Yêu Nữa Được Không

Chương 3: Chương 3




Sáng…

Chạy bộ. Mồ hôi nhễ nhại, hôm nay mặt trời có vẻ ló dạng hơi sớm. Duy đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán rồi có hít thở không khí trong lành. Hôm nay anh phải đến ra mắt Hội đồng quản trị. Sau khi hứng làn nước lạnh mát rười rượi, Duy chọn chiếc áo sơ mi đen, quần đen và thắt cravat màu xám. Xịt nước hoa Hugo Boss, vuốt gel dựng đứng. Duy tự thưởng cho mình nụ cười nhếch mép hài lòng với vẻ quyến rũ khi soi bản thân anh qua gương. Đi ngang phòng của ba mẹ, Duy thấy cửa phòng hé mở, và bà Quế đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với ai đó. Duy hơi tò mò, anh nhíu mày bước vào :

- Mẹ ơi …

Vẫn không có tiếng trả lời, Duy lại gọi :

- Mẹ ơi !

- Duy đấy hả con ?

Mặt bà Quế chuyển sắc lạ lùng, bà bối rối khi thấy cậu con trai lù lù xuất hiện trước mặt. Duy hỏi :

- Sáng, mẹ nói chuyện với ai sớm vậy ạ ?

- Ừ. Là bạn của mẹ. Gọi từ bên Mỹ về.

- Con vào chào mẹ, hôm nay con đi làm.

- Ừ…

Giọng bà Quế dịu xuống, bà sửa lại cravat cho chỉnh tề rồi vuốt mái tóc của Duy nằm xốp xuống và nói :

- Lớn rồi, đứng đắn tí đi con. Bây giờ con là ông chủ, không còn là một tiểu thiếu gia sau lưng ba mẹ tại các buổi dạ tiệc nữa.

- Con nhớ rồi ạ.

- Hình ảnh này làm mẹ nhớ lại ... Mẹ vẫn hay làm như thế cho ba con mỗi buổi sáng.

- Vậy là con giống ba hả mẹ?

- Ừ… Vào công ty, bỡ ngỡ cả người lẫn việc, mẹ đã nhờ chú Trần Kiên theo chỉ dẫn cho con những công việc mà ba từng làm. Công việc của một người đứng đầu.

Im lặng một chút, Duy hỏi mẹ :

- Sao lại là chú Trần Kiên vậy hả mẹ?

- Con hỏi thế là sao ?

- Ý con là trong công ty vẫn có nhiều người khác đủ kinh nghiệm để hướng dẫn con. Sao mẹ lại chọn chú Trần Kiên ?

Hơi bất ngờ với câu hỏi của Duy, bà chỉ đáp một cách nhanh chóng :

- Con không nhớ là mẹ đã nói chú Trần Kiên rất thân với gia đình chúng ta à ? Chú ấy là người hiểu ba con nhất. Mẹ chỉ chọn những gì tốt nhất cho con thôi.

- Cảm ơn mẹ ạ !

- Con hãy làm việc thật tốt. Để mọi người khi nhìn con mà nhớ về ba con mỉm cười chứ không phải là một cái thở dài lo âu. Con trai nhé !

- Dạ, chào mẹ con đi làm.

- Mẹ đợi con bữa ăn tối nhé.

- Con sẽ về sớm.

Lái xe chầm chậm, lòng Duy duy nghĩ vởn vơ trên tay lái. Lẽ ra giờ này ở bên Đức, Duy có một cuộc sống yên bình bên cái công việc không một chút áp lực. Mỗi ngày sau khi xong việc thì cùng một ai đó ra bến cảng Hamburg nhìn vô tư lự những con thuyền đến rồi lại đi mang theo những ước mơ, tham vọng, tiền tài vật chất xa xôi. Duy thích cảnh tượng đó. Anh ao ước tự do. Nhưng mặc khác Duy biết anh không phải tự sinh ra cũng không tự lớn lên. Con người ta có cha có mẹ sinh thành lớn lên không chỉ sống vì mình mà còn vì cái đạo nghĩa cao lớn đó. Duy đã có một thời gian vui vẻ với cuộc sống tự do của mình ở nước Đức xa xôi. Một vài mối quan hệ ngắn với những cô gái cùng quê nhưng lại khác nhau rất nhiều về quan niệm làm Duy cũng cảm thấy lạc lõng. Cũng phải thôi, nhiều cô bạn gái của Duy dù là người Việt nhưng cũng đã ăn nhập phong cách sống của người Đức, đó là lí do anh không muốn kéo dài mối quan hệ và thường kết thúc nó trong vui vẻ. Bây giờ, anh quay về Việt Nam, dành hết thời gian còn lại cho trách nhiệm. Đúng, Duy phải có trách nhiệm với mẹ già đơn côi, với sự nghiệp mà người cha đầy hoài bão và nghị lực để lại. Vì anh là con trai của họ. Cơn suy nghĩ của Duy bị cắt ngang bởi anh cảm thấy mình đang đụng phải thứ gì đó. Duy mở cửa xe bước ra, anh đã đụng phải một cô gái. Không màng đến vết thương ở bắp chân, cô nàng chỉ xuýt xoa con chó lông trắng mượt :

