Yêu Nữa Được Không

Chương 55: Chương 55




Buổi tối, cả nhóm vừa đi chơi về. Khiết Nhã nói:

- Anh và chị đi chơi tiếp. Em có muốn đi nữa không?

- Thôi, Nora ngủ rồi. Em cũng mệt.

- Thôi anh chị cũng không ép. Anh chọn khách sạn này cũng hợp với tâm hồn lãng mạn của em lắm đấy nhé, quanh đây là một khu đồi lãng mạn. Em có thể đi dạo.

- Chúc anh chị đi vui vẻ.

- Ừ. Em cũng ở lại vui vẻ nhé.

Tuệ Lâm bồng con gái vào giường, cô bé đi chơi cả ngày nên ngủ rất ngon. Tuệ Lâm vừa khoác vào cái áo định đi tắm nhưng lại có tiếng chuông cửa. Cứ tưởng là Mạnh và Nhã quay lại dặn dò điều gì…

- Anh chị còn dặn em điều gì nữa đây?

Tuệ Lâm ngước lên nhìn, Đoàn Duy đứng sừng sững trước mắt cô vẫn cái cách đứng xoạc tay vào túi quần quen thuộc. Tuệ Lâm đóng cửa lại nhưng đã bị Đoàn Duy cản bằng cánh tay khỏe mạnh. Duy lạnh lùng :

- Anh có chuyện muốn nói với em.

- Tôi không có gì để nói với anh.

- Nhưng tôi thì có.

- Tôi thì không muốn.

Lúc Tuệ Lâm định buông tay thì bất ngờ Đoàn Duy buông tay trước. Lực đẩy làm cánh cửa đập mạnh vào tay Duy, Duy nén đau cố không la lên. Tuệ Lâm thấy thế cũng xót, nhưng cô quay bước trở vào với cánh cửa để không. Vừa vào, thấy cô bé lúc sáng ngủ ngon lành, Duy nhìn Tuệ Lâm rồi hỏi :

- Bao năm qua em ở đâu vậy?

- Mỹ.

- Em có hạnh phúc không?

- Nhìn thì biết rồi.

Đoàn Duy mỉm cười :

- Anh nghĩ là có. Một cô con gái xinh đẹp, một người chồng yêu thương hai người và một cuộc sống hạnh phúc ở Mỹ… Xem ra việc hủy đám cưới có lợi cho em quá đấy chứ.

Tuệ Lâm quay lại nhìn Duy rồi lườm mắt :

- Lý Đoàn Duy, anh không biết thì im miệng đi.

- Tại sao tôi phải im? Tôi nào có lỗi lầm gì khi suy đoán cô đi đâu và về đâu khi cô phá tan tác ngày lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Cô cũng xé luôn lòng tôi ra làm trăm mảnh. Cô nghĩ cô bỏ đi là muốn tốt cho tôi điều đó làm tôi có thể hạnh phúc với sự lựa chọn mà cô ép tôi phải chọn sao?

- Vậy thì anh bắt tôi phải tự lừa dối tôi rằng người sắp trở thành chồng tôi phải sống trong quá khứ dày xéo, ký ức dày vò vì những ân oán mà anh ta không thể giải quyết được cho đến tận đêm cuối cùng trước ngày cưới. Tôi làm sao có thể để anh sống với tôi, vì tôi mà buộc phải quên đi thù hận với những người đã sinh thành nên tôi, cũng là những người đã tước đi quyền sống của những người sinh thành nên anh.

- Cô biết rõ là tôi chọn cô mà.

Tuệ Lâm bị Đoàn Duy siết chặt cổ tay, mắt Duy bắt đầu ngấn nước đẩy mạnh cô vào tường :

- 5 năm qua, tôi tự hỏi lòng, tôi đã làm gì sai, tội lỗi của tôi lớn và nhiều đến mức nào mà đến nỗi phải bị tình yêu bỏ rơi hết lần này đến lần khác. Những người bỏ rơi tôi không bao giờ biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhu nhược hay yếu đuối trong bất cứ chuyện gì… thì đối với họ, tôi chưa bao giờ có sự nao núng và đắn đo mỗi khi phải chọn lựa. Không lẽ, chỉ vì thế mà tôi không may mắn trong tình yêu hay sao?

