Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Chương 4: Chương 4




Nhìn tư liệu từ thám tử đưa tới, Trạm Diệc Kì cảm thấy không hề ngạc nhiên chút nào, bản thân anh ngay từ đầu đã biết rõ đưa trẻ trong bụng Lương Kỳ Gia chắc chắn là của anh.

Tư liệu cho biết cái thai trong bụng cô đã được hai mươi sáu tuần, nói cách khác, cô đã có thai được sáu tháng rưỡi. Vậy mà cô lại có thể trắng trợn lừa gạt anh rằng cái thai mới chỉ có năm tháng, chẳng lẽ cô không biết con số cũng biết nói sao? Đúng là gạt người.

Nhưng mà đã mang thai được sáu tháng, bụng cô hình như hơi nhỏ thì phải? Cô rốt cuộc có ăn uống đủ hay không, thân thể chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Bảo bối thì sao?

Anh sau khi lật đi lật lại tư liệu, nhận thấy văn phòng thám tử này đem đến tư liệu rất đầy đủ, ngay cả ghi chép khám bệnh của bác sĩ cũng đủ cả.

Anh nhanh chóng xem qua ghi chép. May mắn là phần lớn các mục đều viết bình thường, mọi thứ hoàn hảo, chỉ có mục thứ mười hai trên bản ghi chép có viết: nôn nghiêm trọng, không có cảm giác thèm ăn. Còn lại tất cả đều bình thường.

Điều này khiến anh hơi yên tâm nhưng lại có cảm giác nếu cô béo lên một chút thì có vẻ tốt hơn. Không sao, sau này có anh ở đó, anh nhất định sẽ khiến cô béo lên.

Anh tiếp tục xem các tư liệu khác, sau đó bị quan hệ của cô với người nhà cùng việc cô một mình thuê nhà bên ngoài làm cho vừa tức vừa đau lòng.

Người phụ nữ này bề ngoài nhìn có vẻ thật thông minh, không ngờ lại có thể ngốc như vậy!

Bốn chữ "mẹ sang nhờ con" có phải cô chưa từng nghe qua hay không? Rõ ràng có thể bắt anh chịu trách nhiệm, dễ dàng gả cho một người đàn ông sáng giá như anh, có thể không cần đi làm chỉ ngồi một chỗ hưởng thụ cuộc sống của một quý phu nhân. Kết quả cô lại một mình ở bên ngoài chịu cuộc sống đạm bạc, bán mạng làm việc để kiếm tiền. Thật sự là đại ngốc mà!

Đột nhiên một cái tên trong tư liệu đập vào mắt anh!

Đường Gian? Hóa ra là có người này thật, cũng thực sự là mối tình đầu của cô.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cảm thấy khá thú vị. Tuy nhiên nội dung kế tiếp lại hoàn toàn không thú vị chút nào, ngược lại làm cho khuôn mặt anh trầm xuống. Rốt cuộc là tên hỗn đản nào vì cá cược mà cùng cô gặp gỡ, lừa gạt tình cảm của cô? Còn cô cũng ngốc nghếch mà cắn câu.

Cô đúng là đồ ngốc!

Cố gắng hít thở sâu để xua đi cơn xúc động muốn đánh người, anh đưa tay xếp lại chồng tài liệu trên bàn rồi ngả người vào lưng ghế.

Chẳng lẽ cô nghĩ rằng anh cũng như Đường Gian sau khi đùa bỡn tình cảm của cô thì thẳng thừng vứt bỏ hay sao?

Hay là cô thực sự nghĩ rằng anh sẽ làm điều gì đó bất lợi với đứa trẻ, sẽ cùng cô đoạt đứa bé, chỉ cần con mà không cần mẹ?

Uh, nguyên nhân này dường như có khả năng.

Song nguyên nhân thực sự thì chỉ có cô mới có thể giải đáp, mà anh nếu muốn đáp án, cũng chỉ còn cách tiếp cận cô, sau đó chậm rãi khai thác.

Anh thực sự muốn nhanh chóng tới gần cô.

Ngoài ý muốn là...

Hết giờ làm việc, Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ nhẹ nhàng bước ra cổng lớn công ty, đang vừa đi vừa nói bỗng Tiểu Tuệ đột nhiên dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía túi xách trên vai Lương Kỳ Gia hỏi: "Điện thoại của cậu kêu hả?"

Lương Kỳ Gia khẽ ngẩn ra, cúi đầu xem xét, lúc này mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.

Cô vội vàng nhận điện thoại: "Alo?"

"Tôi là Trạm Diệc Kì."

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới tiếng từ trong điện thoại truyền tới là của anh, làm cô ngạc nhiên tới ngây người.

"Anh là ai?" Cô không thể tin hỏi lại, trực giác nói rằng nhất định là mình nghe nhầm mất rồi.

"Trạm Diệc Kì." Anh cũng nói lại lần nữa.

Đầu cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không thể phản ứng.

Anh làm sao có thể biết được số điện thoại của cô? Vì sao lại gọi điện thoại cho cô?

"Sao vậy?" Phát hiện phản ứng của cô có điểm khác thường, Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.

Cô nhanh chóng lắc đầu, sau đó dùng ngữ khí bình thường nói chuyện tiếp với anh: "Có việc gì?"

"Em có thấy chiếc BMW màu xanh trong bãi đỗ xe cách em 10m không?" Lương Kỳ Gia theo lời nói của anh nhìn ra ven đường, thấy một chiếc xe như vậy.

"Tôi đang ở trên xe chờ em." Anh bình thản mở miệng, giống như đây là chuyện đương nhiên.

