Buổi tối hôm ấy, Hiểu Nhiên chợt lấy thỏi son mà Diệc Thiên đã tặng, nhẹ nhàng vặn ra rồi thoa lên đôi môi nhỏ nhắn của mình trước gương, đôi môi tái nhợt của cô dần được trở nên tươi tắn, cô mỉm cười áp hai lòng bàn tay vào má mình lắc lư vui sướng nói:
Đẹp quá, đã lâu rồi mình không hề trang điểm, bây giờ chỉ một tí son thôi cũng đã đủ tươi tắn rồi
Bỗng Tiểu Mễ bước vào nhìn bộ dáng vui sướng của Hiểu Nhiên thì ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
A...Hiểu Nhiên, cô đang làm gì vậy?
Tiểu Mễ bước lại chợt thấy Hiểu Nhiên có gì đó rất khác thường, liền nhìn thỏi son cô cầm trên tay mà tò mò hỏi:
Hiểu Nhiên, cô sử dụng son sao? Từ bao giờ vậy?
Hiểu Nhiên mỉm cười trả lời:
A...thì đã từ lâu rồi tôi không sử dụng nên lấy ra son thử ấy mà
Tiểu Mễ bật cười nói:
Hiểu Nhiên, cô sử dụng son không hiểu sao tôi lại thấy cô xinh hơn đấy
Thật sao?
Hiểu Nhiên mỉm cười vì lời khen rồi ngượng ngạo nói:
Ưm...Tiểu Mễ, cho tôi hỏi câu này nhé
Tiểu Mễ gật đầu đáp:
Cô cứ hỏi đi
Hiểu Nhiên vừa bối rối vừa hỏi:
Cô cảm thấy...một người dịu dàng và tinh ý như anh Diệc Thiên thì thích gì?
Tiểu Mễ ngạc nhiên hỏi ngược lại:
Hiểu Nhiên, cô...hỏi vậy là sao?
Hiểu Nhiên vừa ngượng ngùng vừa lấp mấp nói:
A...thật ra tôi muốn tặng anh ấy một món quà, dù gì...dù gì anh Diệc Thiên đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà, tôi cũng muốn tặng anh ấy cái gì đó
Tiểu Mễ che miệng bật cười khúc khích tiếp lời:
Haha, cái này dễ mà, cô có thể tặng anh ấy đồng hồ, cà vạt, ví tiền hay là gì đó, nhưng mà...tôi nghĩ Lăng thiếu gia rất dễ tính nên dù cô tặng thứ gì anh ấy cũng sẽ nhận rất vui vẻ
Thật sao?
Hiểu Nhiên vừa hỏi vừa ngẫm nghĩ:
( Nếu vậy thì...cà vạt thì sao nhỉ?)
...
Sáng hôm sau, Hiểu Nhiên vừa đặt các thức ăn trên bàn thì Thuần Dương vừa ngồi đọc sách vừa liếc mắt nhìn sự thay đổi lạ lùng trên khuôn mặt cô. Anh lên tiếng:
Cô...mặt cô hôm nay có gì đó rất lạ
Hiểu Nhiên bật ngạc nhiên nhìn anh hỏi:
Lạ? Tôi thấy có gì lạ đâu chứ?
Bỗng cô sực nghĩ:
( Phải rồi, hay là...hôm nay mình thoa son nhỉ? Nên anh ta thấy lạ cũng đúng)
Anh gập quyển sách lại rồi đứng dậy tiến người tới nâng cằm cô lên một cách bất ngờ nhìn một hồi rồi nheo mày, cô nheo mắt khó chịu hỏi:
Anh làm gì vậy hả?
Anh chợt sực thấy môi cô có chút hồng hào hẳn rồi hỏi:
Cô sử dụng son à?
Cô đáp:
Đúng, bộ tôi không được dùng sao?
Anh ngạc nhiên rồi chạm ngón tay cái mình vào môi cô nhìn một hồi khiến cô sởn gai óc lùi người ra sau nhăn mặt nói:
Anh...anh vừa làm hành động gì vậy hả?
Anh nhìn ngón tay cái của mình đã dính một ít son trên môi cô rồi liếc mắt nhìn cô hỏi:
Sao tự dưng hôm nay cô lại thích ăn diện lên vậy?