- Anh chọn tôi. Nhưng anh không rũ bỏ được thù hận dành cho những người mà tôi yêu thương, không thể từ bỏ được thì xin lỗi. Sau 5 năm, tôi cũng không thay đổi và hối hận vì điều đó đâu. Ông Lý, mẹ con tôi phải nghĩ ngơi. Làm phiền ông !

- Vì sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy? Em ác độc lắm, em biết không?

- Tôi ác độc sao? Tôi ra đi vì tôi không thể chịu đựng nhìn thấy anh đau khổ. Tôi ra đi vì tôi muốn cho anh có thời gian giải quyết mọi chuyện. Và nếu tôi vô tình hay ác độc như anh nói, sẽ không có một Nora Lý Huỳnh Lâm. Tôi sẽ không chọn cho con gái của tôi một cái tên mà ba của nó thích. Phải ! Nếu tất cả những điều đó là sai thì ừ, đúng đấy. Tôi vô tình và ác độc như vậy đấy.

Trông thấy cô bé Nora dụi mắt tuột xuống giường chạy lại ôm chân Tuệ Lâm và nhìn Đoàn Duy. Đôi mắt cô bé như cũng muốn đuổi anh đi. Duy lặng lẽ buông tay Tuệ Lâm ra và rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, Duy buồn bã ngước lên nhìn Tuệ Lâm, Đoàn Duy rơi nước mắt rồi nói :

- Không lẽ… Anh đến mức phải bị em xua đuổi thậm tệ như thế này sao?

Đoàn Duy nhìn cô một lúc rồi lặng lẽ đóng cửa lại và bỏ đi. Trông thấy Duy đi ra từ cửa khách sạn, Tiến Mạnh và Khiết Nhã gãi đầu nhìn nhau :

- Chắc lại cãi nhau um sùm nữa rồi.

- Anh không biết làm cách nào để khiến họ giản hòa nữa?

- Ít ra vào tận trong phòng cũng thấy được bản sao thu nhỏ của cậu ta rồi.

- Chiều mai chúng ta phải về lại Sài Gòn. Sau đó Lâm cũng lên máy bay về Mỹ. Đâu còn cơ hội nào cho Duy nữa.

- Cơ hội thì chúng ta đã tạo hết sức có thể rồi. Không chịu thì thôi.

- Nhưng lần này mà không được nữa là Duy tiêu đó.

- Mặc xác cậu ta. Mình về ngủ thôi.

- Ở đây mát mà.

- Em mát nhưng mà con cưng của anh thì lạnh.

- Nó vẫn còn ở trong bụng em mà?

- Đi thôi.

Ngày hôm sau, Lâm buồn bã hẳn. Cô không còn tươi cười vui vẻ với cô con gái và hay ngồi một mình để mặc cho Mạnh và Nhã trông bé Nora. Lúc cả 4 người lên máy bay về, thỉnh thoảng Lâm cũng ngoái lại và nhìn như chờ ai. Nhưng chẳng có ai hết. Máy bay đóng chặt cửa lại, một chiếc xe hơi bóng loáng đậu gần sân bay cũng bắt đầu lăn bánh …

Tuệ Lâm sau vài ngày ở Việt Nam cũng phải lặng lẽ đưa con gái về Mỹ với một tâm nguyện không thành. Cô hơi buồn nhưng dù sao cũng không thấy hổ thẹn vì ít ra Duy đã được nhìn thấy con gái. Bà Quế và ông Kiên có vẻ quyến luyến :

- Con không ở chơi với ba mẹ lâu hơn sao?

- Có dịp con sẽ về lâu hơn ạ. Ba mẹ cũng có thể qua Mỹ thăm con mà.

