Yêu Nữa Được Không

Chương 53: Chương 53




Sáng hôm sau, Duy đã dậy thật sớm. Anh thấy mình thật đẹp trai khi mặc lên người bộ đồ vest này. Khiết Nhã và Tiến Mạnh cũng đã tới, cô nói :

- Anh vào trong, em tới nhà Lâm trước.

- Cũng được.

Tiến Mạnh chạy vào, trông thấy Đoàn Duy cứ đứng nhìn gương và cười mãi. Tiến Mạnh ký thật mạnh vào đầu :

- Tỉnh lại đi. Sắp tới giờ rồi.

- Ừ. Đi thôi.

- Để tớ lên đưa bà nội xuống.

- Bà nội đã đi từ sớm. Bà muốn ra mộ ba một chút rồi mới đi. Đã có người chăm sóc cho bà rồi. Giờ thì mình đến đón cô dâu nào.

- Cậu trang trí xe hoa bằng chiếc BMW Z4, thế tớ ngồi đâu?

- Thiệt tình, không lẽ đi chung. Không được. Đó là ghế của Tuệ Lâm. Lấy chiếc Santa Fe đi đi !

- Đồ mê tín !

Duy lái xe và vi vu huýt sáo bài Love Story. Anh đang tưởng tượng Tuệ Lâm trông sẽ thế nào khi anh đến đón, đúng như lời nói tối qua, Duy đến trước cửa nhà đúng 9 giờ sáng. Anh chạy thật nhanh vào, nhìn ánh mắt lo lắng của Khiết Nhã và bà Quế cùng gia đình của Tuệ Lâm vừa từ Mỹ về. Duy không khỏi ngạc nhiên :

- Chào mọi người.

- Đây là chú rể sao?

Jason gật đầu và nói :

- Đây là ba mẹ tôi, chúng tôi vừa về cách đây một tiếng.

- Con chào ba mẹ vợ. Chào anh hai chị hai ! Ai đến đón các người thế ạ? Sao không nói với con?

- Là mẹ đến đón.

Bà Quế nói. Rồi Tiến Mạnh cũng đến và chạy vào nhà, anh nói :

- Đến rồi, vào phòng rước cô dâu thôi.

Mọi người không kịp nói gì vì Duy quá gấp rút, anh chạy lên phòng hét lên :

- Vợ ơi, anh đến rồi !

Đáp lại Duy là cả một không gian tĩnh lặng, Duy quay lại nhe răng cười với Mạnh :

- Chắc vẫn đang ở trong toilet…

Duy chạy vào và đẩy cửa, nhưng vẫn không có ai đáp lại anh. Trông thấy chiếc váy cưới đặt trên giường, bên cạnh là một lá thư, Duy ôm chặt đầu :

- Không. Không thể như thế được. Lâm à, em đâu rồi. Đừng chơi trò ú tim với anh nhé !

- Duy à, bình tĩnh …

- Mọi người nói đi. Tuệ Lâm đâu rồi. Tuệ Lâm đâu? Mẹ à, mẹ ở với cô ấy suốt đêm qua mà. Vợ con đâu rồi hả mẹ?

Bà Quế từ tốn nhìn con trai rồi nói:

- Hãy mở lá thư ra, rồi con sẽ biết vì sao Tuệ Lâm nó làm như thế.

Duy mở lá thư ra và đọc :

“ Xin lỗi anh!

