Trên chuyến bay từ Đức đến Việt Nam. Gần đến lúc hạ cánh, tiếp viên nhắc
hành khách thắt dây an toàn. Có một đôi vợ chồng lo lắng dán chặt mắt
vào đồng hồ…
- Chắc sẽ kịp giờ mà.
- Em đừng lo quá. Chúng ta đã gom đủ tiền. Anh tin Duy sẽ mở máy và thấy được chúng ta.
- Chúng ta đã chuẩn bị quá chậm chăng.
- Dù sao số tiền đó anh cũng đã cố hết sức để tìm. Đâu phải chúng ta giàu có gì đâu. Giúp được tới đâu thì hay tới đó chứ em.
- Em không có ý như vậy.
- Đừng quá căng thẳng. Chúng ta sắp tới rồi.
Đó là Tuấn Phi và Phương Thy. Đôi vợ chồng vừa bay từ Đức về Việt Nam
sau khi Phi tình cờ biết được Duy đang gặp khó khăn. Bằng mọi giá anh đã bàn với vợ thuế chấp căn nhà mà cả hai chỉ vừa mới mua được không bao
lâu cùng với việc phải đi vay mượn bạn bè khắp nơi. Một điều không dễ
làm ở một quốc gia như nước Đức. Nhưng rồi cả hai cũng đã gom đủ 5 triệu euro để về Việt Nam. Chỉ mong sao mọi thứ còn kịp bởi Duy có để lại tin nhắn là nếu sau 1 tháng mà vẫn không có ai trả lời tức là lời rao bán
này vô nghĩa. Và hôm nay là hạn chót. Là ngày cuối cùng. Mong sao vẫn
còn kịp…
Hai chiếc xe cấp cứu lần lượt được đẩy vào bệnh viện.
Đoàn Duy cũng được gắp viên đạn ở vai ra. Vết thương không quá nặng như
cha con Trần Kiên và Tuệ Lâm. Được một lúc, một bên đã được đẩy ra. Đó
là Trần Kiên, bà Quế chạy lại :
- Anh không sao chứ? Anh Kiên, trả lời em đi chứ. Anh Kiên !
- Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Kiên?
Bà Quế khẩn khoản :
- Là tôi đây !
- Viên đạn đã được gắp ra. Nhưng sức khỏe bệnh nhân vẫn chưa ổn định. Chúng tôi cần phải theo dõi.
- Anh Kiên, em đây. Anh có nghe em nói gì không?
- Xin lỗi, nhưng bệnh nhân vẫn còn rất yếu. Xin bà bình tĩnh lại.
Một y tá khẽ nhắc nhở, băng ca được đẩy ngang và Đoàn Duy chỉ liếc nhìn trong chốc lát. Tiến Mạnh đỡ bà Quế ngồi xuống. Ca cấp cứu của Trần
Kiên đã xong. Trước đó, một ca cấp cứu khác cũng đã hoàn tất. Tuệ Lâm
sức khỏe đã ổn định vì viên đạn đi không vào phần nguy hiểm nhưng việc
mất máu nhiều suýt nữa làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng. Điều này Duy
vẫn chưa biết vì bà Quế đã khôn khéo dặn bác sĩ không được cho biết rằng bệnh nhân đã có thai.Bà tôn trọng lời Tuệ Lâm, muốn cô là người quyết
định có cho Duy biết về sự tồn tại của đứa trẻ hay không…
Căn phòng yên ắng, Đoàn Duy không rời Tuệ Lâm một phút nào, cô vẫn phải nằm viện
theo dõi trong một thời gian. Sau khi giải tỏa mọi chuyện êm xuôi với
cảnh sát, Huy Hoàng cũng chạy xấp chạy ngửa tới thăm Tuệ Lâm. Đoàn Duy
vẫn ngồi bên cạnh Tuệ Lâm mặc cho Huy Hoàng cứ cố tình làm khó dễ :
- Cha con chúng tôi đã mất cả ngày trời để giải quyết cho xong chuyện
ân oán của các người. Không dễ để công an chịu để yên việc dùng súng gây thương tích đâu. Giờ thì đi hết đi ! Trả lại sự yên tĩnh cho bạn gái
của tôi.
- Cái gì mà bạn gái ở đây?
Bà Quế đẩy Huy Hoàng ra khi anh chàng định túm áo quăng Đoàn Duy ra khỏi ghế. Huy Hoàng nói :
- Quý bà, tôi không muốn gây sự. Nhưng Tuệ Lâm không còn dính dáng gì
đến các người nữa. Làm phiền bà đưa đứa con trai bà ra khỏi đây dùm tôi.