- Ừ. Ba mẹ sẽ cố gắng.

- Nora, chào ông bà ngoại đi con !

- Chào ông ngoại, bà ngoại.

Khiết Nhã và Tiến Mạnh cũng ở sát bên cạnh, mọi người trao nhau một cái ôm, Khiết Nhã nói :

- Chị mong sẽ sinh được một bé gái đáng yêu như em vậy.

- Anh Mạnh không đòi con trai sao?

- Anh thì sao cũng được. Chắc tại anh mong có con lâu quá rồi nên không đòi hỏi gì nữa.

- Thôi em vào nha. Trễ rồi.

- Bye bye, chú Mạnh, cô Nhã.

Tuệ Lâm ẵm con gái lên và cả hai nhanh chóng tiến vào trong. Cả nhà đôi dắt đôi cùng nhau vừa quay trở ra thì thấy Đoàn Duy đang luốn cuốn kéo vali và kiểm tra lại hộ chiếu cùng vé máy bay. Mọi người ngạc nhiên, ông Kiên nói :

- Lâu rồi không gặp con !

- Mình nói chuyện sau nha chú Kiên.

- Cậu định đi đâu thế?

- Đi lên máy bay.

- Tuệ Lâm đi rồi. Cậu không kéo cô ấy lại được đâu.

- Ai bảo tớ sẽ kéo cô ấy xuống. Là tớ đi theo đó chứ !

Mọi người trố mắt ngạc nhiên, Đoàn Duy móc trong túi ra và nói :

- Cặp nhẫn này tớ đã giữ quá lâu rồi. Đã đến lúc tớ phải đeo vào tay cô ấy.

- Chúc thành công. Bạn tốt !

- Chúc con thành công/

Duy gật đầu nhìn bà Quế rồi cũng chạy thật nhanh vào trong…

Khi các tiếp viên đang bắt đầu nhắc nhở mọi người cài lại dây an toàn thì Tuệ Lâm trông thấy Đoàn Duy. Anh chàng thở hộc hạch nhìn cô, Tuệ Lâm cũng ngạc nhiên đứng dậy và nhì. Tuệ Lâm nhăn nhó :

- Anh làm gì ở đây?

- Lâm à, đã đến lúc … anh nghĩ nếu lần này em mà ra đi thì không biết lúc nào anh mới có cơ hội gặp em nữa. Anh đã mất em một lần và dĩ nhiên anh không muốn điều đó tái hiện lại. Anh đã giữ nó suốt 5 năm nay, để chờ một ngày em quay về. Anh muốn em đồng ý với anh một câu để anh có thể được chăm sóc, yêu em, bảo vệ em suốt đời. Như trách nhiệm của một người … Một người

Khi Tuệ Lâm vẫn còn nhăn nhó vì Duy đã làm mọi người trên máy bay chú ý. Đoàn Duy đột ngột quỳ xuống và lấy hộp nhẫn ra, anh nói :

- Tuệ Lâm, anh muốn cầu hôn em thêm một lần nữa.

- Lý Đoàn Duy …

- Will you marry me?

- Anh đứng dậy đi …

- Anh sẽ không đứng dậy trừ phi anh có câu trả lời.

- Nhưng mà …

Tuệ Lâm kéo Đoàn Duy đứng dậy :

- Nhưng đây đâu phải nhẫn cầu hôn. Là nhẫn cưới mà. Anh chọn sai loại nhẫn rồi…

- Ý em là …

Tuệ Lâm mỉm cười nhìn Duy, cô e thẹn xoay mặt đi chỗ khác và nói :

- Yes …

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ nhưng muốn vỡ òa không gian chật chội của chiếc máy bay. Đoàn Duy xoay mặt Tuệ Lâm lại và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cả hai trao nhẫn cho nhau ngay trên máy bay trước sự chứng kiến của nhiều hành khách và cô con gái Huỳnh Lâm. Khi máy bay đã cất cánh, cô bé cứ một mực đòi ngồi giữa, Tuệ Lâm nói:

- Nora, con gọi ba đi !