Cô bĩu môi e ngại trả lời:
Là con gái không lẽ không được sao? Tôi cũng muốn mình xinh đẹp hơn thôi chứ bộ
Anh nheo mắt cao mày nói:
Thế ở nhà này cô diện lên để cho ai xem vậy hả?
Cô trả lời:
Đó là chuyện của tôi, anh có quyền gì mà cấm đoán tôi chứ?
Anh bật sực ngạc nhiên rồi ngồi xuống ghế nhẹ giọng nói:
Tôi chỉ nói vậy thôi, ai mà cấm đoán cô chứ
Thật à? Thế tôi sử dụng son cũng được phải không?
Cô hỏi thì anh gật đầu đáp:
Ừ, ít ra cũng phải ra dáng người hầu của Phó Thuần Dương này chứ, cô có quyền trang điểm hay làm gì đó thì tôi không cấm
Cô bỗng mừng rỡ hỏi:
Vậy tôi có được mặc bộ đồ nào khác ngoài cái trang phục nữ hầu trên người này không?
Anh nheo mày đáp:
Cô không mặc thì ai biết cô là người hầu chứ? Không mặc thì nhỡ khác nghĩ cô và tôi có mối quan hệ với nhau thì sao?
Mối quan hệ gì?
Cô ngơ mặt hỏi thì anh nheo mày nói:
Thì người ta sẽ nghĩ cô là em gái của tôi chẳng hạn
Cô bật cười gượng trễu mắt:
Bộ tôi và anh giống nhau lắm sao? Nếu tôi là ai khác thì tôi cũng không nghĩ tôi lại là em gái anh đâu
Thuần Dương bật hỏi:
Thế nghĩ là gì?
Cô sực cười ngượng ngạo trả lời:
Thì...nghĩ tôi là em họ anh chẳng hạn
Anh bật cười nhẹ nói:
Thế thì là em gái chứ có khác gì đâu, mà...nếu người khác nghĩ như thế thật thì tôi cảm thật xấu hổ vì người như cô lại bị xem là có họ hàng với tôi đấy
Cô nhăn mặt khó chịu:
Cái gì? Sao anh dám mỉa mai tôi hả?
Rồi cô liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi đầy hoa văn anh đang mặc trên người mà ngạc nhiên hỏi:
Mà...cái áo anh đang mặc có phải là một trong số đồ tôi mua giúp anh không?
Anh trả lời tọc:
Thì sao?
Cô gãy mặt cười gượng nói:
À không, ý tôi là...anh mặc rất hợp a
Rồi cô lại âm thầm nghĩ:
( Không hiểu sao càng nhìn mấy cái áo này mình lại nhớ tới mấy cái áo mình lựa giúp anh Diệc Thiên, hi vọng anh ta sẽ không giận chuyện này)
...
Sau một hồi đến công ty, Thuần Dương đi giữa dãy hành lang thì bị mọi người đều chú ý nhìn anh xì xầm cười nói bàn tán với nhau, anh nheo mày tự hỏi:
( Sao hôm nay không khí kì lạ vậy?)
Anh bước vào văn phòng mình thì ngạc nhiên, Diệc Thiên đang ngồi bên trong rồi liếc mắt nhìn anh không khỏi sửng sờ.
Anh nheo mày nhìn cái áo Diệc Thiên đang mặc rồi nhìn lại áo mình lại tự hỏi:
( Sao cậu ta mặc áo giống mình vậy? Không phải là...trùng hợp chứ?)
Diệc Thiên bật cười lên tiếng:
Thuần Dương, đến rồi à? Không ngờ hôm nay cậu lại mặc áo đôi với tôi, cố tình sao?
Thuần Dương nheo mày đáp:
Áo đôi cái khỉ, sao cậu cũng mặc áo giống tôi, mà khoan đã...
( Không lẽ từ sáng giờ mọi người cứ nhìn mình cười khúc khích bàn tán, là do cái áo này sao?)
Diệc Thiên lên tiếng:
Thuần Dương, có phải áo của cậu là do Hiểu Nhiên mua về phải không?
