Một buổi sáng, Trần Kiên đã tỉnh lại. Bà Quế vẫn ở bên cạnh ông, nhận được cái mỉm cười dễ chịu từ bà Quế, Trần Kiên hỏi:
- Anh đã nằm ở đây lâu chưa?
- 3 ngày rồi.
- Cũng lâu quá hả?
- Anh cảm thấy thế nào?
- Vẫn còn tê ở mấy chỗ thằng nhãi nó bắn. Sao … mọi chuyện …
Bà Quế và ông Kiên đang nói chuyện thì bác sĩ vào và kiểm tra cho Trần Kiên. Sau một lúc thì bác sĩ thông báo :
- Sức khỏe đã ổn định, nếu không có gì thay đổi thì có thể xuất viện vào cuối tuần.
- Cảm ơn bác sĩ.
Khi bác sĩ trở ra hết, Trần Kiên nhận ly tổ yến từ tay bà Quế rồi nói :
- Giờ thì kể cho anh nghe đi. Cuối cùng thì Lý Đoàn Duy cũng khuất phục và chính thức mất Tập đoàn Lý Đoàn rồi phải không?
- Tập đoàn Lý Đoàn đã được bán.
- Cuối cùng thì cũng đã xong. Có hứng mấy viên đạn của nó cũng không sao !
- Nhưng đã bán vài giây trước khi diễn ra buổi ký hợp đồng. Bạn của Duy đã bỏ ra số tiền mà nó ra bán mua lại.
- Cái gì? Có chuyện đó nữa à? Sao lại như thế được chứ !
- Anh bình tĩnh lại đi.
- Cái gì mà bình tĩnh. Anh đã bỏ biết bao công sức… Bạn nó mà ai mà thế lực còn hơn cả Nguyễn Gia Hào …Trời ơi, anh điên mất.
- Bình tĩnh đi.
Trong khi đó, tại một phòng bệnh gần hơn, Duy đang âu yếm lau từng kẽ
tay, rồi lâu lâu lại khẽ vuốt tóc. Căn phòng lúc nào cũng có mùi thơm
nhẹ của oải hương và những bài nhạc giao hưởng. Nghe có tiếng gõ cửa,
Duy mở cửa phòng ra. Thì ra đó là Khiết Nhã, Duy cười :
- Ủa? Hôm qua còn giận dữ lắm mà. Hôm nay lại lót tót ra đón chồng sao?
- Còn lâu.
- Thế đi đâu vậy?
- Lấy quần áo cho Tuệ Lâm. Dù sao đây cũng là đứa em gái kết nghĩa của tớ.
- Mạnh đâu rồi nhỉ?
- Thôi tránh ra để tớ vào.
Khiết Nhã ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tiến Mạnh đẩy cửa vào và nói :
- Hey Duy … Có chuyện rồi …
Trông thấy bà vợ đang ngồi chễm chệ ở đó, Tiến Mạnh liếc mắt rồi nhìn Đoàn Duy. Duy hỏi :
- Hai người có cần để tôi ra ngoài không.
- Không !
Cả hai cùng đồng thanh. Đoàn Duy nói :
- Tốt nhất là hai người cần nói chuyện riêng.
- Tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng thì đúng hơn.
- Hả? Tớ và cậu?
- Trần Kiên đã tỉnh lại.
- Sao? Tỉnh lại rồi à?
- Không cần thiết phải như thế đâu. Từ từ đã … hắn vừa mới chết đi sống lại và cậu không thể tới và bóp cổ hắn nữa.
- Tớ cần hỏi một số chuyện.
- Đoàn Duy, khi tớ đến nhà Tuệ Lâm, tình cờ… mà tớ nghĩ là cái đĩa này cần thiết cho cậu.
Đoàn Duy và Tiến Mạnh quay lại nhìn Khiết Nhã, và cô lấy trong ba lô ra một chiếc đĩa CD. Đoàn Duy cầm lấy cãi đĩa và nói :
- Hai người cứ ở đây, để tớ xách laptop ra ngoài nghe cũng được. Mạnh,chờ tớ một lát !
Đoàn Duy nói rồi, túm lấy cái đĩa đi một mạch ra ngoài. Trong khi đó, ở
trong này, Khiết Nhã và Tiến Mạnh ở cùng nhau. Ngồi một lúc, Tiến Mạnh
nói :
- Anh không ở nhà cũng lâu rồi … Có gì khác không?
