Yêu Nữa Được Không

Chương 4: Chương 4




- Ngừng cười một tý có được không Tuệ Lâm ?

- Dù sao cũng phải cảm ơn gã hắc ám đó.

- Có thể nói chuyện gì xảy ra với cái chân của cậu chưa?

Tuệ Lâm vẫn cười tươi rồi nói :

- Tony và gã hắc ám đó đã giúp tớ gặp được hoàng tử của đời tớ rồi.

- Cái gì mà hoàng tử ?

- Cậu thấy chưa ? Tớ đã có số điện thoại của anh ấy rồi.

- Anh chàng lúc nãy đưa cậu về rồi còn bế cậu vào tới sofa đó hả ?

- Ừ.

- Tớ thấy chẳng ổn tí nào.

- Cậu không thấy ổn thì tốt hơn. Đừng giành giật với tớ.

Không ngờ anh chàng Tiến Mạnh lại có thể đủ sức hớp hồn cô nàng Tuệ Lâm đỏng đảnh này. Anh chàng luôn lép vế so với Đoàn Duy kia mà, đằng này lại chiếm tình cảm của một cô nàng khá kiêu kỳ. Tiến Mạnh làm việc tại một công ty liên doanh với nước ngoài chuyên về hệ thống định vị GPS. Bảo Yến, cô bạn thân của Tuệ Lâm nhăn nhó :

- Nhưng tớ hỏi thật, chừng nào cậu mới quyết định báo tin cho người nhà cậu hay cậu đã trở về ?

- Tớ vẫn chưa muốn. Tớ ghét bị quản thúc.

- Nhưng thực chất cậu đã bị đuổi khỏi trường đại học. Tớ không hiểu nỗi anh Khoa Nam sao lại có thể dễ bị cậu lừa gạt như vậy. Cả người thân bên này cũng không hay biết gì về cậu …

- Bảo Yến, có tớ ở đây cậu cũng vui mà. Sao cậu cứ xua đuổi tớ mãi vậy ?

- Tớ không có đuổi. Nhưng cậu cứ long bong thế này thì …

- Thì tớ sẽ nói anh Nam chú ý cậu một chút.

- Thôi khỏi đi. Cảm ơn trước.

Bảo Yến nhăn mặt đứng dậy bỏ vào phòng, Tuệ Lâm lại gọi điện thoại :

- Chào anh Mạnh !

- Em đó hả ?

- Anh đang làm gì vậy ?

- À … tập thể hình.

- Anh đã cao lớn khỏe mạnh thế mà còn tập thể hình à ?

- Rèn luyện sức khỏe thôi. Chân em đã đỡ chưa ?

- Đỡ một chút. Vẫn còn đau lắm.

- Thay bạn của anh tạ lỗi với em. Tại lúc sáng cậu ấy có việc quan trọng.

- Tên ấy tốt phước lắm mới gặp người như anh.

- Thôi em ngủ sớm đi. Thôi lại đau chân đấy.

- Em biết rồi. Tạm biệt anh Mạnh.

Tiến Mạnh tắt điện thoại rồi quay vào cười với Đoàn Duy :

- Cô bé đáng yêu đó chứ !

- Cậu đùa à ? Đừng nói cậu để ý con nhỏ chanh chua đó nhé !

- Tớ thấy cậu mới là đứa chú ý cô bé này đấy. Nếu không cần gì bỏ lại cả chiếc xế hộp để tớ đưa về.

Duy nhếch mép cười :

- Đây là Sài Gòn, tớ nản cái từ kẹt xe. Còn chuyện đưa con nhỏ lý sự đó về nhà là chuyện sẵn tiện thôi.

Im lặng một chút, Tiến Mạnh nhìn Duy rồi nói vởn vơ :

- Chuyện gì thì cũng qua rồi, cũng nên bắt đầu cho những mối quan hệ mới chứ.

Duy nghe xong câu đó, thình lình bỏ chạy ra khỏi phòng tập thể hình. Cả hai lao vun vút trên con BMW Z4 mui trần, Duy dừng chân ở bến Bạch Đằng, gió đêm thổi cuồn cuộn, anh uống hết một lon bia rồi quăng cái vỏ thật mạnh xuống sông. Tiến Mạnh cũng lấy một lon bia ra và đứng bên cạnh :

- Lẽ ra tớ không nên nhắc đến chuyện này. Xin lỗi !

- Cậu không có lỗi gì hết. Tại tớ kém cỏi, chuyện đó đã xảy ra lâu rồi mà tới giờ tớ vẫn chưa chấp nhận được.

- Nhưng cậu cũng đâu có lỗi. Cậu là người bị bỏ rơi kia mà.

Duy cười mà như mếu :

- Cũng 3 năm rồi còn gì. Tớ nhất định phải tới dự lễ cưới của Phương Thy vào cuối tuần này. Có gì đâu ! Không yêu thì là bạn.

- Mới thấy một câu nghe chí lý.

- Tớ là Lý Đoàn Duy mà.

Nói thế thôi chứ Duy lòng buồn mang mác, anh vẫn chưa hiểu được lý do vì sao anh mất Phương Thy. Vì trong suốt 4 năm yêu nhau, Duy và Thy số lần cãi nhau chưa đếm đủ mười đầu ngón tay. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, Duy không lụy tình, chỉ có điều anh muốn biết tại sao mình lại mất người yêu không một lý do như vậy. Mỗi lúc nghĩ tới chuyện không vui, Duy lại không sao chợp mắt được. Anh biết giờ đây mình không nên nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa. Vấn đề của Duy anh trước mắt là chuyện ở Lý Đoàn và cái chết của cha và gã Trần Kiên.