- Ai nói với cậu Tuệ Lâm không dính dáng gì đến tôi? Nó là con gái của tôi đấy.
- Cái gì? Bà đùa à?
- Cậu mới là người im lặng ở đây.
- Bà …
- Mẹ à …
Duy lên tiếng làm cuộc cãi vã lắng xuống. Duy quay lại nói với Huy Hoàng:
- Ông Hào vẫn còn ở Vũng Tàu chứ?
- Tất nhiên.
- Tôi không bao giờ thất hẹn. Tuệ Lâm cũng đã không sao. Bây giờ chúng ta đi ký hợp đồng. Nhé !
- Đoàn Duy, con điên à? Đến lúc này mà con vẫn muốn bán Lý Đoàn sao? Tuệ Lâm nó dùng mạng sống của mình để ngăn con lại đấy.
- Con biết thưa mẹ !
Đoàn Duy xiết nhẹ tay bà Quế rồi mỉm cười và nhìn Huy Hoàng :
- Nhưng con đã quyết định rồi. Không thay đổi được đâu.
- Khá lắm ! Quân tử lắm ! Chúng ta đi !
Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm đầy luyến tiếc, nhưng anh đã có được một chút
thời gian ở bên cô. Như thế là đủ rồi. Theo Huy Hoàng lên xe, Huy Hoàng
nói :
- Cô ấy là của tôi !
Nhưng Duy chỉ im lặng. Anh không
còn chút cảm xúc hay ghen tuông gì, đơn giản, viên đạn mà Duy đã bóp cò
ghim thẳng vào ngực Tuệ Lâm đã gần như cắt đứt mọi yêu thương ngày xưa
và tư cách để Duy ghen tuông tức giận cũng không còn xứng đáng với anh.
Đã hơn 7 giờ tối, Duy và Hoàng lại trở về khu resort và Nguyễn Gia Hào
đang chờ. Duy ngồi xuống và nói:
- Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
- Vết thương của cậu không sao chứ? Tôi hoàn toàn có thể chờ đến ngày mai mà.
- Tôi không phải là người dễ phá vỡ nguyên tắc. Đã quyết định là ngày hôm nay thì để ngày hôm nay nó diễn ra luôn đi. Nhưng …
- Chuyện gì?
- Tiến Mạnh, bạn tôi đâu rồi?
- Tôi không biết. Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, anh ta nhận một cuộc điện thoại rồi đi đâu đó.
- Mà thôi chúng ta tiến hành sớm đi.
Luật sư của bên tập đoàn Ánh Sáng bắt đầu đưa ra bản ký kết, Duy sẽ
phải sáp nhập công ty Lý Đoàn của mình vào và hy vọng một ngày nào đó có thể lấy lại. Đắn đo một chút, rồi Duy lấy cây bút trong túi áo và định
đặt bút ký….
- Dừng lại đi !
Tiến Mạnh đẩy cửa vào, kéo theo sau là Phương Thy và Tuấn Phi. Đoàn Duy ngạc nhiên :
- Phi, Thy … Mạnh nữa … Làm gì ở đây đông đủ vậy?
- Không thể ký được. Tập đoàn Lý Đoàn đã có người khác mua rồi.
- Cái gì?
Nguyễn Gia Hào và Huy Hoàng hét lên, Tiến Mạnh nói :
- Luật sư Cần, giải thích đi !
- Lúc tôi chăm chú đọc những điều khoản hợp đồng thì ông chỉ mãi lo tán dốc. Trong bản ký kết này có điều khoản, miễn có người chịu mua lại Lý
Đoàn dưới giá 5 triệu euro, dù chỉ trước khi buổi ký kết này diễn ra 1
phút vẫn có hiệu lực mà.
- Cái gì? Có sao?
Nhận cái gật đầu từ luật sư riêng, ông Hào chán nản :
- Tôi mua nó với giá 6 triệu euro.
- Không được thưa ông chủ. Đẩy cao giá không phải là vấn đề. Điều khoản hợp đồng đã ghi đầy đủ và có chữ ký của ông. Và …
- Bản hợp đồng của lớn này ..
- Đã thất bại thưa ông chủ.
Đoàn Duy như không còn tin vào tai mắt mình, anh quay lại nhìn và nhận
được cái gật đầu từ Tuấn Phi và Tiến Mạnh. Phương Thy nói:
- Anh
Tiến Mạnh đã thay giám đốc Lý Đoàn Duy ký tên và bây giờ công ty thực
phẩm Lý Đoàn chính thức thuộc quyền sỡ hữu của vợ chồng tôi.
