Yêu Nữa Được Không

Chương 52: Chương 52




Về đến Sài Gòn chưa được bao nhiêu ngày, Lâm đã bị Duy kéo đi hết studio này đến studio khác. Cả hai đã thử rất nhiều áo cưới, và cuối cùng thì cái áo cưới màu vàng đồng cũng đã được Tuệ Lâm chọn. Nhưng không chỉ vậy, Duy còn mua luôn để làm kỷ niệm. Xong việc, cả hai đến đặt thiệp cưới, nhưng trên đường đi lấy, Tuệ Lâm ngập ngừng:

- Anh à…

- Sao?

- Anh đã hứa …

- Chuyện gì thế?

- Em muốn… Em muốn đến gặp ba. Ba Trần Kiên !

Duy nhìn Tuệ Lâm bằng một cách miễn cưỡng, Duy gật đầu rồi lái xe đến trại tạm giam. Tuệ Lâm ngạc nhiên khi thấy chỗ này, Duy nói :

- Anh không cố ý muốn giấu em, nhưng… có một số chuyện mờ ám mà Trần Kiên tự cảm thấy có lỗi nên hắn đã ra đầu thú.

- Chuyện gì ạ?

- Để sau này anh sẽ nói cho em biết.

Đoàn Duy chỉ đứng tựa lưng vào tường mà không nói gì còn Tuệ Lâm thì ngồi xuống. Vừa thấy ông Kiên, cô đã xúc động, nước mắt nước mũi ròng ròng, ông Kiên nói :

- Con đừng khóc …

- Ba ơi !

- Con đã chịu gọi ba rồi sao? Đó là điều mà ba mẹ mong chờ bấy lâu nay con có biết không?

- Con xin lỗi ba. Con đã quá bướng bỉnh.

- Không. Con không có lỗi gì hết. Cái gì ba đã gây ra thì bây giờ ba phải đền lại thôi mà con.

Trong câu nói nghẹn ngào, ông Kiên có liếc nhìn Đoàn Duy một thoáng. Nhưng Duy cũng chẳng cần thiết phải nhìn lại, anh liên tục nhìn vào đồng hồ, có vẻ như Duy không thích đứng ở đây lâu hoặc vì anh biết thời gian thăm chỉ có khoảng 15 phút. Ông Kiên nắm lấy tay con gái :

- Con hạnh phúc với cậu ta chứ?

- Vâng ạ. Tụi con vừa đi thử áo cưới, và trên đường đi lấy thiệp cưới.

- Phiên tòa sắp diễn ra, có lẽ ba không thể dự đám cưới của con rồi. Con gái ạ !

- Ba đừng nói vậy. Hãy nói với con làm cách nào để con giúp ba.

- Ba không muốn người khác giúp đâu con gái. Nhưng ngược lại ba lại muốn con giúp ba, chính ba đã khiến cậu ta sống thiếu tình thương ba mẹ. Con hãy bù đắp cho cậu ta bằng tình yêu của con. Hãy sống hạnh phúc và hài lòng với những gì mình có được, con nhé !

- Ba ơi …

- Thôi, hết giờ rồi. Ba phải vào trong. Gửi lời thăm mẹ của con ! Chúc con hạnh phúc nhé !

- Ba …

Duy chạy theo kéo Tuệ Lâm lại. Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng và trấn an. Trên đường về, không khí đã không còn được vui vẻ như trước. Tuệ Lâm lúc nào cũng buồn buồn còn Đoàn Duy thì cảm thấy khó chịu trước cảnh chia lìa. Anh không muốn mình đã thừa nhận rằng anh đã động lòng trước cảnh ấy. Duy không ngờ rằng Trần Kiên cũng là một con người biết lo lắng và yêu thương những người bên cạnh. Tuy nhiên, điều mà anh muốn bây giờ đã và đang được pháp luật cũng như công lý thực hiện. Anh không muốn phá vỡ bất cứ thứ gì. Bởi điều đó sẽ động chạm đến quá khứ, sẽ không bao giờ những ân oán ngày xưa chịu ngủ yên để những niềm hạnh phúc ngày nay có thể tiếp diễn. Nhưng làm sao có thể như thế được trong khi một mặt Duy quyết cưới cho bằng được Huỳnh Tuệ Lâm, một mặt Duy lại muốn vùi sâu Trần Kiên vào bóng tối để trả thù. Nếu anh vẫn muốn thực hiện điều đó, chắc chắn rằng quá khứ sẽ không tài nào kéo dài được lâu.