- Vẫn địa chỉ đó.
- Em sợ anh quên hay sao mà nói với anh như thế?
- Có lẽ anh quên rồi đó chứ.
- Anh không về nhà cả tuần nay là vì em đó thôi.
- Vì tôi đuổi anh đi hả?
- Có cần phải ăn thua đủ với anh không? Chúng ta đã không gặp nhau… 7
ngày, 168 giờ, 10080 phút, 86400 giây… Đó là con số làm tròn … Anh muốn
nói những câu “anh nhớ em”, “anh muốn hôn em” hay những cử chỉ yêu
thương giống như những đôi vợ chồng xa cách đã lâu … và muốn lại từ em … ít nhất là một cái mỉm cười … Cứ không đơn giản là những câu ăn thua đủ với nhau như vậy.
- Anh có thể bị đuổi ra ngoài nếu làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đấy.
- Nhưng em còn cho cơ hội anh đứng nói chuyện với em ở đâu? Anh không thể kiềm chế được. Em ghét anh lắm hả ?
- Phải. Em ghét anh đó. Ghét vì tất cả mọi thứ. Có phải em nói anh đi
thì anh sẽ đi suốt đời này không bao giờ quay về căn nhà đó nữa không?
Có phải em nói anh chỉ lo cho hạnh phúc gia đình mà bỏ rơi bạn bè khó
khăn thì anh sẽ bỏ luôn hôn nhân của chúng ta hờ hững với mọi thứ bỏ
luôn tất cả mà đi biền biệt không?
Mắt Khiết Nhã ướt nhòa, Tiến Mạnh lau nước mắt cho vợ và ôm cô vào lòng thật chặt:
- Đủ rồi. Vợ anh không được khóc ! Là anh có lỗi, người xin lỗi phải là anh.
- Em không muốn tha lỗi cho anh dễ dàng vậy đâu.
- Chứ em muốn thế nào?
Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, liếc mắt và thình lình tát anh một cú thật
đau. Tiến Mạnh nheo mắt, nhưng anh chưa kịp phản ứng bằng lời thì Tiến
Mạnh đã nhận được một nụ hôn ngọt ngào, chủ động từ Khiết Nhã. Mạnh mỉm
cười đáp lại nụ hôn đó, nhưng nụ hôn của cả hai chưa kéo dài được lâu…
Một giọng nói yếu ớt thình lình vang lên :
- Làm ơn … đừng ngọt ngào quá … nơi này không cho phép ! …
Nhã và Mạnh quay lại nhìn, Tuệ Lâm đã mở mắt và đang nhìn hai người.
Còn có nụ cười dễ thương trên miệng nữa, cả hai mừng rỡ chạy lại :
- Lâm, em tỉnh rồi sao?
- Em tỉnh lại khi nào vậy?
- Một chút thôi… Em khát nước !
- Để anh đi lấy nước
- Nè anh Mạnh, để em …
Khiết Nhã gọi Tiến Mạnh lại, cô lại tiếp :
- Anh đi gọi bác sĩ và sau đó tìm Đoàn Duy … Đó không phải là điều anh cần làm nhất sao?
- Cũng đúng. Thôi… em ở đây với Lâm. Nhé !
Đoàn Duy đi đến tìm Trần Kiên, mặt hầm hầm và tay xách theo cái đĩa cùng bức thư ba anh gửi lại mà anh vẫn chưa có dịp một lần bóc ra đọc. Anh sẽ dự định đọc cùng Trần Kiên. Trông thấy Duy, Trần Kiên có vẻ hơi sợ sệt,
nhưng rồi ông vẫn điềm tĩnh :
- Cậu tới đây thăm tôi đó à?
- Nếu ông nghĩ là vậy.
- Duy, con … con ngồi xuống đi !
Bà Quế trông thấy sắc mặt của Duy cũng hơi run rẩy. Duy mở laptop và
điềm tĩnh nhìn ra cửa sổ đứng xoạc tay vào túi quần. Ông Kiên và bà Quế
liếc nhìn nhau khi giọng nói của bà Quế xuất hiện trong đoạn ghi âm đó.
