Một hồi sau, tại cửa hàng quần áo thuộc tập đoàn Lăng Thị.
Hiểu Nhiên vừa bước vào cửa hàng cùng Diệc Thiên vừa trố mắt nhìn sự lộng lẫy xung quanh mình, mọi thứ đều là hàng hiệu và được sắp xếp rất ngay ngắn và đẹp đẽ, cô bỡ ngỡ nói lớn:
Ơ...anh nói đây là cửa hàng của Lăng Thị à? Lớn thật đấy
Diệc Thiên đi phía sau Hiểu Nhiên, anh mỉm cười đáp:
Ừ, mà tôi thắc mắc sao em lại muốn đến cửa hàng hiệu vậy?
Cô quay lại trả lời với nét mặt lo lắng:
Là vì Phó Thuần Dương anh ta nhờ em mua giúp vài bộ quần áo đấy, em không biết mua cái nào nên mới nhờ anh giúp, anh biết đấy anh ta khó tính thế mà, chắc chắn nếu mua về không vừa ý thì anh ta sẽ tăng nợ của em lên mất
Diệc Thiên ngạc nhiên rồi tiếp lời:
Thật à? Thuần Dương sao lại bảo người hầu đi mua quần áo giúp mình chứ? Mà thôi, nếu vậy tôi sẽ giúp em chọn vài bộ nhưng tôi không biết Thuần Dương mặc size gì?
Cô ngẫm nghĩ rồi gượng hỏi:
Thế anh Diệc Thiên mặc size gì?
Cô hỏi xong thì anh ngạc nhiên, bỗng cô liền sực lấp mấp nói:
À là vì...vì em thấy vóc dáng anh và Phó Thuần Dương ngang tầm nhau, nên em nghĩ...nếu...nếu mua đồ phù hợp với size của anh, em nghĩ anh ta cũng sẽ mặc vừa
Nghe vậy Diệc Thiên bật cười đáp:
Vậy à, thế em đoán xem, bộ nào vừa với tôi?
Cô ngẫm nghĩ rồi liếc mắt nhìn các dãy quần áo được treo trên giá treo bên cạnh, rồi sờ tay lên vừa lựa vừa nói:
Chắc là...
Cô chợt lấy ra vài bộ quay lại nhìn Diệc Thiên tiếp lời:
Em nghĩ mấy cái này vừa với người của anh này
Diệc Thiên ngạc nhiên rồi bật cười nhẹ hỏi:
Thật à?
Rồi cô vừa cười vừa phát ngượng ngẫm nghĩ:
( Trời ơi, rõ ràng đến là lựa đồ cho Phó Thuần Dương, sao bây giờ lại có cảm giác như lựa cho anh Diệc Thiên vậy, xấu hổ quá đi mất)
Diệc Thiên bước tới gần cô mỉm cười nói:
Hiểu Nhiên, tôi cảm thấy em rất có mắt thẩm mỹ chọn quần áo nam, hay em chọn cho tôi vài bộ luôn nhé, tôi cũng muốn được ai đó lựa đồ cho mình
Anh vừa nói vừa liếc mắt e ngại thì Hiểu Nhiên bật mừng thầm gật đầu lịa lịa:
Vâng, em sẽ lựa giúp anh mà
...
Sau một hồi, trên đường về nhà.
Diệc Thiên vừa lái xe vừa lên tiếng hỏi:
Hiểu Nhiên, em mua nhiều đồ như vậy? Có chắc chắn Thuần Dương sẽ thích chứ?
Hiểu Nhiên nhìn mấy túi quần áo chợt cười gượng nói:
A...em cũng không biết, chắc là...anh ta sẽ thích thôi
Rồi cô nhíp mắt ngẫm nghĩ:
( Hình như mình mua lố quá rồi, tự dưng lúc nãy mình chỉ lo lựa đồ cho anh Diệc Thiên nên toàn bộ quần áo của Phó Thuần Dương mình đều lựa y hệt anh ấy rồi, mà chắc không sao đâu nhỉ?)
Buổi chiều, về đến Phó Gia.
Hiểu Nhiên bước xuống xe rồi nhìn Diệc Thiên lên tiếng hỏi:
Ơ...anh Diệc Thiên không vào Phó Gia chơi một lát à?