- Lý Đoàn Duy, cậu làm ăn kiểu đó hả?
Đoàn Duy đứng dậy và sửa lại áo vest rồi khoan thai:
- Tôi đâu có vi phạm hợp đồng. Giờ thì tôi đã có khách hàng mới. Tôi nghĩ chúng ta đi nơi khác ký kết thì hơn.
- Ok !
Cả ba rời khỏi khu resort sang trọng. Cả ba đến một khách sạn khác,
trong khi vợ chồng Phi và Thy đang ngấu nghiến thức ăn vì đói, Tiến Mạnh đang đứng ngoài cửa sổ vịn dán chặt mắt vào cái điện thoại, Đoàn Duy
hỏi:
- Giờ thì nói cho tớ nghe, tại sao hai người lại có mặt ở Việt Nam phút 89 thế?
- eBay.
Tuấn Phi uống hết lon bia rồi quăng vào thùng rác, anh nói :
- Tình cờ dạo eBay, không hiểu tại sao lại tìm đúng cái mà cậu đang rao vặt. Tớ đã điều tra cả tháng mới biết công ty nhà cậu đang lâm nguy.
- Nhưng 5 triệu euro. Không phải là con số nhỏ. Kinh tế của hai bạn
không dư để trang trải cuộc sống cho hai vợ chồng và một nơi đắt đỏ như
Hamburg.
- Có gì đâu. Bọn này xoay sở đủ mà.
- Tớ hứa sẽ trả lại đủ.
- Chuyện đó để sau đi. Giờ tớ muốn cạn với cậu một ly. Vợ chồng tớ …
nói chung thì … việc này … là cần phải làm mà. Cảm ơn cậu ! Thy ! Anh
cảm ơn em !
- Có gì đâu anh.
Tuấn Phi vỗ vai Đoàn Duy, cả hai
nhận cái bắt tay với nhau như xóa bỏ hiềm khích trước kia. Cả hai nhìn
Tiến Mạnh, đang lầm bầm với cái điện thoại…
- Nè, đứng đó làm gì như đàn bà thế?
- Vào đây làm với bọn này một lon đi.
- Được rồi.
Mạnh cất điện thoại vào túi, chưa kịp cạn thì đã uống một lon. Cả ba người còn lại nhìn trầm trồ, Phương Thy hỏi :
- Anh có chuyện gì buồn sao?
- Đâu có.
- Người ta thường nói, buồn vợ là mặt hay trắng bệch ra và trên trán thì đỏ ngầu trong xấu xí ghê cực kỳ.
Tuấn Phi cười dí dỏm, Tiến Mạnh vịn chặt mặt và soi gương:
- Có à? Mặt tớ vẫn trắng từ đó tới giờ cơ mà.
- Đùa với cậu thôi
Mạnh cáu kỉnh liếc nhìn Tuấn Phi, Phương Thy nói :
- Lúc em và anh Phi ra Vũng Tàu, có định mời luôn vợ yêu của anh đi cùng nhưng cô ấy từ chối.
- Vợ chồng vẫn chưa làm hòa sao? Tệ thế?
- Vì cậu cả đấy.
- Ồ, hóa ra là tại tớ à? Vậy thì chờ tớ một chút …
Đoàn Duy lấy điện thoại ra và gọi điện thoại số của Khiết Nhã. Cô đang ở vũ trường và cố tìm một chút vui vẻ, trông thấy số điện thoại của Đoàn
Duy, Khiết Nhã ra ngoài và nghe điện thoại :
- Mọi chuyện xong rồi cậu gọi về báo tin cho tớ đó hả?
- Ừ.
- Chừng nào cậu về Sài Gòn?
- Cũng chưa biết. Tuệ Lâm chưa tỉnh lại.
- Tuệ Lâm bị gì?
- Chuyện dài lắm. Nhưng tạm thời tớ chờ cô ấy tỉnh lại mới về nhà.
- Thế hả?
- Gần 12 giờ rồi. Cậu ở đâu mà ầm ĩ thế?
- Vũ trường.
- Chồng cậu lo cho cậu lắm đấy. Bảo tớ gọi điện thoại hỏi cậu đã ngủ chưa đây nè?
- Đoàn Duy, tớ không có giỡn. Đừng nhắc anh ấy ở đây !
- Làm sao thế? Sao nhắc tới Mạnh là cậu cứng đơ lại vậy?