- Tony … May quá mày không sao !

- Này cô gì đó …

Hai đôi mắt tròn xoe nhìn nhau, ánh lên ký ức quen thuộc. Cả hai cùng cất tiếng nói :

- Là anh !

- Là cô !

Chưa kịp nói đến câu thứ 2, Duy đã phải lãnh nhận cú tát trời giáng từ tay cô nàng có đôi mắt trong rất ương bướng đó. Duy nhăn mặt :

- Cô điên à ? Sao lại đánh tôi ?

- Anh từng nói tôi nợ anh một thứ đúng không ? Giờ tôi trả nó cho anh đấy.

- Trả hả ? Cái này gọi là trả đó hả ?

Duy cảm thấy một điều tương tự xuất hiện thêm trên má của anh. Sau đó là một cảm giác nóng bừng, rát. Duy cau có :

- Này, tôi đã có ý tốt mà cô còn giở thói như vậy thì đừng trách tôi vô tình nhé. Tôi sẽ mặc kệ cô.

- Ai cần anh giúp. Dở hơi !

- Nhớ câu này nhé !

Duy tức giận lên xe và bỏ đi. Nhưng cái chân bê bết máu của cô nàng gây ấn tượng với Duy qua đôi mắt ánh lên một vẻ gì đó rất bướng bỉnh khó khuất phục làm anh không thể nhấn ga. Duy bước xuống xe, không nói gì và tiến lại ẵm cô nàng Tuệ Lâm xinh xắn kia lên xe. Tuệ Lâm liên tục đấm ình ình vào ngực Duy :

- Buông tôi ra, đồ đểu !

- Cô ngồi yên đi.

- Bớ người ta, có người muốn bắt cóc tôi. Tony, cứu tao với.

Con chó chẳng hiểu vì sao mà cứ nằm im thin thít trên băng ghế trước thỉnh thoảng ngoắc ngoắc cái đuôi vì khí điều hòa trong xe. Mắt nó lim dim. Duy vừa lái xe vừa cười :

- Tony của cô trung thành quá nhỉ ?

- Đồ đáng ghét. Uổng công tao yêu thương mày. Không để mày cô đơn bên đó mà mang mày theo về đây.

- Có lẽ vì con chó của cô quá khờ để biết tôi có phải là kẻ thù của cô hay không hoặc là nó trung thành đến nỗi sẵn sáng dâng hai tay cô cho kẻ thù.

- Anh im đi ! Đáng ghét !

Đưa cô nàng tới bệnh viện, ẵm con chó Tony khiến cái áo của Duy dính đầy lông chó. Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn 20 phút nữa là tới giờ họp. Biết chắc dính ngay giờ kẹt xe, Duy hỏi bác sĩ :

- Chân cô ấy có sao không ạ ?

- Chúng tôi đã khâu lại. Không vấn đề gì.

- Nếu thu viện phí xong thì sẽ về được ?

- Đúng.

Duy chạy đến thanh toán phí, sau đó anh chạy ra cổng bệnh viện và gọi điện thoại cho cậu bạn thân Tiến Mạnh :

- Duy đó hả ?

- Giờ tớ cần cậu giúp hai việc rất quan trọng và cấp bách. 1 là chỉ con đường ngắn nhất có thể chạy bộ để tới chỗ công ty Lý Đoàn. Nhanh lên !

- Ok ! Nghe nhé !

Lao như tên bay, băng qua những con hẻm, những khu nhà tồi tàn hay thậm chí là phải chạy ngang những con kênh đen kịt. Duy vẫn cố gắng chạy thật nhanh, may thay, anh tới trước cửa phòng họp lúc 8h58’. Duy mở điện thoại :

- Cảm ơn ! Tớ đã tới kịp. Cậu tài lắm.

