Đã 5 năm trôi qua, kể từ ngày đám cưới ấy không thành, hôm nay là đúng
ngày hôm ấy, nếu như ngày ấy thành đôi, hôm nay đã là kỷ niệm 4 năm trôi qua rồi. Lâm sờ nhẹ lên ngón áp út, giá như ngày đó cô đừng ra đi thì
giờ đây ngón tay này đã in hằn sâu một vệt trắng, nơi chiếc nhẫn nằm yên trong suốt ngần ấy năm...
- Mommy, chừng nào mới tới?
- Nhanh thôi mà con.
Cô bé có đôi mắt to tròn nhăn mặt vì khó chịu. Hai mẹ con vừa xuống máy bay, Tuệ Lâm ẵm cô bé lên rồi dỗ dành :
- Thôi nào bé cưng, mẹ xin lỗi vì đã bắt con ngồi máy bay lâu. Con muốn mẹ đền gì cho con nào?
- Kem mango.
- Mango?
- Yes.
- Được rồi Nora., nhưng chúng ta phải về khách sạn trước khi mẹ dắt con đi ăn kem.
- Cần gì phải như thế …
Tuệ Lâm và cô con gái Nora quay lại, Khiết Nhã và Tiến Mạnh đứng sau
lưng tươi cười nhìn. Còn có cả bà Quế đến đón Tuệ Lâm, cô mỉm cười ngạc
nhiên còn bé Nora thì nép sát sau lưng mẹ vì gặp toàn người lạ. Mọi
người ngỡ ngàng trước cô bé, cô có nước da trắng của Tuệ Lâm nhưng đôi
gương mặt thì giống hệt Đoàn Duy. Nhất là ánh mắt. Cùng lên xe về nhà
của Tiến Mạnh và Khiết Nhã, cùng nhau bày ra ăn uống, Khiết Nhã nói :
- Em tệ thật, không liên lạc gì với chị gần 4 năm.
- Em cũng bận mà chị.
- Con về lại San Francisco phụ giúp gia đình hả?
- Dạ. Sau khi sinh, con học thêm hai năm rồi mới bắt đầu ra phụ quản lí nhà hàng với anh Nam. Ba mẹ con thì nghỉ hưu và chăm sóc em bé thay
con.
Mọi người vừa cạn ly thì có tiếng chuông cửa, là ông Kiên.
Trông ông vẫn còn khá phong độ trong bộ đồ vest ra dáng một doanh nhân
nhiều lắm. Nhận một cái ôm từ Tuệ Lâm, ông Kiên nói :
- Ba đã trông con về từng ngày.
- Con cũng rất muốn gặp ba và mọi người.
- Con gái của ba trông khác nhiều quá.
- Dạ.
Bé Nora chạy theo, Tuệ Lâm mỉm cười ẵm con gái lên và nói :
- Nora ngoan, chào ông ngoại đi con !
- Con đã có ông ngoại ở Mỹ rồi. Sao lại có thêm một ông ngoại nữa? Con
muốn mẹ đền kem Mango cho con chứ không phải ông ngoại khác.
- Nora, Nora ngoan nào…
- Để cho ba.
Ông Kiên mỉm cười, xoay cô bé sang, ẵm lên thật âu yếm rồi nói:
- Ở Việt Nam con cũng có một ông ngoại…Ông ngoại sẽ dắt con đi ăn những thứ kem mà con thích nhất. Kem Mango, ông ngoại sẽ mua hết cho con ăn
luôn. Con chịu không?
- Chịu …
- Giỏi lắm. Con rất ngoan. Con tên gì?
- Nora.
Cô bé nhưng một bản sao của Tuệ Lâm từ tính cách đến cái cách trả treo
đáng yêu. Chỉ trừ gương mặt mà đặc biệt là đôi mắt sở hữu từ Đoàn Duy.