Chắc em chỉ có thể nói được bao nhiêu đó mà thôi. Em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh lời nào, thật là quá đáng phải không? Điều này nghĩ lại thật tồi tệ, nhưng anh Duy à, em đã phải ép mình chấp nhận điều đó. Em không bao giờ muốn rời xa anh, nhưng em cũng không thể hạnh phúc bên anh mà khiến một phần nào đó trong lương tâm của anh bị cắn rứt và dằn vặt. Anh biết không? Có lẽ em đã che giấu quá kỹ, rằng em biết tất cả mọi chuyện gần như là không sót một chi tiết nào. Em biết anh giấu em vì không muốn em bận tâm, đem nó vào tình cảm của chúng ta. Nhưng em cảm thấy em nên làm như thế nào. Bỏ anh ra đi vào đúng ngày trong đại này, em đã có lỗi với anh rất nhiều. Em không mong anh đợi em quay trở lại nhưng rất trông chờ từ anh một sự tha thứ. Một sự tha thứ không dành cho em mà dành cho ba em. Em đã nghe anh nói trong nước mắt ở nghĩa trang, và bây giờ em đã lựa chọn thay anh rồi đấy. Có lẽ anh đã đúng, nếu chuyện này cứ được giải quyết bâng quơ như vậy thì hạnh phúc của chúng ta sẽ không kéo dài được như mong đợi đâu. 2 anh chỉ có thể chọn 1, hãy để ba em có một cuộc sống mà ba em chờ đợi sau nhiều biến cố xảy ra trong đời, hãy đổi lại cuộc sông tù tội của ông bằng đám cưới này anh nhé ! Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em mong anh hãy ghi sâu trong lòng, anh cũng rất quan trọng với em. Em sẽ đi mà không có một phút giây nào không nghĩ về anh. Anh đừng buồn và đừng khóc. Nếu có thể, anh có thể quên em và tìm niềm vui mới. Chào tạm biệt anh và hôn anh nhiều lần nữa.

Em xin lỗi,

Huỳnh Tuệ Lâm !”

Nhàu nát lá thư, Duy không còn khóc được thành tiếng. Nước mắt anh rơi lã chã, Duy ôm chặt đầu :

- Anh chỉ tới muộn có một phút vì phải chào hỏi ba mẹ vợ kia mà … Sao em lại bỏ anh ra đi như vậy?... Anh sẽ không trễ giờ nữa …

- Đoàn Duy có vẻ không ổn.

Tiến Mạnh chạy lại và vỗ vai Đoàn Duy, bà Quế nói :

- Con trai, đó không phải là lý do.

- Vậy lí do là gì hả mẹ? Con nào có lỗi gì mà bị con gái bỏ hết lần này đến lần khác thế.

- Bình tĩnh lại đi Duy. Hãy hiểu cho Tuệ Lâm !

- Rồi ai hiểu cho tôi đây? Bây giờ tôi bị bỏ rơi như thế này trong cái ngày mà tôi mong chờ nhất. Tôi không được như hai bạn, yêu là cưới. Tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để có được tình yêu này. Giờ thì cái kết tôi nhận được là gì? Con số 0. Một con số 0 tròn trĩnh. Vô nghĩa. Thất bại.

Duy bóp chặt lấy lá thư rồi bỏ đi. Tiến Mạnh chạy theo :

- Cậu đi đâu vậy? Để tớ đi với cậu.

- Tớ muốn ở một mình.

- Hãy chắc với tớ là cậu còn sống khi đã thông suốt.

- Tớ hứa.

- Được rồi.

- Phiền vợ chồng cậu lo vụ khách mời nhé.

- OK !

Rồi Duy leo lên xe và lao vun vút đi như một bóng ma. Anh lái xe trong một tâm hồn vô định không biết đi đâu và về đâu. Với trái tim đã bị cứa một vết cắt quá sâu…

Khoa Nam lườm mắt nhìn Bảo Yến:

- Nói. Nó có liên lạc gì với em không?

- Anh hỏi kỳ. Em ngồi cùng máy bay với anh mà.

- Em với nó là bạn thân.

- Nhưng em là vợ anh. Em có giấu anh chuyện gì không?

- Cái đó thì …

- Thôi hai đứa đừng cãi nữa. Jason khóc kia kìa !

Cậu nhóc trông rất bụ bẫm và đáng yêu. Bà Mai và ông Alan nói chuyện với bà Quế. Bà Quế nói :

- Có lẽ con bé cần có thời gian yên tĩnh.

- Cô và nó đã nhận lại nhau rồi chứ?

- Tôi và anh Kiên không thể hạnh phúc hơn vì điều đó. Nó đã chịu gọi chúng ta là ba mẹ. Chẳng bù với dạo trước, nó chỉ có hai người là ba mẹ và quyết phủ nhận chúng tôi.

- Con bé luôn bướng bỉnh.

- Nhưng cảm ơn anh chị đã cho nó một gia đình hạnh phúc.

- Tôi thì rất khó khăn, nhưng Alan thì cưng chiều con bé nhiều lắm.

- Cảm ơn anh.

Alan gật đầu, ông nói :

- Tuệ Lâm đã lớn rồi. Chúng ta đừng quá xen vào đời tư của nó. Nó không còn là đứa trẻ cần được chúng ta bảo bọc nữa đâu.