Hôm nay, đúng 2 năm ngày Duy trở về Việt Nam, anh cùng với Tiến Mạnh và Khiết Nhã đưa bà của Duy đến nghĩa trang để cúng và viếng lạy ông Đoàn, hôm nay cũng là ngày giỗ của ông. Đặt bó hoa hồng trắng lên ngôi mộ, Duy nói :

- Ba ơi, ba sống tốt chứ hả ba? Hôm nay con đưa bà đến đây …

- Chào con trai. Ở nơi này, con có lạnh lẽo lắm không con? Xin lỗi con vì tuổi già sức yếu, ta không thể đến với con hằng ngày. Nhưng con yên tâm, có lẽ ta cũng sắp xuống dưới rồi …

Ở một lối cũng rẽ vào ngôi mộ của ông Đoàn, bà Quế và Tuệ Lâm cũng đến viếng ông. Bà Quế nói :

- Dù con là con gái của mẹ nhưng trên danh nghĩa con lại sắp trở thành con dâu của mẹ. Hôm nay là ngày giỗ ba chồng, mẹ cũng sẽ dắt con tới.

- Sao anh Duy không đưa con tới nhỉ?

- Cái đó thì mẹ không biết. Có lẽ nó … Mà kìa, Đoàn Duy kìa.

Cả hai tiến lại gần hơn, mọi người sau khi đến viếng đã ra xe trước, chỉ còn lại mình Duy đứng ở đó. Bà Quế và Tuệ Lâm tiến sát lại gần hơn nhưng vẫn chưa đến giáp mặt với Duy. Duy quỳ xuống ngôi mộ, tháo kính ra rồi bật khóc :

- Ba ơi, con không muốn đâu. Nhưng con không thể làm việc ấy song hành với nhau được. Trong tâm trí con không bao giờ cho phép con có thể tha thứ cho những người đã hại con lâm vào cuộc sống mồ côi. Giờ đây con sắp cưới, nhưng… con chỉ còn một bà nội tuổi già sức yếu, hai nấm mồ của ba mẹ, con còn ai để làm chủ hôn đây hả ba?... Nhưng cuộc đời lại quá trớ trêu, tại sao người con gái con yêu thương lại chính là con gái của họ? Con không thể nào bỏ rơi cô ấy, đó là điều tất nhiên nhưng con cũng không muốn thấy cảnh chia lìa. Con đã mất ba, mất mẹ… Giờ con phải làm gì đây? Khi nếu con muốn đòi lại công lý, con cũng sẽ gây ra cho người con yêu thương một cảnh chia lìa tương tự như thế… Ba ơi, con phải làm sao? Ba ơi, nói cho con biết đi ba… Con rất khó chịu, không thể nào con suy nghĩ thông suốt ba ơi …

Bà Quế chấm vội hàng nước mắt rơi lã chã, Tuệ Lâm thì đứng chết lặng khi nghe những lời đó. Bà Quế lắc đầu :

- Tội nghiệp thằng bé ! Mẹ và ba thực sự có lỗi với nó rất nhiều.

Duy sau một hồi lâu ngồi cạnh ngôi mộ, anh nói :

- Dù sao, thà thêm một người bạn còn thêm một kẻ thù ba ạ ! Con sẽ tha thứ cho Trần Kiên, điều con không bao giờ muốn làm, để con có được hạnh phúc của con ba nhé ! Con nghĩ ba cũng sẽ vui và chấp nhận điều đó. Trước ngày cưới, con sẽ dắt vợ con ra mắt ba tại đây. Còn bây giờ con phải đi về và gặp cô ấy rồi. Ba ơi, chào ba nhé !