Ông Kiên tức giận không kiềm chế nỗi sau khi xem xong đã đập chiếc
laptop xuống sàn :
- Quế, em điên sao mà đi nói chuyện này ra hết vậy?
- Em chỉ kể cho con gái chúng ta nghe thôi.
- Nhưng không phải thời điểm này.
- Ông im đi Trần Kiên. Ông còn muốn che giấu sự thật này đến bao giờ ? Hả?
Duy xách áo ông Kiên lên và tặng ông một cú đấm dù biết rõ ông chưa hồi phục lại sức khỏe. Đoàn Duy rớt nước mắt đưa ánh mắt căm giận nhìn Trần Kiên :
- Ông chính là kẻ đã giết cả cha lẫn mẹ tôi. Phải không?
Hả? Chính ông. Vì cái mớ tài sản của gia đình họ Lý mà ông nhẫn tâm biến tôi thành đứa trẻ mồ côi mẹ. Ông thật nhẫn tâm và ác độc. Giờ đây tôi
hoàn toàn có thể giết ông để trả thù cho họ … Nhưng làm ơn hãy nói cho
tôi nghe …. Về cái chết của họ …
- Buông ra đi thằng ranh con !
Trần Kiên phản kháng lại và xô Đoàn Duy ra, ông Kiên sửa lại bâu áo rồi nói :
- Phải. Ta đã giết ba mẹ mi đó. Bây giờ mi làm gì được ta? Chẳng phải
chúng ta chẳng còn nợ nần gì nhau khi cha con ta đã phải chịu phát súng
vô tình của mi?
- Tôi không muốn bắn Tuệ Lâm. Nhưng tôi muốn giết ông. Thực sự muốn giết ông đó. Nhưng có một điều mà ông vẫn không biết …
Duy đột ngột lấy trong tay cây súng vẫn chưa bị công an tịch thu và chĩa vào đầu Trần Kiên :
- …Cây súng này vẫn còn 1 viên đạn.
- Giết được thì giết đi. Đừng nhiều đời nữa thằng nhãi con. Mày cũng
hèn hạ như ba mày lựa vào lúc người ta đang thất thế mà đánh thẳng vào
thôi. Giết đi !
- Lý Đoàn Duy, Trần Kiên ! Dừng lại. Hai người có còn xem tôi đang đứng ở đây hay không?
Bà Quế hét lên, quả thực người phụ nữ này chiếm một vị trí đặc biệt
trong lòng Duy và ông Kiên. Một người là người ông yêu. Còn một người đã nuôi lớn anh, người Duy gọi là mẹ. Bà Quế khóc sướt mướt :
- Đoàn
Duy, hận thù ngày xưa… trong đoạn ghi âm, đúng là có thật. Nhưng nó vẫn
còn đoạn kết mà mẹ chưa kịp kể cho con lẫn cho con gái ruột của mẹ nghe.
- Mẹ còn gì để nói nữa? Con rất thương mẹ. Nhưng con không thể
chấp nhận sự thật rằng mẹ đã thông đồng với gã đồi bại này, giết ba mẹ
ruột của con.
- Con hãy để mẹ kể lại. Rồi sau đó hãy tặng viên đạn cuối cùng trong cây súng dành cho mẹ.
Tiến Mạnh chạy khắp nơi không thấy Đoàn Duy ở đâu. Trong khi đó, sau khi được bác sĩ khám kỹ lưỡng. Khiết Nhã nói :
- Em tỉnh lại thì hay quá. Mấy ngay nay có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không có gì.
- Chứ sao em lại trúng đạn. Là ai bắn?
- Anh Duy.
- Cái gì? Đoàn Duy bắn em sao? Chuyện quái gì vậy?
- Chuyện dài dòng lắm chị ơi. Nói tóm lại thì … Ủa … thứ này …
Tuệ Lâm trông thấy cái bao đựng đĩa giống y hệt cái cô đã từng đặt cái
đĩa ghi âm đoạn kể bà Quế kể lại cho cô nghe. Tuệ Lâm hốt hoảng :
- Sao nó lại ở đây? Có phải chị đã lấy thứ đó từ phòng em không?
- Cái đĩa CD này, chị nghĩ nó có thể giúp hai người làm hòa. Vì bên ngoài có ghi chữ gửi đến anh yêu… chị đã đưa cho Đoàn Duy.
