Yêu Nữa Được Không

Chương 51: Chương 51




Đoàn Duy lặng thầm trở ra ngoài, để Trần Kiên ở đó thẫn thờ với hai dòng nước mắt mà không nói được gì. Anh đi về phòng Tuệ Lâm, và khi mở cửa ra, thật ngạc nhiên khi cô đã tỉnh lại và đang ngồi ngắm cảnh phía dưới. Duy nhìn Tuệ Lâm, Tuệ Lâm cũng nhìn anh. Duy chạy lại siết chặt lấy cô, Tuệ Lâm nhẹ nhàng :

- Anh để em thở một chút.

- Anh xin lỗi … Em thực sự đã ngủ hơi lâu rồi đó.

Tuệ Lâm mỉm cười nhìn Đoàn Duy. Anh nói :

- Em đã tỉnh lại rồi. Từ bây giờ, không gì có thể chia cách chúng ta nữa em nhé. Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa bước dù cho đó là bất cứ lý do gì. Hãy tin anh, anh sẽ không làm em khổ, sẽ không làm em khóc nữa đâu. Từ giờ, với em anh chỉ có tình yêu và mong muốn mang lại cho em một cuộc sống mà em đã bị anh hành hạ trước kia. Có quá nhiều chuyện xảy ra, và anh không anh lại phải một lần mất em thêm nữa. Anh rất yêu em !

- Anh …

- Em hãy ráng hồi phục sức khỏe. Mọi chuyện qua hết rồi. Công ty của anh không bị bán nữa.

Để Duy và Lâm tâm sự, Khiết Nhã và Tiến Mạnh sau khi cùng nhau đi dạo bãi biển về, thấy Huy Hoàng đứng lặng trước cửa phòng của Tuệ Lâm ôm một bó hoa thiệt to. Tiến Mạnh nói :

- Xem ra vẫn còn một cây si ở đây !

Khiết Nhã nhăn mặt nhìn Tiến Mạnh, Huy Hoàng chỉ nhoẻn cười một nụ cười gượng gạo, trông như mếu…

- Có lẽ, bó hoa này tôi phải nhờ anh giao cho Tuệ Lâm.

- Sao không tự mà đem vào? Ở đây không nhận dịch vụ gửi hoa free đâu.

- Thế thì cần bao nhiêu?

- Thôi khỏi … Anh Mạnh này …

Khiết Nhã ngăn lại và đỡ lấy bó hoa. Cô nói :

- Tôi thay Tuệ Lâm cảm ơn anh.

- Tôi thua thật rồi. Dù bất cứ giá nào tôi cũng không thể thay thế Lý Đoàn Duy trong tim cô ấy. Có lẽ ngay từ lúc đầu tôi nên gặp và yêu cô ấy ngay mới phải.

- Anh không hề biết Tuệ Lâm đến RMIT học là vì Đoàn Duy sao? Cô ấy muốn hoàn tất bậc đại học để tạo thời gian gần gũi cho hai người, tiện thể vun đắp tình yêu đấy.

Tiến Mạnh cau có. Huy Hoàng chỉ nhoẻn cười, cúi đầu chào Khiết Nhã rồi nói :

- Phiền cô nói lại dùm, tôi chúc cô ấy hạnh phúc bên tình yêu của mình.

- Cảm ơn anh.

Huy Hoàng đi một lúc xa, Khiết Nhã lườm chồng thật lâu. Tiến Mạnh mặt tỉnh queo :

- What?

- Sao lại ghét ra mặt như thế? Anh luôn ghét người lén phén với bạn gái, ngay kể cả khi cô ấy là bạn gái của bạn thân anh hả?

- Anh chỉ xem Tuệ Lâm như em gái. Và anh không thích gã Huy Hoàng tự cao này.

- Thế anh thích những ai ?

- Xem nào… Nhiều lắm … Nhưng thích nhất là..

Khiết Nhã nhìn. Tiến Mạnh cười giòn :

- Là em !

Vài ngày sau, Đoàn Duy đón Tuệ Lâm xuất viện, cả hai quyết định ở lại Vũng Tàu một ngày nữa trước khi cùng về Sài Gòn. Hôm nay, Duy đưa Lâm lên tượng chúa dang tay, đứng ngắm toàn thành phố Vũng Tàu trong thật là tuyệt làm sao. Tuệ Lâm đột ngột hỏi Duy :

- Còn ba mẹ .. ba mẹ em thì sao?

- Anh đã liên lạc với gia đình em bên Mỹ …

- Không. Ba mẹ ruột của em. Ba Kiên và … mẹ Quế.

