hiện trước đám tang của ba tôi không?
- Cậu cũng biết nữa à?
- Tôi đã khẳng định ngay từ lúc đầu tôi tiếp quản công ty này vì tôi
không muốn làm ba tôi thất vọng với cái cơ nghiệp cả đời của ông ấy. Nếu ông tỏ ra biết nhường nhịn một chút thì có lẽ tôi đã nhượng nó lại cho
ông rồi.
- Thế thì đã sao? Bây giờ cậu cũng phải gục trước lưỡi kiếm của tôi thôi.
- Ông vốn không có tư cách dùng kiếm. Với tất cả những gì ông đã gây ra cho gia đình của tôi. Trước khi tôi bị chiếu tướng trong ván cờ này,
tôi phải trả lại những thứ ông đã gieo vào cuộc đời tôi.
Nói rồi Duy rút từ phía sau thắt lưng ra khẩu súng lục. Huy Hoàng và ông Hào tái mặt lùi lại phía sau. Tiến Mạnh hốt hoảng:
- Đoàn Duy, cậu điên hả?
- Ừ. Tớ đang điên. Nhưng tớ phải giết ông ta trước khi tớ không còn cơ hội điên được nữa.
Trái lại với suy nghĩ của Duy và phản ứng của mọi người, Trần Kiên vẫn
rất bình thản. Ông vẫn cái bình tĩnh đến lạnh lùng đáng sợ kia. Rồi một
tràn cười lớn được phát đi trong không gian rộng. Trần Kiên cũng rút ra
một khẩu súng và nói:
- Chỉ mình mi biết tự vệ bằng cách đặt súng ở nước ngoài sao?
- Ông …
- Hoàng, gọi cảnh sát đi con.
- Dạ.
Huy Hoàng vừa định đặt điện thoại lên lỗ tai, Trần Kiên đã quay lại giơ súng và bắn. Chiếc điện thoại văng ra xa và vỡ vụn. Phải nói là chính
xác đến từng milimet. Viên đạn đi lướt ngang tai của Huy Hoàng, anh
điếng người vì sợ. Trần Kiên nói:
- Cấm ai gọi cảnh sát. Nếu không hậu quả không lường trước được đâu.
- Vâng vâng … chúng tôi sẽ không gọi. Làm ơn đừng biến buổi ký hợp đồng này trở thành một cuộc đấu súng đẫm máu.
Nguyễn Gia Hào run rẩy vì tất cả các cận vệ đều đứng bên ngoài không có ai trong này. Huy Hoàng cũng đã lấy lại được bình tĩnh nhưng anh không
có vũ khí để tự vệ nên cũng đành đứng im bình chân như vại. Cách nhau
chừng vài mét, hai cây súng cứ chĩa ngược vào nhau. Tiến Mạnh nói:
- Không được. Hôm nay giữa hai chúng tôi chỉ một người có thể rời khỏi nơi này.
- Được thôi ! Nếu mày muốn.
Trần Kiên bắt đầu ngón trỏ lên chuẩn bị bóp cò, Đoàn Duy cũng đã nhắm hướng bắn. Đoàn Duy hét lên :
- Tôi phải trả thù cho ba mẹ tôi.
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Tao phải giết mày ! Mầm móng họ Lý !
Đúng lúc đó, Tuệ Lâm và bà Quế chạy thật nhanh vào. Cô đứng trên cao và như không còn thời gian, cô hét to :
- Anh Duy, dừng lại đi !
Đoàn Duy quay lại và nhìn nhưng Trần Kiên thì không quan tâm. Ông đã
chĩa thằng cây súng vào Đoàn Duy và bóp cò trong giờ phút quyết định.
Tiếng súng vang lên rúng động cả một không gian rộng lớn và im ắng. Trần Kiên vẫn đứng yên còn Đoàn Duy thì lùi lại đôi chút bởi anh đã trúng
đạn. Là viên đạn ghim thẳng vào vai, máu tuôn ra từ phía trong và chảy
ra ngoài áo vest. Đoàn Duy nhăn mặt nhìn vết thương, Tuệ Lâm và bà Quế
chạy xuống. Bà Quế kéo Trần Kiên ra:
- Anh định giết nó thật sao?
Anh đừng phạm sai lầm nữa. Chúng ta đã chờ đợi quá lâu. Em không muốn
phải tiếp tục chờ anh trong tù. Anh Kiên, dừng lại đi !
- Ba ơi, xin ba đừng làm như vậy.
Tuệ Lâm chạy lại đỡ Đoàn Duy nhưng chỉ nhận được cái đẩy hờ hững của anh. Duy lạnh lùng:
- Cô cũng biết xuất hiện quá nhỉ? Giờ thì cô đã giúp ba cô rồi đấy. Tránh xa tôi ra !
- Anh đừng đóng kịch nữa. Anh làm tất cả việc này không phải vì muốn tốt cho em đó sao?