- GPS là cuộc sống của tớ. Đường phố Sài Gòn nghĩa lý gì. Nói việc thứ hai cậu nhờ tớ đi.

- Tới bệnh viện, tìm xe của tớ và đưa cô gái la to nhất khi thay băng vết thương ở chân đem cô ấy về nhà cẩn thận. Việc này không vấn đề chứ ?

- Hả ?

- Thôi. Tớ phải vào. Bye bye !

- Nè, Duy … Duy … Chờ đã …

Chiếc áo đen đã nhen nhóm máu và dính lông chó, trông hơi bẩn nhưng đó không phải là vấn đề chính. Anh đẩy cửa bước vào một cái oai vệ, mọi người trao cho Duy nhìu ánh mắt nhận xét khác nhau. Duy cho qua hết, anh đứng dậy dõng dạc :

- Tôi, Lý Đoàn Duy. Từ nay chính thức đảm nhiệm chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Lý Đoàn theo hình thức cha truyền con nối của truyền thống đã được áp dụng. Cảm ơn mọi người đã cộng tác với ba tôi trong thời gian qua và tôi hi vọng điều tốt đẹp đó sẽ vẫn tiếp tục trong hôm nay và cả mai sau nữa. Tôi hứa sẽ cố gắng làm tốt cương vị của mình.

Tiếng vỗ tay tán thành cất lên, Duy sửa lại cravat một chút, liếc nhanh Trần Kiên đang nhìn đăm chiêu ra cửa và nói :

- Để khỏi phải bỡ ngỡ, tôi vẫn giữ bộ máy làm việc y như cũ. Giám đốc vẫn là chú Kiên đã có nhiều năm kinh nghiệm. Có ai có ý kiến gì không ạ ?

Có nhiều tiếng xì xào nhưng không ai dám nói ra mặt. Duy lặng im cho qua và đứng dậy nhận lấy cái bắt tay của Trần Kiên :

- Cháu lớn thật rồi, Duy !

- Chúc cho chúng ta làm việc với nhau thật ăn ý. Đưa Lý Đoàn là công ty thực phẩm số 1 Đông Nam Á. Chú đồng ý chứ ?

Duy biết cái bắt tay đó đồng nghĩa anh đã chấp nhận bắt đầu tham gia vào cuộc chiến chưa bao giờ hiện hữu. Là một cuộc chiến ngầm nhằm dành lấy quyền lực chẳng những Trần Kiên mà còn không ít những người khác ngồi trong phòng này. Nhưng anh tin, bằng tất cả niềm tin và sự kỳ vọng mà ông Đoàn đã dành cho anh sẽ giúp anh mạnh hơn, lợi thế hơn trong cuộc chiến đó.

Buổi họp đầu tiên của Duy ở Lý Đoàn diễn ra như thế. Sau đó anh được cô thư ký xinh đẹp đưa đến phòng làm việc riêng. Duy ngồi lên chiếc ghế chủ tịch rồi nói :

- Phòng làm việc bên cạnh của ai thế ?

- Thưa chủ tịch, là của giám đốc Trần Kiên ạ.

- Được rồi. Cô có thể ra ngoài.

- Hồ sơ và lịch làm việc hôm nay em đã sắp xếp trên bàn. Có gì không hiểu chủ tịch cứ hỏi em.

- À … mà tôi chưa biết tên cô.

Cô nàng mỉm cười có cái răng khễnh duyên dáng :

- Em là Quỳnh Thư, vào công ty làm thư ký gần một năm nay.

- Cô có cái tên đẹp đấy.

- Chủ tịch quá khen.

Duy khá hài lòng khi nhiều cấp dưới khác phái cho anh cái nhìn bị quyến rũ. Buổi làm việc đầu tiên của anh diễn ra khá suông sẻ. Phòng làm việc của anh có một cái cửa rất rộng được thiết kế bằng kính phản quang, nhìn xuống dòng người ngược xuôi hối hả khi băng ra đường. Duy thầm lo âu một điều gì đó xa xăm, rồi anh lại nhoẻn cười khi quay vào trong, nhìn chiếc ghế to oai vệ...

Và Duy thừa biết, mọi chuyện chỉ mới ở nơi khởi điểm của nó mà thôi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.