Cả nhà tiếp tục bữa ăn, thấy Tiến Mạnh cứ trêu đùa và giỡn hớt với Nora, Tuệ Lâm nói :
- Sao anh chị không kiếm một nhóc đi. Kết hôn cũng 5 năm còn gì.
- Em không thấy chị Khiết Nhã của em bắt đầu mặc áo rộng rồi sao?
Mạnh mỉm cười và nháy mắt với Khiết Nhã, Tuệ Lâm thì tròn trĩnh đôi mắt:
- Có rồi à?
- 4 tháng.
- Trùng hợp quá vậy?
- Ừ.
- Hôm nay em nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh chị đưa em tới Lý Đoàn. 4 năm
không về Việt Nam có lẽ em không nhận ra nó khác tới dường nào đâu …
Sáng hôm sau, dắt bé Nora đi thăm công ty. Nora có đôi mắt tròn long
lanh và rất thích những ánh đèn sáng rực từ đại sảnh công ty. Cô bé cứ
nhìn qua nhìn lại và đôi tay nhỏ bé nằm trong bàn tay ông Kiên. Đứng ở
trên cao nhìn xuống xem mọi người di chuyển qua lại, Nora hỏi :
- Mommy, ai là chủ của công ty này?
Tuệ Lâm đang nghĩ ngợi lung tung, cô rất muốn nói với con gái, rằng cái tập đoàn to lớn này chính là do ba của cô bé làm chủ. Rất muốn nói với
con rằng, người mà cô bé luôn tò mò hỏi là ai? Lâm chưa bao giờ cho con
gái một câu trả lời làm cô bé hài lòng. Tiến Mạnh cũng trông thấy ánh
mắt thoáng buồn của Tuệ Lâm nhưng đang vui vẻ anh không muốn nhắc tới.
Trên xe lên đường về nhà, Tiến Mạnh hỏi :
- Em về lần này, ở lại chơi có lâu không?
- Chắc khoảng 1 tuần anh ạ !
- Sao sớm thế?
- Em …
- Sao em không thắc mắc việc Duy không có mặt ở đây?
Tiến Mạnh nói còn Tuệ Lâm thì chỉ im lặng. Thấy vậy, Mạnh lại tiếp tục:
- Con bé có đi chơi với anh vài lần, nó có hỏi anh về ba của nó. Em có
tin rằng một đứa trẻ 4 tuổi có thể hiểu tâm tư người lớn không?
- Em cũng không biết tại sao lần này em lại đưa nó đi cùng.
- Có phải lần này về đây là em muốn cho Duy gặp con của hai người không? Anh đoán không sai chứ?
- Nhưng anh ấy không ở đây …
- Thật ra Đoàn Duy đã không ở đây từ lâu rồi. Cậu ấy đã rời bỏ nơi này
không lâu sau khi em bỏ đi. Mà bây giờ thì chính xác, anh cũng không rõ
nơi ở của cậu ta ở đâu. Đó chính là lý do anh và mọi người không gợi
nhắc Đoàn Duy với em.
- Anh ấy đi đâu?
- Cậu ta chỉ thỉnh
thoảng ghé thăm vợ chồng anh một vài tiếng đồng hồ rồi lại bỏ đi. Lần
anh gặp cậu ấy gần nhất cũng là cách đây nửa năm rồi em.
- Đành chịu thôi.
Tuệ Lâm chỉ mỉm cười và ôm lấy cô con gái nhỏ đang ăn cái bánh Donut
ngon lành. Vài ngày cuối cùng ở Việt Nam, Tuệ Lâm quyết định đưa con đi
du lịch. Cô chọn Đà Lạt và đi cùng gia đình Tiến Mạnh. Cảnh Đà Lạt thật
đẹp, Tuệ Lâm bồng Nora đi ngắm cảnh. Cô và Duy đã từng đi rất nhiều nơi, Đà Lạt xinh đẹp và thơ mộng này cũng đâu thể bỏ sót. Một mình ôm con
giữa thành phố Đà Lạt mộng mơ xinh đẹp, đột nhiên Lâm nhớ Duy vô cùng.