- Anh Duy … chị đưa khi nào?
- 10 phút trước khi em tỉnh lại.
- Cái gì? Không xong rồi. Không thể để anh Duy thấy thứ đó trong lúc này.
- Tại sao?
- Không còn kịp nữa. Em biết anh ấy đang ở đâu? Chị làm ơn dìu em đi nhé !
- Thôi để chị lấy xe cho nhanh. Em chưa thể cử động mạnh nhiều đâu !
Trở lại căn phòng của Trần Kiên, bà Quế rơi nước mắt quỳ xuống trước mặt Đoàn Duy rồi nói :
- Hãy để mẹ kể lại … Rồi mẹ sẽ đi về suối vàng chuộc lại lỗi lầm của mẹ và Trần Kiên.
- Mẹ, mẹ đừng làm vậy. Mẹ đứng lên đi !
Đoàn Duy chạy lại và đỡ bà Quế lên. Bà Quế bắt đầu kể lại :
- Quả thực con đã ra đời trước Tuệ Lâm, và Trần Kiên đã bắt cóc mẹ con
về Sài Gòn nhưng mẹ cam đoan mẹ không hề làm gì cô ta. Chỉ là giam lỏng
để bắt cóc đứa bé mà thôi… Nhưng chuyện không may lại xảy ra, mẹ con
chết không phải vì mẹ và Trần Kiên hại, mà là do chấn thương vì ngã
trong lúc bỏ trốn. Mẹ con đã chết vì chấn thương…
- Vậy sao mẹ không đưa mẹ con đi cấp cứu?
- Mẹ không thể. Vì lúc mẹ và Trần Kiên phát hiện thì bà ta đã chết. Đã
chết rồi con ạ. Mẹ thề là mẹ nói thật. Nhưng bọn mẹ đã đi tới đường cùng rồi thì không quay đầu lại được đành dàn dựng một cảnh hiện trường tạo
thành cái chết bí ẩn… Đoàn Duy, mẹ không hề cố ý… Nhưng đó là một tình
huống trớ trêu…
- Mẹ vì an toàn cho mẹ, sợ ba biết mà bỏ mặc mẹ con sao?
- Mẹ không bỏ mặc…
- Còn ba con? Cái chết của ông ấy cũng liên quan tới mẹ phải không?
Trần Kiên cắt lời:
- Đừng trách Quế nữa, cái chết của Lý Gia Đoàn là tôi sắp đặt. Hoàn
toàn là tôi. Không có ai hết. Tôi đã tráo thuốc nhỏ mắt của ba cậu và
tai nạn là tự ông ta gây ra.
- Thuốc nhỏ mắt ư?
- Tôi không
thể chịu đựng cảnh ông ta hành hạ Quế và nhục mạ tôi thêm một giây phút
nào nữa. Cậu không quên lần mẹ cậu bị đuổi ra khỏi nhà vào đêm mưa. Lúc
mà tôi níu cậu lại không để cậu chạy theo chứ?
Ký ức Duy chợt hiện
về, xem ra có lẽ anh đã quên những hình ảnh đó. Rất mập mờ, nhưng Duy
nhớ điều đó đã từng xảy ra. Một đêm mưa dữ dội, Duy nghe có tiếng cãi
nhau và sau đó là bà Quế đi hơn tuần lễ mới về nhà. Nhưng điều đó không
làm Duy xao lãng, anh vẫn nắm chặt cây súng:
- Không vì vậy mà tôi tha cho ông đâu. Được rồi … tráo thuốc nhỏ mắt chứ gì. Tôi trả thù cho ba tôi ngay bây giờ đây !
- Đoàn Duy, đừng mà con !
Bà Quế lại quỳ sát dưới chân Đoàn Duy mà ngăn anh lại. Duy mới chịu bỏ
súng xuống. Anh lấy trong túi ra bức thư được bà nội giao cho, Duy nói :
- Lá thư này, là những lời ba tôi muốn tôi và ông cùng nghe. Mẹ,
bây giờ mẹ hãy đứng dậy và đọc lá thư cho con và ông ta nghe đi.