- Em thừa nhận họ là ba mẹ của em sao? Những người đã nỡ tráo đổi em qua Mỹ từ lúc còn đỏ hỏn đó.

- Có lý do mà anh. Em cũng may mắn có được một gia đình hạnh phúc ở Mỹ… Nhưng họ nói cũng đúng. Em không thể phủ nhận, họ là những người sinh thành em.

- Em không cần phải làm như vậy. Bây giờ em chỉ cần có anh, và gia đình em ở Mỹ, thế là quá đủ rồi. Đừng dính dấp gì đến những con người đó nữa. Anh không muốn em phải bận tâm và ưu phiền vì ai nữa hết. Em hiểu không?

- Nhưng … em muốn gặp họ.

- Để làm gì?

- Em cũng không biết.

Đắn đo một chút, Duy vuốt tóc Tuệ Lâm rồi nói :

- Thôi được rồi. Khi nào về Sài Gòn anh sẽ đưa em đi gặp họ. “những người sinh thành” em đã về hồi tối hôm qua. Ngay sau khi, “bệnh nhân” khỏe lại.

- Cảm ơn anh !

- Khờ quá ! Sao lại cảm ơn …

- Anh à …

- Hả?

- Em nhớ biệt thự Duy Lâm quá.

- Chứ không phải em bị mê hoặc bởi khu resort nhà họ Nguyễn à?

- Không. Nó không mang lại cho em những thứ em thích.

- Vậy căn biệt thự của anh mang lại cho em cái gì em thích?

- Anh.

Tuệ Lâm đáp nhanh và mỉm cười chĩa ngón tay vào sóng mũi Duy. Anh mỉm cười mãn nguyện ôm cô vào lòng và xoay thật là mạnh. Đặt Tuệ Lâm xuống, Đoàn Duy nhìn cô chầm chầm, Lâm hỏi:

- Chuyện gì thế?

Duy đặt bàn tay đi lướt ngang mắt Tuệ Lâm rồi thình lình lấy từ phía sau gáy cô ra một bông hồng trắng thơm ngào ngạt. Tuệ Lâm giật mình, cô vỗ tay và nhận lấy cành hoa. Nhưng trên cành hoa ấy lại có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, Tuệ Lâm đỏ mặt nhìn Đoàn Duy. Anh nói :

- Em nhận bông hoa này, tức là nhận luôn tất cả những thứ trên đó nhé !

- Anh …

- Phải. Không sai. Anh muốn lấy em. Làm vợ anh đi, Tuệ Lâm !

Tuệ Lâm không ngờ Đoàn Duy đã quỳ xuống trước mặt cô và chờ đợi câu trả lời. Duy đã nghiêm túc hơn và giọng điệu có phần trầm lại:

- Anh đã chờ quá lâu để có thể nói điều này với em. Nếu không vì những rào cản khó nói ra, nhưng cũng chính vì điều đó khiến anh suýt chút nữa mất luôn em. Anh đã sai lầm và không thể tiếp tục sai lầm thêm nữa. Nhưng em có thể đừng bắt anh chờ nữa không? Chiếc nhẫn này, nó đã nằm trong túi anh lâu lắm rồi. Anh muốn trao lại cho chủ nhân thực sự của nó. Anh muốn cưới em không chỉ vì anh yêu em, mà là vì anh không bao giờ muốn để tuột mất em cũng như mong xây dựng tổ ấm, làm em hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Đồng ý đi, em nhé !

Tuệ Lâm rơi nước mắt, mỉm cười nhìn Duy, trong một chốc lát, rồi cô gật đầu. Đoàn Duy mỉm cười đeo nhẫn vào tay cô rồi ôm lấy cô hôn lấy hôn để…

- Bây giờ cho anh một thử thách. Nếu không em sẽ cởi chiếc nhẫn này ra và không đeo vào nữa.

- Thử thách gì anh cũng vượt qua cho mà xem.

- Cõng em xuống dưới đi.

- What?

- Cõng em xuống dưới chân núi.

- Khó gì chuyện ấy. Leo lên nào, nữ hoàng của anh.

- Tiến lên !

Tiếng cười vang động theo làn gió thổi ù ù, một đôi uyên ương trẻ và hạnh phúc đang say đắm nhau nhưng biển và núi, như bờ cát và sóng biển, như những cánh chim vút lượn trên nền trời… Sau những tháng ngày xa cách, giờ đây họ đã bắt đầu có thể cùng nhau hòa lại đôi trái tim chung nhịp đập…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.