Vì Nora càng lớn càng giống ba, nên cô không lúc nào không nghĩ về
anh...
- Mommy, ở kia có bánh Donut …
- Từ lúc về đây, con cứ bánh Donut suốt vậy sao?
- Nhưng con thích mà.
- Được rồi, đừng nhõng nhẽo với mẹ.
Trong lúc chờ Khiết Nhã và Tiến Mạnh đi tìm khách sạn. Dắt con đến một
tiệm bánh kém ở cuối con phố xung quanh được trồng nhiều hoa. Phải nói
đó là một góc quán rất đẹp và trông có vẻ rất trẻ trung, đông khách nữ
và những đôi tình nhân trẻ. Lâm nhìn tên hiệu bánh, là hiệu bánh “Hoàng
Lan”, vừa lúc đó, cô nghe một đôi bạn trẻ nói với nhau :
- Ngày thứ bảy hôm nay sẽ rất đông khách.
- Vì sao?
- Vì ngày thứ 7, ông chủ đẹp trai của tiệm bánh này thường giao lưu vào khách hàng và đi tận bàn để tiếp đãi khách.
- Ông chủ đẹp trai sao?
- Ừ. Anh ấy rất đẹp trai. Bọn trường mình còn đặt sẵn một biệt hiệu là “hoàng tử Donut” kia mà.
Không quan tâm đến những gì hai cô bạn kia nói, Lâm dắt con gái vào và
ngồi ở bàn cuối góc. Cô gọi một phần kem Fanny cho mình và một phần kem
Mango cùng bánh Donut cho con gái. Nhưng chưa gì hết, cô bé lại đòi đi
toilet. Tuệ Lâm đang bực vì chỗ ngày khá đông, lại thấy toilet sát một
bên. Cô nói :
- Nora, con có thể tự đi và làm theo hướng dẫn như ở trường mà.
- Con sợ.
- Phải tập chứ con gái. Nào, mẹ sẽ ngồi đây. Mẹ luôn nhìn thấy con.
- Thật không?
- Ngoan nào. Chạy thật nhanh vào, nếu không kem sẽ chảy đấy
Cô bé làm đúng mọi chỉ dẫn nhưng không may lúc đông người qua lại vào
toilet, cô bé va phải một người cao lớn làm cô bé té vào vũng nước làm
chiếc áo pull màu hồng ướt sũng Nora cáu kỉnh tháo chiếc giày màu hồng
xinh xắn ra và quăng thật mạnh vào :
- Đáng ghét !
- Cô bé này ở đâu chui ra thế?
- Không biết thưa ông chủ. Có lẽ là khách hàng.
- Còn bé thế mà tự đi toilet được sao?
- Ở trường con cũng tự đi được mà.
Đoàn Duy đỡ cô bé đứng dậy rồi lấy chiếc giày và mang lại vào cho cô
nhóc, thầm mỉm cười vì cô bé có một hành động giống hệt người xưa. Đó
chính là Đoàn Duy. Ông chủ của tiệm bánh kem Hoàng Lan nổi tiếng nhất
nhì xứ sở mộng mơ này. Duy xoa đầu cô bé rồi nói :
- Về với mẹ đi !
- Ướt áo rồi …
- À, làm thế này sẽ khô hơn đấy.
Duy lau cho cô bé bằng khăn tay của anh rồi cô bé mỉm cười chạy đi. Một cảm giác gì đó thật quen thuộc chạy dọc tâm trí. Duy đứng dậy và nhìn
theo, nhưng anh vẫn còn nhiều việc phải làm nên không thể theo đuổi sự
tò mò đó. Lúc Nora chạy lại với Tuệ Lâm, trông thấy áo cô bé ướt, cô
nhăn mặt :
- Con lại nghịch nước phải không?
- Không. Có người đụng vào con.
- Con định nói dối mẹ sao?
- Nè, hai mẹ con làm gì ở đây vậy?