Diệc Thiên nhìn cô qua ô cửa xe mỉm cười nói:
Không, tôi có cảm giác Thuần Dương không thích tôi đến nhà cậu ta nhiều cho lắm, dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn em vì đã lựa đồ cho cả tôi
Cô bật ngượng lấp mấp:
A...em...em cũng phải cảm ơn anh vì đã giúp em đi mua đồ cho Phó Thuần Dương a
Diệc Thiên bỗng bật cười nhẹ nói:
Biểu cảm của cô đáng yêu thật đấy
Rồi anh chợt lấy thỏi son kem màu hồng đã âm thầm mua ở cửa hàng mình lúc nãy đưa qua ô cửa xe cho cô nháy mắt nói tiếp:
Hiểu Nhiên, đây là quà tôi tặng em, tôi bảo đảm em sẽ xinh đẹp hơn nếu dùng nó mỗi ngày
Hiểu Nhiên chợt lúng túng đỏ mặt:
A...anh Diệc Thiên, cái này...sao lại...
Anh mỉm cười tiếp lời:
Cầm lấy đi, tôi đã tranh thủ lúc cô lựa quần áo mà âm thầm mua nó đấy
Cô chợt nhận lấy không khỏi ngại ngùng hỏi:
Mà sao...anh biết nhiều thứ quá vậy? Còn biết là con gái thích son nữa
Anh bật cười đáp:
À...là nhờ Thuần Dương cả đấy, cậu ta cứ nhờ vả tôi mua đồ mà phụ nữ thường thích để cậu ta tặng Tư Diệp tiểu thư, nên từ đó tôi cũng tìm hiểu phụ nữ thường thích gì, ghét những gì. Tôi nghĩ cô trước giờ rất ít sử dụng son, cứ dùng một lần đi rồi cô sẽ thấy thích cho xem
Hiểu Nhiên chợt gật đầu mãn nguyện rồi nói:
Cảm ơn anh, em thích nó lắm
Rồi anh giơ tay nói:
Vậy chào nhé, tôi đi trước đây
Nói xong Diệc Thiên lái xe đi mất, Hiểu Nhiên chợt nhìn thỏi son trên tay mình mà âm thầm vui mừng lẩm bẩm:
Đây là món quà thứ hai anh Diệc Thiên tặng mình, không ngờ anh ấy vừa dịu dàng lại còn rất tinh ý, anh ấy đúng là mẫu người lí tưởng mà mình hằng kiếm bấy lâu rồi
Cô vui vẻ đi vào trong nhà thì thấy Thuần Dương đang ngồi cùng Tư Diệp ở phòng khách, chợt khựng chân lại đứng ngoài cửa ngẫm nghĩ:
( Chắc mình phải đi cửa khác, anh ta và Lạc tiểu thư đang nói chuyện vui vẻ vậy mà, hơn nữa mấy túi đồ này mang vào chẳng phải rất dễ bị người khác chú ý sao?)
Nghĩ xong rồi cô xách mấy túi quần áo mới mua của Thuần Dương đi bằng đường khác mất.
Tại phòng khách, Thuần Dương vừa nói chuyện với Tư Diệp vừa liếc mắt nhìn đồng hồ đã chỉ hơn 4 giờ chiều. Anh nheo mày ngẫm nghĩ:
( Sao con nhỏ đó còn chưa về thế không biết? Đừng nói là lấy thẻ của mình rồi sử dụng xả láng đi nhé)
Tư Diệp bỗng giơ điện thoại mình lên, màn hình là mấy túi xách hàng hiệu đang hot khắp các trang mạng cho Thuần Dương xem rồi cười nói:
Thuần Dương, em thấy mấy cái túi này rất đẹp, anh mua cho em nhé
Anh ngạc nhiên rồi gật đầu:
Được, em mua gì anh cũng chiều
Rồi anh ngẫm nghĩ:
( Nhắc đến túi xách thì nhớ lại Bạch Hiểu Nhiên cô ta cũng mang mỗi cái túi giản dị và rẻ tiền không kém, hẳn nếu là một cái túi mới chắc cô ta sẽ rất vui)
Tư Diệp lại giơ điện thoại mình tiếp lời:
Thuần Dương, nếu đã mua túi xách cho em thì mua luôn đôi giày này đi nhé, em rất thích nhưng chưa có cơ hội mang nó
Thuần Dương lại gật đầu rồi giơ tấm thẻ đến cô nói:
Tư Diệp em không cần phải xin anh đâu, em lấy thẻ này mà dùng đi, muốn mua gì cũng được, đừng ngại
Tư Diệp bật mừng cầm lấy tấm thẻ rồi đáp:
Vâng, anh đúng là tốt với em nhất mà
Rồi cô ôm lấy cổ Thuần Dương hôn nhẹ vào má anh một phát sau đó đứng dậy nói:
Phải rồi, em chợt nhận ra em còn có việc phải làm, em về trước đây
Anh đứng dậy gật đầu:
Ừm...vậy anh sẽ đưa em về
Bỗng Tư Diệp vừa quay đi vừa vẫy tay nói:
Không cần đâu, em có hẹn với đám Tiểu Huyên và Tiểu Nhã, gặp lại anh sau
Nói xong Tư Diệp liền đi mất, anh thở phào lẩm bẩm:
Cuối cùng cô ấy cũng về
Bỗng anh sực giật mình rồi đập nhẹ hai tay vào má mình:
Không đúng, sao mình lại có suy nghĩ như vậy, đáng lẽ ra Tư Diệp ở bên cạnh mình mới khiến mình vui vẻ, cô ấy về sớm như vậy đúng là không hay chút nào
Rồi anh quay mặt đi trên dãy hành lang tiến đến phòng mình, chợt mở cửa ra thì thấy Hiểu Nhiên đang đứng sắp xếp quần áo của anh bên trong, anh nheo mày tiến vào hỏi:
Cô về từ lúc nào vậy?