Đoàn Duy ra về. Bà Quế và Tuệ Lâm mới có thể đến mộ ông Đoàn. Nhưng Tuệ Lâm đã không còn là chính mình từ khi đó, cô bị những lời nói uất nghẹn vì nước mắt của Đoàn Duy làm cô cảm thấy chững lại. Mấy đêm nay, Buổi tối, ngủ không được, Tuệ Lâm trằn trọc suốt đêm, cô thức dậy uống sữa, thầm đặt tay lên bụng, Lâm rơi nước mắt nhìn ảnh cưới của cô và Duy, chiếc áo cưới cũng đã được treo. Mọi thứ như đã chuẩn bị, người thân của cô từ Mỹ sẽ trở về vào đúng ngày cưới của cô. Tấm thiệp cưới với hai dòng chữ đối xứng, Huỳnh Tuệ Lâm - Lý Đoàn Duy làm tim Lâm thắt chặt vì đau đớn. Lâm ngủ gục trên bàn cho tới sáng muộn ngày hôm sau…

- Làm sao mình có thể bắt Duy tiếp tục chịu thêm đau khổ. Anh ấy đã mất ba mẹ, giờ phải tha thứ cho những kẻ gây ra điều đó vì mình. Mà những kẻ đó lại chính là ba mẹ mình. Mình phải làm gì đây? Có lẽ nào, mình muốn hạnh phúc với anh ấy mà có thể bỏ quên những người đã sinh thành mình. Hay là mình cũng … Không được. Mình còn sinh mạng nhỏ trong bụng này nữa. Mình không cho Duy biết điều này và chắc có lẽ mình cũng không cho anh ấy biết được đâu.

Đắn đo một hồi lâu, Tuệ Lâm nhấc điện thoại lên, cô nhẹ giọng :

- Có phải là hãng Vietnam Airlines không ạ? Tôi cần đặt một vé máy bay đi San Francisco, địa chỉ là …

Tuệ Lâm nhìn mọi thứ một lần nữa, cô đi thu xếp đồ đạc, cái thai đã bắt đầu làm những cái quần jeans của cô chật đi một chút. Cũng 3 tháng rưỡi còn gì, Tuệ Lâm cần một giải thoát trước khi Đoàn Duy biết mọi chuyện và bằng mọi cách không cho cô ra đi…

Hẹn Khiết Nhã đi mua sắm, cả hai rong ruổi khắp nơi, Khiết Nhã nói :

- Em được chuẩn bị lễ cưới thật chu đáo. Mà ba mẹ em khi nào sẽ về?

- Có lẽ là họ sẽ về ngày mai hoặc sớm hơn. Em không có hỏi.

- Ngày mai em đã chính thức là bà Lý, hôm nay chị mua gì em cũng phải thanh toán hết nghe chưa?

- Được rồi. Được rồi ! Em luôn xem chị như chị gái mà.

Khiết Nhã mỉm cười kéo tay Tuệ Lâm đi tiếp. Tuệ Lâm hỏi:

- Anh chị cũng nên có con đi chứ !

- Chị còn ham muốn tự do em gái ạ !

- Anh Mạnh không đòi hỏi gì sao?

- Mạnh không gấp rút gì chuyện ấy. Vì một mặt là muốn kết hôn với chị, mặt khác lại khó từ bỏ chia tay được các cuộc ăn chơi. Như em thấy đây này, ngày mai chưa chắc gì có thể đứng vững cầm nhẫn đưa Đoàn Duy trao cho em đấy.

- Có vậy nữa sao? Em phải điện thoại răn đe anh ấy mới được.

- Mạnh và Duy đều học bên Đức nhiều năm, tư tưởng chắc cũng thấm nhuần, mà ngày nay thì cần gì chuyện ấy. Bọn con trai Việt Nam vẫn có tiệc độc thân cho nhau vào ngày cuối cùng trước kết hôn đó thôi.