Khiết Nhã và Tiến Mạnh chạy lại, Tuệ Lâm lắc đầu :
- Chờ anh chị lâu quá, em đưa nó vào đây. Nhưng con bé nghịch quá ! Mình đi được chưa ạ?
- Anh chị đã tìm được khách sạn. Em ăn xong đi rồi đi !
- Con không đi. Con không có lỗi. Có người đụng con thật mà.
- Nora, con bướng quá !
- Kìa, chú này là người đụng phải con.
Nora chỉ thẳng khi Đoàn Duy bước ra. Tuệ Lâm, Khiết Nhã và Tiến Mạnh quay
lại nhìn, mọi người suýt không nhận ra Đoàn Duy, trông cái vẻ thư sinh
có phần ủy mị ra dáng một công tử trong trang phục màu trắng, áo sơmi
xoắn tay lên và áo khoác ở ngoài cùng quần jeans. Duy vẫn không khác
ngày xưa cho lắm dù có phần hơi gầy đi.Tuệ Lâm nhìn Duy rất lâu, và anh
cũng vậy. Khiết Nhã cắt bầu không gian im lặng:
- Trùng hợp quá ! Cậu cũng ở đây à?
- Lâu quá không gặp, Đoàn Duy ! Cậu làm gì ở đây thế?
- Tôi là chủ ở đây.
Nora nhìn Đoàn Duy rồi nói với Tuệ Lâm :
- Mommy, là người này đụng con thật mà.
Chính cô bé cũng tò mò tại sao mẹ cô bé và người đụng phải cô lại nhìn
nhau đến không chớp mắt như vậy. Nora trông thấy mẹ cô bé khóc, cô nàng
chạy lại đá vào chân Đoàn Duy và nói :
- Chú làm ướt áo con lại làm mẹ con khóc. Chú phải nói “Sorry” !
Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm rồi lại nhìn cô bé, Đoàn Duy cúi xuống và hỏi :
- Ba con đâu? Ba con là ai?
Cô bé Nora chưa kịp trả lời thì Tuệ Lâm đã xông đến bế xốc cô con gái lên và lạnh lùng :
- Dĩ nhiên ba của nó đang chờ mẹ con tôi. Chúng tôi rất hạnh phúc ! Mình đi thôi con !
Tuệ Lâm bồng con gái bỏ đi trước. Đoàn Duy chẳng những không nhìn theo
mà còn quay phắt trở vào và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiến
Mạnh xô Đoàn Duy ra trách móc :
- Sao không chạy theo?
- Để nhìn người ta hạnh phúc với gia đình hả?
- Đừng ấu trĩ như thế. Là của cậu cả đấy !
- Cái gì của tớ?
- Vợ và con gái.
- Tớ chưa kết hôn. Tớ bị bỏ rơi ngay trong ngày cưới.
- Lý Đoàn Duy, cho cậu biết, lần này Tuệ Lâm về đây dắt theo đứa bé
không chỉ để đi du lịch. Tớ nói bao nhiêu đó thôi, cậu hiểu bao nhiêu
thì tùy cậu. Bao nhiêu năm trôi qua cậu mãi chui rúc ở xó xỉnh nào đó,
lần này mà cậu còn tiếp tục né tránh nữa thì thôi chui luôn xuống đất
đi.
- Cậu nói đủ chưa? Tớ không cần cậu dạy đời đâu.
- Cậu
đang tự ái. Tớ biết rõ điều đó nên mới tới khuyên cậu. Không nghe thì
thôi. Hạnh phúc không nhiều lần quay về với cậu nữa đâu.
Tiến Mạnh
bỏ đi. Để lại Đoàn Duy một mình suy nghĩ. Anh lặng lẽ trở về nhà, vào
phòng và mở khóa một ngăn kéo đã đóng bụi. Bật lên, một cặp nhẫn vẫn
sáng lấp lánh dù đã được ra lò 5 năm trước, Duy thở dài nhìn lên trần
nhà...