Hiểu Nhiên quay sang nhìn anh đáp
A...tôi mới về thì thấy anh đang nói chuyện với Lạc tiểu thư nên đi bằng cửa khác, mà...tôi mua quần áo như anh bảo rồi, anh xem có được không?
Cô đưa mấy túi đồ cho anh thì anh cầm lên xem một hồi rồi hỏi:
Cô mua mấy thứ này ở đâu?
Cô trả lời:
A là...
Bỗng cô sực ngẫm nghĩ:
( Khoan đã, liệu mình nói mình được anh Diệc Thiên đưa đến cửa hàng anh ấy mua mấy thứ đồ này thì anh ta sẽ không hài lòng và nói mình làm việc không tốt, toàn nhờ sự giúp đỡ của người khác)
Rồi cô mỉm cười nhìn anh trả lời:
A...tôi mua đại ngoài cửa hàng thôi
Anh bật cười nói:
Tốt, tôi thấy đồ cô lựa cũng rất vừa, mà này...còn thuốc của tôi đâu?
Cô sực giật mình nghĩ:
( A quên mất, mình chỉ lo lựa đồ nên không nhớ đến chuyện mua thuốc cảm cho anh ta)
Rồi cô lấp mấp ngẩn mặt nhìn anh với dáng điệu lo lắng nói:
A...tôi...tôi quên rồi, tôi xin lỗi, bây giờ tôi ra ngoài mua cho anh có được không?
Chợt nhìn thấy cử chỉ hành động đó của cô, tâm trí anh bắt đầu xao lãng, mặt có chút ửng đỏ rồi bật bình tĩnh đáp:
Không cần đâu, cô cũng đã cố gắng mua đồ giúp tôi rồi
Bỗng cô lo lắng nói:
Nhưng...nhưng anh nói anh bị cảm mà đúng không? Không uống thuốc là không được đâu
Anh chợt ngạc nhiên hỏi:
Cô lo lắng cho tôi à?
Cô miễn cưỡng trả lời:
Phải, anh mà chết thì tôi còn biết phục vụ cho ai nữa
( Đương nhiên tất cả là vì trả nợ, nếu không nợ anh ta thì còn lâu mình mới nói cái giọng miễn cưỡng này)
Rồi cô liếc nhìn nét mặt ngỡ ngàng của anh đang nhìn mình thì ngạc nhiên hỏi:
Anh sao vậy? Không phải cảm mà hành sốt đỏ cả mặt đấy chứ?
Anh bật quay người ra sau đỡ trán mình nói:
Không sao, tôi đi đây
Anh mở cửa ra ngoài mất thì cô ngạc nhiên nhìn khó hiểu, vừa bước ra bên ngoài cửa thì anh bật khựng chân lại nhận ra có gì đó sai sai mà thầm nghĩ:
( Mà khoan đã, đây là phòng mình chứ đâu phải nhà bếp, sao mình lại phải đi ra chứ?)
Anh lại quay trở ngược mở cửa phòng mình đi vào trong nhìn Hiểu Nhiên vì quá ngượng mà khó chịu nói:
Tôi quên mất, sao cô lại đứng trong phòng tôi, ra ngoài mau
Cô vừa đi vừa trả lời:
Tôi biết rồi
Cô lướt qua anh bước ra khỏi cửa phòng thì anh đã đóng sầm cửa lại khiến cô nheo mày:
( Mới lúc nãy còn nói chuyện rất êm đẹp, tự dưng bây giờ tỏ ra thái độ khó chịu với mình, đúng là khó hiểu)