- Anh nói vậy chứ tôi biết anh là người lo lắng cho nó còn nhiều hơn cả chúng tôi.

- Biết sao được hả cô? Ai biểu vợ tôi chỉ sinh cho tôi mỗi một mụn con trai, trong khi tôi lại rất thích có một công chúa.

- Anh chị cứ nghỉ ngơi ở đây ! Bây giờ chúng tôi phải về giải quyết một số việc.

- Cũng chỉ tại con bé Tuệ Lâm mà hư bột hư đường, thôi cô cứ cho mọi thứ vào hóa đơn. Chúng tôi sẵn sàng thanh toán và đền bù.

- Không có gì đâu. Tôi cũng là mẹ nó mà.

Đoàn Duy đi lang thang khắp nơi mang theo những ký ức về Tuệ Lâm. Anh đã uống tới nỗi không đổ vào dạ dày được nữa, Duy đi đến mức không còn nhìn thấy rõ con đường. Anh chàng ngồi gục xuống đường mà khóc nức nở. Trời đổ mưa, mưa rất to, nhưng Duy không muốn tìm chỗ trú. Vì anh quá buồn đau, Khiết Nhã và Tiến Mạnh phải tìm cả ngày mới có thể tìm được Duy. Trông thấy Duy ngồi khóc thật thảm thương, Tiến Mạnh đỡ Đoàn Duy đứng dậy rồi nói:

- Cậu đừng khóc. Chuyện gì rồi cũng có thể giải quyết mà. Cứng rắn lên Đoàn Duy !

- Đoàn Duy, cậu phải hiểu lí do Tuệ Lâm ra đi và hủy đám cưới. Đừng làm chuyện dại dột, không lẽ cậu không muốn chờ đến ngày Tuệ Lâm trở về để hiểu lí do vì sao à?

- Duy à, nói gì đi chứ. Cậu nói gì đi …

Phải cố gắng lắm mới lôi được Duy về lại nhà. Căn biệt thự Duy Lâm đồ sộ và tráng lệ, sau khi thay quần áo khô, Duy ngồi ở ngoài sofa mở cửa nhìn mưa suốt. Nhìn chán lại quay sang ngắm nhìn hộp nhẫn cặp. Duy nhìn hộp nhẫn rồi lại nói một mình :

- Tại sao đêm nay anh lại phải ở một mình ? Tại sao ngày hạnh phúc nhất của chúng ta giờ chỉ còn lại một anh… Anh đã làm gì sai … Để phải bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác … Anh làm gì có lỗi với em vậy Lâm? Em cho rằng, lặng lẽ ra đi là cách giải quyết thỏa đáng sao …

Nước mắt tuôn rơi thật nhiều, đó gần như là những câu nói duy nhất cả tuần sau đó. Duy ốm nặng, suýt chút nữa không thể vượt qua. Hai tuần lễ nằm liệt giường, khi tỉnh lại, Duy như hoàn toàn khác, anh không còn nụ cười rạng rỡ của một chú rể chuẩn bị đến đón cô dâu cũng mất luôn cái vẻ điển trai với nụ cười khá lạnh quyến rũ lúc vừa từ Đức trở về. Trông Duy lạnh lùng một cách đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười trên môi Duy giờ đây là một điều xa xỉ. Một buổi sáng thức dậy, Duy tự soi mình vào gương, anh chải chuốt cẩn thận, mở hộp nhẫn cặp ra và nhìn nó một lần nữa. Duy lặng lẽ đặt nó vào ngăn tủ và khóa lại.

- Được rồi. Anh sẽ hoàn thành mọi thứ, trước khi toàn tâm toàn ý nghĩ đến tình yêu của chúng ta.

Duy cầm một tập hồ sơ và giao cho cảnh sát. Đó là lá thư giúp Trần Kiên giảm nhẹ tội lỗi, chỉ còn thụ án treo 1 năm. Ngày ông được ra tù, người đưa đón là Duy cùng bà Quế, mọi người cùng đi dùng bữa. Trần Kiên nhìn Đoàn Duy rồi rót rượu cho cậu:

- Tại sao cậu lại giảm nhẹ tội lỗi cho tôi?

- Đó không phải là điều chú muốn sao? Chú Kiên?