Anh ngạc nhiên hỏi ngược lại:
Sao cậu lại biết?
Diệc Thiên bật cười nhẹ nói:
Thì toàn bộ đồ của cậu đều mua ở cửa hàng tôi còn gì, nên giống thì cũng không trách được
Anh bỗng nheo mày hỏi:
Cái gì? Sao cô ta lại mua quần áo ở cửa hàng nhà cậu chứ?
Thì cô ấy nói muốn tôi giúp đỡ nên tôi đành đưa cô ấy đến cửa hàng Lăng Thị mua sắm, sẵn tiện ủng hộ cửa hàng tôi luôn
Diệc Thiên vừa nói vừa cười khiến anh khó chịu tiếp lời:
Sao cũng được nhưng tôi không muốn mặc đồ đôi với cậu, tôi hi vọng cái áo này là cái duy nhất giống với cậu thôi đấy
Rồi anh lấy điện thoại ra gọi về Phó Gia.
Tại Phó Gia lúc này, Hiểu Nhiên đang lau bàn thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại đến rồi nhìn xung quanh không thấy ai, cô tự hỏi:
Hay là mình nhấc máy nhỉ?
Cô đi đến chiếc điện thoại bàn rồi nhấc máy cất giọng nói:
Alo, nhà Phó Gia xin nghe
Tiếng Thuần Dương vọng ra một cách khó chịu lên tiếng:
Là tôi, mau gọi Bạch Hiểu Nhiên đến nghe máy đi, tôi có chuyện nhờ cô ta đây
Hiểu Nhiên vừa nghe máy vừa cười gượng đáp:
Tôi là Bạch Hiểu Nhiên đây, anh muốn nhờ tôi cái gì à?
Bỗng Thuần Dương ngạc nhiên rồi thay đổi thái độ khẽ giọng nói:
À...ừm...cô mau mang cái áo khác đến công ty cho tôi, tôi cần áo để thay
Hiểu Nhiên ngạc nhiên hỏi:
Hửm? Sao vậy? Sao anh lại muốn thay áo?
Anh bật hằn giọng tiếp lời:
Tôi bảo thì làm đi, hỏi nhiều làm gì?
Cô nheo mày nhăn mặt nghĩ
( Làm thì làm, có cần nói giọng khó nghe vậy không?)
Rồi cô mỉm cười gượng đáp:
Được thôi, tôi sẽ mang đến cho anh ngay đây
Vừa tắt máy thì cô thở phào lẩm bẩm:
Khoan đã, mình mà đến công ty anh ta trong bộ đồng phục nữ hầu này không chừng còn bắt gặp mấy đồng nghiệp cũ thì toi đời luôn
Rồi cô đi lên phòng mình thay một chiếc váy khác, sau đó tiến đến phòng anh bước vào trong, mở chiếc tủ quần áo của anh ra mà nheo mày tự hỏi:
Đồ của anh ta nhiều thế không biết, chỉ giỏi bắt nạt người hầu như mình phải giặt tay toàn bộ số quần áo này, đúng là ác độc
Sau một hồi thì cô cũng lấy bừa một cái áo sơ mi khác ra rồi bỏ vào túi đồ.
Một lát sau, trên dãy hành lang công ty, cô vừa đi vừa nhìn xung quanh lẩm bẩm:
Đã lâu rồi mình không đến công ty, không biết mấy người đồng nghiệp xấu xa còn nhớ mình không nữa, hi vọng hôm nay sẽ không bị họ bắt gặp
Rồi cô hướng đến phòng chủ tịch, đứng bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa khiến tiếng cộc cộc vang lên bên trong. Thuần Dương đang ngồi trên bàn làm việc kiểm tra sổ sách thì lên tiếng:
Diệc Thiên, mở cửa giúp tôi đi, cậu đang rảnh rỗi mà
Diệc Thiên ngồi ở sofa gật đầu rồi đứng dậy bỗng Thuần Dương sực nghĩ:
( Có khi nào là Bạch Hiểu Nhiên không? Mình đã nhờ cô ta lấy giúp mình cái áo mà)
Bỗng anh đứng phắc dậy lên tiếng:
Khoan đã
Diệc Thiên bỗng khựng chân lại trước cửa thì quay lại hỏi:
Sao vậy?