- Cậu nói anh ta ở Vũng Tàu xây nhà cưới vợ khác sinh con ngoài đó luôn đi. Đừng có về Sài Gòn nữa ! Tớ không cho vào nhà đâu.
- Hả ? … Nè ..
Đoàn Duy tắt điện thoại và quay qua nhìn Tiến Mạnh, anh cũng giận dữ
nốc hết thêm mấy lon bia. Rồi lết lên giường mà ngủ. Tuấn Phi cũng đã
quá mệt nên cũng đã gục xuống sofa. Đoàn Duy và Phương Thy cùng nhau đi
dạo dưới biển, Đoàn Duy nói :
- Em đi dạo với anh mà không sợ chồng em ghen à?
- Không. Anh ấy rất là tin em. Bọn em còn dự định năm sau sẽ có baby nữa. Anh Phi … không như lúc trước nữa đâu …
- Anh cũng mừng cho hạnh phúc của em.
- Tạm thời anh cứ giữ lấy số tiền này. Dẫu nó không phải là nhỏ như vợ chồng em xoay sở được.
- Anh sẽ cố gắng trả lại cho hai người trong thời gian sớm nhất.
- Lần này em cũng bất ngờ vì người chủ động giúp anh là anh Phi. Em chỉ là người đồng tình thôi.
- Là Tuấn Phi sao?
Phương Thy gật nhẹ. Cô nói:
- Chuyện giữa ba chúng ta lúc còn ở Đức, anh ấy nói, anh ấy đã ăn gian
anh một bước, và coi như lần này là anh ấy đền lại. Em nghe nói bây giờ
anh cũng có bạn gái?
- Ừ.
- Anh hạnh phúc chứ?
- Anh lại vừa đánh mất em ạ !
- Sao? Lại đánh mất ư?
- Có lẽ, anh không có tài giữ lấy tình yêu của mình. Ngay cả bây giờ,
nó đang nằm trong tầm tay của anh mà anh cũng không biết làm cách nào để có được.
- Anh phải dũng cảm lên chứ.
- Anh thậm chí đã từng muốn cầu hôn cô ấy. Nhưng mà…
- Anh có việc gì khó nói sao?
- Anh cũng đã làm khổ cô ấy nhiều quá rồi.
Phương Thy đặt tay lên vai Đoàn Duy và nói :
- Ngày trước, chúng ta không thành đôi không phải vì anh hèn nhát mà là vì em là người có lỗi với anh trước. Trên đời này không dễ để đến được
với nhau anh à. Anh đã định cầu hôn cô ấy chứng tỏ người này không những đã có duyên mới anh mà còn quan trọng hơn như thế nhiều. Anh phải biết
nắm bắt. Cái gì nó đã tuột khỏi tay anh mà nếu anh vẫn còn quan trọng nó thì hãy với theo và nắm chặt lại quyết không bao giờ để nó tuột khỏi
tay nữa.
- Có vậy nữa sao?
- Em tin anh làm được.
Nói rồi Phương Thy chìa tay ra, Đoàn Duy nhìn cô một chút rồi mỉm cười cho tay
ra khỏi túi quần. Cả hai nhận lấy cái bắt tay của nhau và nở nụ cười
thân thiện.
Một cái bắt tay, và cả hai đã chấp nhận thực tế. Nhất
là Duy, anh đã có cái nhìn thân thiện hơn về Phi và Thy. Cái bắt tay này như xóa tan nỗi phẫn uất mất người yêu ngày trước. Cũng giống như lần
này Thy giúp Duy, trên tinh thần là vì tình bạn nhưng thực tế vợ chồng
cô muốn bù đắp nỗi đau gây ra cho Duy ngày xưa.
Khi ta đánh mất một thứ gì đó quan trọng. Khoan hãy suy nghĩ vì sao ta bị cướp lấy.
Trước tiên hãy tự trách chính bản thân mình không đủ khả năng giữ nó
lại.
Đôi khi bù đắp sẽ không được người bị tổn thương chấp nhận
nhưng hãy đặt nó vào đúng vấn đề chí tình và hợp lý. Bởi vì, nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhưng niềm vui và hạnh phúc của cuộc đời không may mắn
đã đến lần đầu, lần thứ hai rồi sẽ lại lần thứ ba. Mất một lần thì không nên để tuột một lần nữa.
Đến bên Tuệ Lâm, nằm chặt lấy tay cô, Duy mỉm cười hôn lên môi cô và nói thì thầm vào tai:
- Anh sẽ chờ em ở đây, để nói với em, những điều quan trọng nhất đời anh. Dành cho riêng em !