- Ba mẹ anh Mạnh sao em ít gặp nhỉ?

- Ừ. Họ rất ít về nhà. Toàn là đi du lịch. Mất cả đời để gầy dựng một khối tài sản to lớn như thế, họ giờ chỉ hưởng thụ thôi em ạ. Cưới nhau đã gần một năm mà chị chỉ mới gặp ba mẹ anh ấy có 2 lần.

- Cũng tốt quá nhỉ?

- Ừ. Tất nhiên. Nhưng em thì phải khác, vẫn còn cô Quế. Em phải nịnh mẹ chồng nhiều nhiều nghe chưa?

Tuệ Lâm cười hiền. Cô nói :

- Chúng ta đi đâu ăn uống đi chị nhé !

- Cũng được. Chị cũng bắt đầu đói.

Ngày mai đã là ngày cưới, Duy luôn mỉm cười một mình mấy hôm nay. Duy cùng các anh em đồng nghiệp trong công ty bao hẳn một quán bar chia tay đời độc thân.Tiến Mạnh nói :

- Thôi đừng có điên, ngày mai cậu còn phải cười nhiều hơn như thế đấy.

- Này, ngày mai tớ cũng trở thành đàn ông có vợ giống như cậu rồi. Chúng ta lại là đồng nghiệp.

- Ừ. Nhưng nói trước với cậu, có vợ rồi thì dù những cái tiệc lẽ ra chúng ta chính thức được đi như thế này cũng phải dè chừng mấy bà ở nhà đấy.

- Có cần phải thế không? Lâm sống ở nước ngoài, chuyện này phải thoáng chứ.

- Chứ Khiết Nhã không phải trưởng thành ở bên đó sao? Tớ phải thanh minh mãi tớ là rể phụ, không đi thì kỳ lắm cô ấy mới cho tớ đi đó.

- Cũng rắc rối nhỉ?

Tất nhiên rồi.

Duy đã rất mệt mỏi, anh muốn về ngủ một giấc thật đã, chợt nhận ra cú điện thoại của Tuệ Lâm. Anh đến nhà Tuệ Lâm, bấm còi inh ỏi. Tuệ Lâm mở cửa, cả hai đi tìm một không gian mát mẻ chỉ có hai người. Là một bãi cỏ xanh và hôm nay trời có trăng, Tuệ Lâm nhìn Duy âu yếm hôn lên má anh. Duy hỏi :

- Sao đây? Nhớ anh hả?

- Người ta nói không được gặp nhau trước ngày cưới. Mẹ thấy sẽ la anh đấy.

- Sao lại là anh? Em gọi anh tới mà.

- Chỉ gọi vu vơ thôi. Ai biểu anh không hỏi mà chạy tới đây làm gì?

- Vậy thì lý do là anh nhớ em nên đến đây? Có được không?

- Ngoan lắm.

- Ngoan thì phải có thưởng.

- Thưởng rồi mà.

- Muốn nữa cơ. Muốn nữa.

- Ôi trời, anh sắp …

- Hả? Sắp gì?

Suýt lỡ miệng mà Lâm nói ra những điều cô đang che giấu, Lâm bật cười:

- Sắp làm chồng em rồi mà sao cứ trẻ con thế hả?

- Anh phải tranh thủ làm nũng em. Mai mốt hãy nhường lại việc đó cho con chúng ta.

- Em không muốn có con sớm đâu.

- Nhưng anh 30 rồi em.

- Chỉ mới 29, đừng nói dóc.

Tuệ Lâm và Đoàn Duy hôn nhau rồi bật cười khúc khích. Trao nhau một nụ hôn ấm áp, Tuệ Lâm hỏi :

- Anh à, anh thích con chúng ta tên gì?

- Sao? Chưa được anh cưới đã muốn sinh con cho anh rồi sao?

- Nói thế thì em không cưới anh luôn nhé. Em sẽ sinh con cho người khác.

- Nói bậy nào. Lý Đoàn Lâm !

- Sao? Cũng là tên Lâm à?