- Tôi đã nghĩ tới việc dùng những ngày tháng còn lại trong tù để đền bù tội lỗi. Cậu muốn lôi tôi ra ngoài để tự cậu xử thay vì pháp luật chứ gì?

- Anh Kiên đừng nghĩ như vậy. Duy không có ý đó đâu.

Tiến Mạnh nói :

- Duy à, cậu nghĩ chừng nào cậu trở lại công ty?

- Sau khi công ty được vợ chồng Phi-Thy giải cứu, giờ đây không còn ai nhăm nhe chiếm đoạt, đã dần đi lại ổn định rồi.

Đoàn Duy chỉ im lặng, anh lấy trong hộp ra con dấu quan trọng của công ty rồi nói :

- Công ty đã không còn nhiều sóng gió. Xem như nhiệm vụ của tôi đã xong rồi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của ba tôi để lại. Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi phải ra đi.

- Cái gì? Không đùa chứ?

Mọi người thốt lên và nhìn Duy, nhưng anh chỉ nhếch mép cười :

- Không. Hoàn toàn nghiêm túc. Ngay từ đầu tôi nói tôi chỉ ngồi chiếc ghế nóng này chỉ để chữa cháy thôi mà.

- Vậy con định đi đâu hả Duy?

- Con cũng chưa biết nữa mẹ ạ. Nhưng có lẽ con sẽ đi du lịch khắp nơi, để quên đi một số chuyện mà con nghĩ là con cần thiết phải quên.

Nói rồi, Duy trao con dấu cho Tiến Mạnh và nói :

- Cho đến khi chú Kiên hết thụ án treo, tạm thời tớ giao con dấu này cho cậu.

- Lý Đoàn Duy, cậu định làm gì?

Đây là điều ba tôi muốn, chú Kiên ạ ! Chú hãy tiếp quản công ty. Coi như đây là tất cả những gì ba tôi còn có thể làm cho chú như một lời xin lỗi. Tôi chỉ thay ba tôi làm điều đó thôi.

- Bao giờ con lên đường?

- Xong bữa ăn này, con sẽ đi.

- Gấp thế sao? Con làm mọi chuyện lặng lẽ như thế mà không nói gì với mẹ à?

- Con đúng là làm việc rất âm thầm. Nhưng có những người còn âm thầm hơn cả con kia mà.

Duy lên xe, bắt tay với Đoàn Duy, ông Kiên nói :

- Đoàn Duy, cảm ơn cậu.

- Chú bảo trọng. Cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt đó.

- Được rồi. Tôi hứa sẽ phát triển Lý Đoàn mạnh mẽ hơn.

Bà Quế vuốt mái tóc của Đoàn Duy rồi nói :

- Con là con trai mẹ cũng được, con rể mẹ cũng được, nhưng mẹ lúc nào cũng yêu thương và quan tâm con. Đi đâu cũng phải gửi bưu phẩm về cho mẹ nghe chưa?

- Con nhớ mà !

Đến lượt Tiến Mạnh và Khiết Nhã, Duy nói :

- Hai bạn ở lại bảo trọng !

- Cậu không định đi luôn không về nữa chứ?

- Cũng không biết chừng, tớ sẽ ở luôn một nơi nào đó mà tớ cảm thấy thích, yên ổn, không phải nghĩ ngợi nhiều.

- Phải giữ liên lạc với bọn tớ, nghe chưa?

- Thôi. Chào nhé !

Duy đeo kính vào và bỏ đi. Anh ra đi, không hẳn vì anh muốn tìm Tuệ Lâm, mà vì anh muốn tìm một nơi nào đó tìm thấy sự khuây khỏa cho tâm hồn. Sau 2 năm bị cuốn vào chính trường nghiệt ngã mà suýt nữa Duy cảm thấy chỉ có cái chết mới giải thoát. Căng thẳng thật. Điều đó có lẽ không hợp với anh.

Duy thở dài dừng lại một chút, anh lấy trong balô một hộp nhẫn. Duy vẫn mang theo nó, vì, dù cố quên nhưng tận trong sâu thẳm, Duy ước gì anh có thể tìm lại Lâm, nói rằng, anh đã không nhu nhược thiếu lập trường nữa. Trái tim anh chỉ theo tiếng vẫy gọi của tình yêu, đang kéo anh đi về phía cô mà thôi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.