Anh đi đến nói:
Cậu lại ghế ngồi đi, để tôi mở cửa
Diệc Thiên khó hiểu rồi gật đầu:
Được thôi, vậy còn kêu tôi đi lại mở cửa làm gì chứ?
Anh nheo mày thì tiếng cộc cộc lại vang lên, anh giơ tay đến mở cửa hé ra rồi liếc mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô bên ngoài mà không dám mở toang cửa ra, cô bỗng giật mình ngẩn mặt nhìn anh hỏi:
Anh làm gì vậy?
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại:
Đồ tôi đâu?
Cô giơ túi đồ thì anh nhanh chóng giật lấy rồi cô liếc mắt nhìn qua khe cửa chợt thấy Diệc Thiên đang ngồi bên trong liền bật mừng hỏi:
A...anh Diệc Thiên cũng ở đây à?
Thuần Dương nheo mày xua tay nói:
Cô về được rồi, đi đi
Anh định đóng cửa lại thì cô chặn tay tiếp lời:
Khoan đã, nhưng để tôi...tôi chào anh Diệc Thiên đã
Anh nhăn mặt cáo dần nói:
Chào hỏi cái quái gì? Về ngay đi
Diệc Thiên nghe tiếng ồn ào liền đứng dậy bước lại gần phía sau Thuần Dương hỏi:
Chuyện gì mà ồn ào vậy?
Hiểu Nhiên chợt thấy anh thì bật cười lên tiếng:
A...anh Diệc Thiên, anh cũng ở đây ạ?
Diệc Thiên thấy cô thì cũng bật cười không ngần ngại đẩy người Thuần Dương đang đứng chắn cánh cửa tránh ra nói:
Hóa ra là Hiểu Nhiên, cô đến đây đưa đồ cho Thuần Dương à?
Cô gật đầu đáp:
Vâng
Thuần Dương nhăn mặt lên tiếng hỏi:
Cậu vừa đẩy tôi đấy à?
Diệc Thiên quay sang nhìn anh trả lời:
Ai bảo cậu đứng chắn cửa làm gì? Làm thế sao tôi thấy Hiểu Nhiên được chứ? Cô ấy nhỏ nhắn vậy mà
Rồi Diệc Thiên chuyển mắt nhìn Hiểu Nhiên khen ngợi nói:
Cô đúng là xinh đẹp hơn thường ngày rồi, chiếc váy này rất hợp với cô
Hiểu Nhiên chợt ngượng lấp mấp:
A...vâng, phải rồi, em cảm thấy màu son này đúng là rất hợp với em, anh đúng là rất biết cách chọn lựa a
Lúc này Thuần Dương đứng ở một góc như bị bơ hoàn toàn, anh nheo mày tự hỏi:
( Gì đây? Chỉ là bảo cô ta đến đây đưa đồ nhưng sao lại biến thành chuyên mục trò chuyện về mỹ phẩm thế này?)
Diệc Thiên tiếp lời:
Tôi đã nói rồi mà, cô sử dụng son sẽ xinh hơn nhiều đấy
Cô bật cười:
Vậy ạ, đúng là phải cảm ơn anh rồi
Bỗng Diệc Thiên mỉm cười rồi chuyển mắt sang Thuần Dương nói:
Phải rồi, hiếm lắm Hiểu Nhiên mới đến công ty, để tôi đưa cô ấy đi dạo cho biết
Thuần Dương bỗng sực không vui nghĩ:
( Cái gì mà đi dạo cho biết, cô ta chẳng phải lúc trước làm ở đây thì chỗ nào mà không biết hả?)
Bỗng Hiểu Nhiên mừng rỡ nói:
Thật không? Em cũng muốn biết xung quanh công ty này thế nào a?