- Là ba của con sao?

- Chẳng phải mẹ nói rồi sau này con sẽ được gặp ba đó sao?

Nora quay sang nhìn Đoàn Duy, cô bé nhìn bằng ánh mắt long lanh trong sáng, Duy nói :

- Chào con gái !

- Daddy …

- Ngoan lắm. Con gái yêu của ba !

- Daddy, con nhớ daddy !

- Xin lỗi con. Ba đã không biết đến sự tồn tại của con. Ba hứa sẽ bù đắp cho con bằng tất cả tình yêu của ba sau này. Con tha lỗi cho ba nhé !

- Con chỉ muốn ba phải mua cho con thật nhiều barbie và dắt con đi ăn kem mango mỗi ngày thôi.

- Ba hứa ! Ba hứa !

- Con yêu ba nhất !

Cô bé tựa vào lòng Đoàn Duy, vuốt ve cô con gái, Đoàn Duy nói :

- Anh có con … điều này lạ thật.

- Anh chiều chuộng nó quá rồi đấy.

- Biết sao được. Công chúa nhỏ của anh mà.

- Vậy anh theo em lên máy bay làm gì?

- Cầu hôn ở chỗ này thì em chẳng có nơi nào để trốn tránh anh hết.

- Anh qua Mỹ sẽ trở thành kẻ thất nghiệp đấy.

- Dù gì ở Việt Nam anh cũng đang là một ông chủ tiệm bánh. Anh biết làm bánh mà.

- Anh định dùng bột, đường và sữa nuôi mẹ con em sao?

- Phải. Anh sẽ làm được. Anh đã đeo chiếc nhẫn này vào tay em thì tức là anh sẽ làm được tất cả. Hãy tin anh !

- Em yêu anh !

- Anh yêu em !

Khi quá khứ đã lắng sâu, con người đã và lại có thể đến với nhau bằng thứ tình cảm xinh đẹp tuyệt vời. Đó là tình yêu. Tình yêu đưa họ vượt qua tất cả, từ đau khổ, dằn vặt, hận thù cho đến sự chia ly, nhưng những gắn kết tuyệt mỹ từ những tế bào yêu thương đơm kết lại, chúng kết dính với nhau thì khó có thể mà tách rời nhau được. “yêu nữa được không?” câu trả lời tất nhiên có thể là “có” hoặc “không” nhưng trong trường hợp này hay nhiều trường hợp khác, đã có từ nữa tức là đã từng yêu mà vì một lí do gì đó phải bị gián đoạn. Và chỉ có những tình yêu sâu nặng, thiết tha và chân thành mới có thể khiến tình yêu ấy bền bỉ, duy trì cho đến tận những ngày sau …

Một trong những ngày tháng tuyệt đẹp nhiều năm sau đó ...

- Đến giờ em vẫn thấy nó đẹp …

- Em thấy nó cũng tầm thường.

- Chiếc nhẫn này tầm thường không phải vì bản chất của nó.

- Chứ vì cái gì?

- Dám cá đó không phải lần đầu tiên em thấy chiếc nhẫn.

- Lần đầu tiên thật mà.

- Thế còn lần ở biệt thự Duy Lâm thì sao?

- Lần nào nhỉ?

- Anh nhớ rõ ràng trước lúc ngủ gật nó nằm yên trong túi quần. Sao lúc tỉnh dậy lại là trong túi áo? Lại còn bỏ ở bên trái trong khi anh lại có thói quen bỏ túi bên phải?

- Thì ra là anh rình rập em à? Chết anh này … Chết anh này …

- Xem ra em đã muốn anh từ thuở đó rồi.

- Còn lâu… Tại anh ép em thôi ! …

- Thôi nào cưng, đừng đánh anh nữa chứ !

- Đánh ! Đánh ! Đánh suốt đời luôn …

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.