Tuệ Lâm đang say sưa nhảy nhót trong vũ trường, nhảy như một con điên vì chơi thuốc quá đà. Duy cũng tình cờ chui vào đúng cái vũ trường nơi Tuệ Lâm đang quậy. Anh nhận ra cô nàng ngay, có vẻ như vết thương chẳng hề hấn gì bởi cô nàng vẫn quá điêu luyện trong bước nhảy. Uống vài ly, Duy đi toilet và quay lại thấy mọi người bu đến đặc cả sân khấu, Duy vỗ vai anh chàng pha rượu :

- Sao náo nhiệt thế ?

- Anh có tham gia không ? Mọi người đang bỏ tiền cược. Nhiều hơn 500 đôla thì cô ta sẽ cởi áo và múa cột. Nhưng nếu ít hơn thì phải đền đủ cho cô ta 1000 đôla. Thấy anh cũng có vẻ giàu có, đặt khá một tý rồi anh em cùng nhau mà xem.

- Cái cô gái mặc quần jean lúc nãy đó hả ?

- Chỗ này không nhiều dân chịu chơi thế đâu.

Duy dù không quen không biết cô gái này nhưng ít ra ấn tượng để lại cho Duy thúc đẩy anh chạy đến thật nhanh. Thấy Duy chen lấn lên phía trước, một anh chàng to con nhanh tay rút ví trong túi quần của anh :

- Anh hùng đây rồi. Đặt cược đi ! Vì con **** mới của vũ trường này.

- Không … không phải …

Tiếng nói của Duy không làm lại mọi người, anh chàng to con lúc nãy hét to :

- Xem này các cậu, một đại gia đích thực, trong bóp anh ta có cả xấp 100 đôla. Phen này chết cô rồi cô gái ! Cởi đi !

- Cởi áo ! Cởi áo !

Duy bị đẩy lên sân khấu, nơi Tuệ Lâm đã say bí tỉ không còn biết gì. Cô cũng không còn nhận ra Duy, anh vừa bị đẩy tới cô đã đắm đuối lao vào Duy và hôn anh. Duy mở to mắt với nụ hôn đó, anh nhanh chóng đẩy Tuệ Lâm ra :

- Cô say rồi ! Cô có biết mình đang làm gì không ?

- Anh là người có nhiều hơn 500 đôla chứ gì. OK ! Tôi sẽ giữ lời hứa.

Không đợi Duy phản ứng, Tuệ Lâm đã dùng tay vặt mạnh và xé chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Chiếc áo ngực đã lộ ra làm cả bọn đàn ông phía dưới hò hét thêm hấp dẫn. Duy hoảng hốt kéo Tuệ Lâm vào người mình và hét to :

- Được rồi ! Im lặng ! Tôi có chuyện cần nói.

- Sao vậy anh bạn ?

Duy thấy Tuệ Lâm gật gù không còn tỉnh táo. Anh nói :

- Trong ví của tôi còn bao nhiêu tiền sẽ là của quý vị, xem như tôi chuộc cô ấy. Nhé !

- Trong này có tổng cộng là 600 đôla và 8 triệu tiền việt. Anh đổi hết nhé !

- Ok ok ! Là của quý vị. Tôi chỉ lấy giấy tờ tùy thân và mấy cái thẻ tín dụng.

Khó lắm Duy mới lôi Tuệ Lâm ra khỏi cái hộp đêm đó. Chiếc áo đã bị rách toạc, Duy cởi áo của anh khoác lên người cô và lái xe đi. Vừa lên xe, Duy đã phải lãnh trọn những chất thải từ miệng Tuệ Lâm. Cô nôn mửa ra ướt cả áo Duy, không biết nhà lại gọi điện thoại mà Tiến Mạnh không bắt máy để hỏi nhà. Duy đành đưa Tuệ Lâm vào khách sạn, đỡ cô nàng xiêu vẹo vào đến quầy tiếp tân anh đưa giấy chứng minh và nói gấp gáp :

- Lý Đoàn Duy, một phòng VIP ! 2 bộ quần áo 1 nam 1 nữ. Gấp !

- Mời quý khách theo tôi !

Vừa lên đến phòng, Duy quăng Tuệ Lâm xuống giường và cởi áo ra ngoài. Anh vẫn chưa đóng cửa, tình cờ phòng đối diện, Trần Kiên vừa kết thúc một buổi mây mưa với một thiếu nữ trẻ hơn ông gần chục tuổi. Ông nhíu mày :

- Thằng này cũng lăng nhăng thế nhỉ ?

- Ai vậy anh ?

- À … Thôi em về trước đi ! Lát anh sẽ thanh toán tiền phòng.

Ông Kiên ma mãnh ngồi lại trong phòng và liên tục hé cửa chụp hàng loạt ảnh. Ngay cả lúc Duy đã cởi trần vì chiếc áo đầy mùi khó chịu. Ý đồ gì đây ? Tại sao Trần Kiên lại chú ý đến hàng loạt hành động của Duy ? Chuyện anh qua đêm ở khách sạn với ai có liên quan gì đến “việc lớn” của ông.

Nép khéo léo sang một bên khi Duy ra ngoài đóng cửa lại. Trần Kiên bước vào trong, lấy áo khoác ra về và mỉm cười với số ảnh trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.