Duy gật đầu. Anh nói :

- Anh thích cái tên của em. Và anh cũng muốn đặt cho con của anh. Dù điều này thiệt là không hợp lắm với người Việt Nam.

- Cũng không hẳn vậy. Em vẫn còn quốc tịch Mỹ. Con chúng ta vẫn có thể mang hai quốc tịch mà.

- Đó là tên cho con trai. Nếu là con gái, anh sẽ gọi nó là Lý Huỳnh Lâm.

- Anh chọn tên hay nhỉ? Chọn sẵn từ đời nào, có dịp em hỏi thì moi móc ra thế?

Đoàn Duy vuốt nhẹ mái tóc Tuệ Lâm rồi hôn lên tai cô. Duy nói :

- Anh đã nghĩ đến những chuyện này từ lúc biệt thự Duy Lâm chỉ là một bãi đất trống mới được anh mua lại.

- Không gạt em chứ.

- Thật mà.

- Anh sẽ làm gì khi em sinh con xong?

- Điều đầu tiên là sẽ hôn em … Và nói : Cảm ơn, vì đã sinh cho anh một nhóc !

Cả hai ôm hôn nhau khá lâu rồi mới chịu về nhà khi đã 11 giờ đêm. Đưa Tuệ Lâm về nhà, Đoàn Duy nói :

- Ngày mai anh tới đón em nhé !

- Sao anh không để mẹ ở nhà mà ở đây với em.

- Bạn thân của em về không kịp. Anh đâu nỡ để em một mình trước ngày cưới. Với lại, đó cũng là mẹ của em mà.

- Em yêu sự chu đáo của anh.

- Vậy thì ngày mai phải nhớ diện thật đẹp nghe chưa?

- Nhớ đừng dậy muộn đó. Nếu anh mà tới trễ một phút, cô dâu sẽ bị cướp đấy.

- Ai lại ác tâm đi cướp cô dâu của anh vậy?

Cả hai bật cười, Đoàn Duy hôn cô một lần nữa rồi lái xe ra về. Tuệ Lâm rớt nước mắt, chuyến bay của cô sẽ cất cánh lúc 2 giờ sáng. Lâm vào nhà thay quần áo, tắm rửa rồi lặng lẽ kéo ngăn kéo vali lại. Cô để lại một lá thư bên cạnh chiếc áo cưới đặt trên giường, Lâm không thể khóc nữa vì mắt cô đã sưng húp. Một giọng nói cất lên :

- Mẹ đã thấy sự thay đổi của con.

Bà Quế trông thấy Tuệ Lâm, cô cũng ôm chặt lấy bà và khóc nức nở. Bà Quế nói :

- Con ơi, đừng làm như vậy. Đoàn Duy có thể sẽ chết vì đau lòng khi con làm như thế đấy !

- Con không còn cách nào khác.

- Có. Con còn chứ.

- Con quyết định ra đi không phải vì con không muốn gặp anh ấy nữa. Nhưng đám cưới này sẽ đi về đâu khi mà cả hai con đều thấy dằn vặt mình và cố phải làm cho mọi chuyện trở nên êm đẹp dù đó chỉ là cái vỏ ngoài của nó?

- Mẹ biết con có lý do. Nên mẹ đã cố giữ sự im lặng cho đến giờ phút này. Kể cả chuyện cái thai của con nếu mẹ không kín miệng có lẽ đã bị lộ lúc con nhập viện ở Vũng Tàu.

- Con cảm ơn mẹ vì điều đó. Nhưng xin mẹ, hãy để cho con đi. Con sẽ sống tốt.

- Con sẽ trở về chứ?

- Trừ khi cả con và anh Duy đều thông suốt mẹ ạ.

Ôm nhau một lần nữa, Tuệ Lâm nói :

- Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe.

- Con đi cẩn thận.

- Gửi lại cho con lời xin lỗi với anh Duy.

Lâm nhìn lại cái áo cưới thêm một lần, rồi cô lặng lẽ lau nước mắt bước vội ra đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.