- Cô sai rồi. Tôi không vì ai hết. Ngay từ lúc tôi biết được sự thật,
trong tôi không còn yêu thương nào dành cho đứa con gái của kẻ thù đã
hãm hại ba mẹ tôi. Cô chỉ là công cụ trả thù của tôi thôi.
Lựa lúc
Trần Kiên đang bị bà Quế níu kéo tư tưởng, Đoàn Duy thình lình giương
súng đáp trả bằng một phát đạn vào chân. Tiếng rú như một con sói vang
lên, máu chảy giàn giụa từ bắp đùi. Trần Kiên nói:
- Em kéo con ra đi. Nhất định anh hoặc nó hôm nay phải chết.
Tiến Mạnh và Huy Hoàng kéo bà Quế cùng Tuệ Lâm ra. Đoàn Duy và Trần
Kiên lại tiếp tục giương súng và bắn vào nhau. Nhưng dường như cả hai
đều chưa muốn đối phương chết, Đoàn Duy đã lợi dụng lúc Trần Kiên bối
rối khi thấy bà Quế xỉu anh đã bắn vào giữa bụng Trần Kiên. Lần này hắn
đã gục xuống thật sự. Tiến Mạnh hét lên :
- Duy, dừng lại đi. Cậu sẽ mang tội giết người đấy !
- Tôi không quan tâm. Dù tôi có ở trong đó suốt đời vì hôm nay lấy được cái mạng của gã, tôi vẫn cảm thấy vui.
Trần Kiên thoi thóp ôm chặt bụng, Đoàn Duy giương súng lên và chuẩn bị
bắn phát chí mạng. Tuệ Lâm đã thoát khỏi vòng tay của Huy Hoàng và chạy
lại đứng trước mặt Trần Kiên và dang hai tay ra. Hai ánh mắt nhìn thẳng
vào nhau, Tuệ Lâm rơi nước mắt :
- Nếu thù hận của anh và ba em chỉ có thể giải quyết bằng mạng sống … Anh cứ lấy mạng sống của em…
- Đừng ép tôi. Tôi sẽ làm thật đó.
- Em không sợ đâu.
Rồi Tuệ Lâm tiến lại gần Đoàn Duy hơn, lúc này thì cây súng lục đã ở trước ngực Tuệ Lâm. Đoàn Duy vẫn lạnh lùng :
- Cô nhất quyết ép tôi phải chọn sao?
- Dù gì em cũng là con của họ. Anh để em xuống suối vàng nhận tội với ba mẹ anh đi !
- Huỳnh Tuệ Lâm. Đừng ép tôi ! Người tôi muốn giết không phải là cô.
- Nếu được thì anh hãy giết em thay vì họ. Em chưa ngày nào được sống
cùng ba mẹ ruột của em, bây giờ em đã biết họ là ai. Họ đã phải chịu
đựng quá nhiều. Anh giết em đi !
- Tôi không buông tha họ đâu. Dù cô có là ai đi chăng nữa …
Trần Kiên ở phía sau thừa lúc hai người đang nói chuyện đã âm thầm giơ súng
lên. Đoàn Duy trông thấy nên đã né sang một bên để lấy tầm chuẩn bị bắn. Tuy nhiên Tuệ Lâm cũng đã nghiêng người theo và thêm một tiếng súng
vang lên, mọi người đều hốt hoảng nhìn lại. Tuệ Lâm ngã gục xuống, Trần
Kiên cố gượng dậy ôm chặt cô con gái. Viên đạn đi giữa ngực Tuệ Lâm, Huy Hoàng hét lên :
- Gọi xe cấp cứu ! Gọi xe cấp cứu đi !
Đoàn Duy rớt nước mắt ôm chặt Tuệ Lâm. Tuệ Lâm cố gắng để nói :
- Như thế … là đủ chưa anh …
- Anh không cố ý. Anh xin lỗi, anh không cố ý làm em đau …Anh xin lỗi em !
- Chính em mới là người có lỗi. Em đã không kịp cho anh biết mọi thứ… Em cũng đã biết sự thật về thân thế của hai chúng ta ..
- Không. Em không có lỗi gì hết. Anh đã quá lao tâm vào trả thù…
- Anh không sai … Em …em …
- Em sẽ không sao đâu. Em đừng nhắm mắt ! Trả lời anh đi … trả lời anh đi … Tuệ Lâm …
- Em … em … mãi mãi … yêu anh !
Tuệ Lâm chỉ kịp thều thào mấy chữ trước khi nhắm mắt lại. Trần Kiên cũng đã ngất đi vì bị thương quá nặng.
Một ngày lẽ ra sẽ rất tốt đẹp đối với công ty Ánh Sáng nhưng lại là một ngày đẫm máu. Lúc chiếc xe cấp cứu lao đi cũng là lúc xe cảnh sát dừng
lại ở tại khu resort để làm rõ vụ việc này.