Bà Quế cầm lấy lá thư, ở bên ngoài, Tuệ Lâm cũng xiết chặt tay Khiết Nhã mà chờ nghe nội dung là thư đó. Bà Quế bắt đầu đọc :
- Đoàn Duy, khi bà giao cho con lá thư này thì có lẽ cây kim trong vỏ bọc đã không giấu được nữa. Con là một đứa trẻ thông minh, tuyệt vời mà ba
yêu thương. Và ba biết chắc rằng, con sẽ trở về thay ba làm tốt mọi việc một khi ba đã đưa ra quyết định như thế này. Con à, trên đời này, đang
sống với một cuộc sống như ba thì ai lại nghĩ ba đi tìm cái chết? Nhưng
thực sự ba không còn quyết định nào tốt hơn thế con ạ. Ba không trách
con mải mê tìm một chỗ đứng nơi xứ người mặc cho có cuộc sống vương giả ở nơi đây. Cũng không oán hờn con không chịu theo nghiệp của ba. Phải nói rằng, ba đã có một cuộc sống hạnh phúc bên hai người mẹ của con…Một là
người đã sinh thành con, và người còn lại đã nuôi nấng con. Ba cũng có
một người bạn chí tâm là Trần Kiên, gắn bó với ba nhiều năm và người đó
luôn xem ba là kẻ thù. Ngày ba viết thư cho con, là ngày ba tròn 50
tuổi. Đủ rồi con à, trước đó ba đã hạnh phúc trên những nỗi đau của
người khác. Ba đã hạnh phúc khi bắt mẹ con chờ đợi ba cho một danh phận, ba đã hạnh phúc khi chiếm được mẹ Quế của con từ tay Trần Kiên mặc cho
họ đã có hôn ước và một tình yêu sâu nặng dành cho nhau. Ba đã hạnh phúc khi toàn bộ gia sản nhà Trần Kiên đã thuộc về ba. Tuổi trẻ của ba quá
sai lầm phải không con? Giờ nghĩ lại, ba không biết phải làm gì để chuộc lỗi với họ. Ba thừa biết Trần Kiên và Quế có gian tình nhưng ba không
có tư cách để vạch trần bởi chính ba đã mới là kẻ đáng bị nguyền rủa. Ba cũng không đủ khả năng để có thể đưa cái chết của mẹ con ra ánh sáng,
dù ba biết rõ lý do và động cơ…Trần Kiên chính là người mà ba tin tưởng
dù ba biết anh ta có thể sẵn sàng bất cứ giết ba bất cứ lúc nào. Ba đã
nhận ra chai thuốc nhỏ mắt trên xe ba vào tháng này đã khác đi …
Con ơi, con đọc đến đây, khoan hãy lo tìm cách trả thù Trần Kiên. Anh ta có lý do để hại ba như vậy. Ba sống thêm ngày nào cũng chỉ để hành hạ
Quế trên mặt tinh thần ngày đó thôi. Nhưng ba vẫn còn cái tôi của mình,
ba không thể nhường lại cho Trần Kiên. Vì ba hối hận nhưng ba không muốn thua. Tốt hơn hết là hãy để ba nhường lại cuộc sống này cho anh ta con
trai ạ. Con hãy làm những việc gì con muốn sau khi con đọc bức thư này.
Nhưng ba yêu cầu con, hãy hành xử theo cảm tính trước, rồi sau đó, giúp
ba, bù đắp cho Trần Kiên. Với những gì mà ba đã lấy đi của anh ta thì
còn lớn hơn cái gia sản họ Lý của chúng ta rất nhiều con ạ. Nghe lời ba, thay ba làm việc cuối cùng mà ba muốn làm. Hãy để Quế và Trần Kiên đến
với nhau. Còn ba, ba sẽ hạnh phúc với mẹ con nơi thiên đường…
Bà Quế đọc xong mà rơi nước mắt, Trần Kiên cũng chảy dài giọt lệ thẫn
thờ còn Đoàn Duy thì không còn đứng vững, anh khụy hai gối xuống sàn mà
nhìn đăm đăm vào lá thư. Mặc không chút sắc thái biểu cảm.
Lá thư
ông Đoàn để lại đã làm bao nhiêu người phải điêu đứng khi nghe. Đằng sau một con người lạnh lùng, ngạo mạn vẫn còn tồn tại trong đó một chút
nhân từ, biết hối hận và vị tha.
Ở bên ngoài, Tuệ Lâm cũng muốn lao vào … nhưng cô không thể …