Thuần Dương nheo mắt nhìn bộ dạng cô đang giả vờ ngây thơ lại ngạc nhiên khó chịu nghĩ:
( Cái gì? Cô ta dám giả vờ không biết gì để được Diệc Thiên dẫn đi dạo, đúng là đồ mặt thớt)
Rồi Diệc Thiên bước ra tiếp lời:
Vậy thì đi thôi, thật ra công ty này Thuần Dương chỉ mới thu mua lại vài tháng trước, tôi nghĩ cô sẽ thích ở đây
Sau đó Hiểu Nhiên và Diệc Thiên bước đi xa dần, Thuần Dương nhăn mặt nhìn bóng lưng hai người cắn răng ngẫm nghĩ:
( Bạch Hiểu Nhiên đúng là không biết thân phận, còn dám giả vờ không quen thuộc với công ty này nữa, thật là biết cách nắm bắt thời cơ mà giả nai mà)
Một lát sau bên ngoài dãy hành lang, Diệc Thiên vừa đi vừa nói:
Hiểu Nhiên, cô chắc hẳn vừa đến đây nên rất khát, tôi mua nước cho cô nhé
Bỗng cô gật đầu đáp:
A...vâng
Rồi cô liếc mắt nhìn dãy hành lang trống trơn phía trước ngẫm nghĩ:
( Nếu mình nhớ không lầm thì đằng trước có máy bán nước tự động mà nhỉ? Sao không còn ở đây nữa?)
Diệc Thiên đưa cô đến khu căn tin phía bên ngoài, cô chợt ngạc nhiên trố mắt hỏi:
Ơ...từ bao giờ mà ở đây có cả khu căn tin vậy?
Diệc Thiên ngạc nhiên đáp:
Hửm? Thật ra chỉ mới được xây từ một tháng trước thôi, toàn bộ mấy bán hàng tự động đều bị dẹp sạch rồi
Cô lại hỏi:
Sao lại thế? Chẳng phải như vậy sẽ mua nước tiện hơn sao?
Diệc Thiên trả lời:
À...Thuần Dương có nói nếu xây một căn tin trong công ty sẽ giúp mọi người thoải mái hơn, không chỉ bán mỗi nước uống mà còn bán cả thức ăn, đồng thời cũng tạo điều kiện thu nhập cho những người không có điều kiện mở cửa hàng tiện lợi mà được bán ngay trong công ty, với lại Thuần Dương đã gọi người dẹp hết máy bán nước tự động vì cậu ta nói là để tránh tình trạng nhân viên phá hoại vật chất nên bán đồ có người bán sẽ an tâm hơn
Hiểu Nhiên chợt ngượng ngùng ngẫm nghĩ:
( Nhân viên phá hoại vật chất à? Sao thấy nhột thế này, nhớ lại thì chắc mình là người đầu tiên làm việc đó)
Bỗng Diệc Thiên lên tiếng hỏi:
Cô có vẻ rất hiểu biết mọi thứ có và không có ở công ty này?
Hiểu Nhiên chợt giật mình nói:
À không...em chỉ đoán đại thôi mà
Diệc Thiên bật cười:
Tôi cũng chỉ hỏi thôi mà, làm gì mà giật mình thế?
Vài phút sau, Diệc Thiên đưa cốc cafe cho Hiểu Nhiên rồi nói:
Cho cô này
Cô nhận lấy rồi mỉm cười nhẹ, đột nhiên có tiếng điện thoại reo lên, Diệc Thiên chợt lấy điện thoại mình ra nói:
A...xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã
Anh bắt máy rồi quay mặt ra sau lên tiếng:
Gì vậy?
Bỗng nét mặt Diệc Thiên sửng sốt ngạc nhiên nói:
Cửa hàng nhà tôi có trộm à? Được rồi, tôi sẽ về ngay
Diệc Thiên vừa tắt máy thì quay sang Hiểu Nhiên vội tiếp lời:
Xin lỗi cô, bỗng dưng cửa hàng nhà tôi vừa có trộm đột nhập nên tôi phải về kiểm tra đây
Hiểu Nhiên bật gật đầu rồi đáp:
A...vậy sao? Vậy anh mau về kiểm tra đi, em cũng định đi dạo một lát rồi sẽ về Phó Gia luôn
Diệc Thiên gật đầu rồi nghoảnh lưng vẫy tay nói:
Được rồi, vậy chào nhé
Anh nói xong liền vội đi mất, Hiểu Nhiên thở dài lẩm bẩm:
Hi vọng cửa hàng nhà anh ấy không bị mất gì nhiều