Cô nghe thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ mặt hoang mang khó hiểu. Anh muốn làm cái gì hả? Cô muốn hỏi anh như vậy, nhưng mà Tiểu Tuệ đang ở ngay bên cạnh cô, cô không thể tùy ý nói vậy được.

Sự trầm mặc của cô làm cho anh tưởng rằng cô muốn từ chối.

"Nếu em không muốn lại đây, vậy thì để tôi đi tới."

"Không được!" Cô hoảng sợ buột miệng. Nếu như anh đến tìm cô, cô giải thích với Tiểu Tuệ thế nào đây?

Không được để anh tới đây! "Tôi tới, nhưng anh phải chờ một lát." Cô nhanh chóng nói.

"Được, tôi chờ em." Nói xong, anh liền chủ động ngắt điện thoại.

Ngắt điện thoại, Lương Kỳ Gia thả di động vào túi.

"Có người muốn cậu đi đâu sao?" Không đợi cô trả lời, Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.

"Một người bạn mà cậu không biết thôi."

"Là bạn hay kẻ thù? Vẻ mặt cậu khi nhận điện thoại chỉ có kinh sợ chứ không có vui mừng." Tiểu Tuệ không dễ gạt như vậy.

Cô không có cách gì chống đỡ.

"Là người đàn ông kia?" Tiểu Tuệ nhìn sắc mặt của cô mà phỏng đoán.

Lương Kỳ Gia có chút do dự, không biết có nên tiết lộ bất cứ điều gì về anh, dù không quan trọng đi chăng nữa.

"Có phải là cha của đứa trẻ trong bụng cậu không?"

Cô bàng hoàng mở to mắt, không nghĩ Tiểu Tuệ lại nhạy cảm đến vậy, đoán một cái là trúng.

"Mình đoán đúng rồi?"

Cô nhanh chóng lắc đầu nhưng đã quá muộn, bởi vì trên mặt Tiểu Tuệ đã lộ rõ vẻ: "Cậu không cần gạt mình, bởi cậu không muốn nói thì mình sẽ không ép cậu phải nói nhiều."

"Mặc dù mình không biết cậu cùng tên đó đã xảy ra chuyện gì, có tình cảm ân oán ra sao? Nhưng mình hi vọng cậu biết rằng lúc cậu cần giúp đỡ thì mình luôn ở đây." Tiểu Tuệ chăm chú nhìn bạn tốt, nói xong vỗ vỗ tay cô, rồi sau khi nhìn cô mỉm cười, xoay người rời đi.

Đôi mắt Lương Kỳ Gia mang theo cảm động cùng xin lỗi nhìn theo hướng cô rời đi cho tới khi hình dáng của cô biến mất trong dòng người đông đúc, lúc này mới cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không nhìn thấy bất cứ người quen nào mới tiến tới chiếc BMW kia.

Cô mới tới gần, cửa kính xe đã hạ xuống.

"Lên xe." Trạm Diệc Kì nhìn cô nói.

Cô cũng không do dự, nhanh chóng mở cửa xe ngồi lên. Đứng ở chỗ này rất nguy hiểm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người quen của cô hoặc anh, vẫn là nhanh chóng rời đi thì hợp lí hơn.

"Có thể đóng cửa sổ xe lại không?" Cô vừa mới để ý chỉ cần cửa sổ xe đóng lại thì người ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong xe.

"Em hình như rất lo lắng có người nhìn thấy hai ta cùng một chỗ thì phải." Anh như nghĩ ra điều gì, nhìn cô một cái rồi nghe theo yêu cầu của cô đóng cửa sổ xe lại.

Cô cũng lập tức gật đầu: "Anh là một người nổi tiếng, tôi không muốn cùng anh tiếp xúc rồi sinh ra tin đồn."

"Tôi không lên ti vi, cũng chưa từng chụp hình tạp chí, sao có thể nói là người nổi tiếng?" Trạm Diệc Kì bật cười nói.

"Sao anh có được số điện thoại của tôi?" Không muốn tiếp tục cùng anh thảo luận vấn đề người nổi tiếng, Lương Kỳ Gia nhíu mày đổi sang một đề tài khác.

"Tôi tự có cách của mình."

Đây là câu trả lời kiểu gì hả? Lông mày cô khẽ nhăn lại, nhưng vấn đề này cũng không quan trọng, dù sao thì anh cũng đã có số điện thoại của cô rồi.

"Anh tìm tôi có việc gì?" Cô hỏi. "Tôi tưởng rằng lần trước chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi chứ?"

"Em cảm thấy đã nói rõ rồi sao? Tôi thì lại không nghĩ vậy." Anh thản nhiên nói.

"Có ý gì?" Cô giả ngốc.

"Em có thai được mấy tháng rồi?" Anh không chịu bỏ qua, còn hỏi ngược lại.

"Vấn đề này lần trước tôi đã cho anh đáp án rồi."

"Đúng, tôi nhớ em nói là 5 tháng, nhưng tôi lại cảm thấy có vấn đề gì đó thì phải? Tại sao tôi tính đi tính lại cũng vẫn thấy 26 tuần thì phải là hơn 6 tháng chứ không phải là 5 tháng?" Anh không chớp mắt nhìn cô.

Lương Kỳ Gia cả người cứng đờ, khuôn mặt tái dần.

"Tôi... Tôi không hiểu anh đang nói gì." Cô tránh ánh mắt anh nói.

"Nếu như em không hiểu thì chúng ta có thể cùng nhau đến bệnh viện phụ sản An Tâm, rồi nghe bác sĩ Trần Tâm Mai giải thích chính xác cách tính, xem xem 26 tuần là hơn 6 tháng hay là 5 tháng."

Anh lại có thể biết cả bệnh viện An Tâm cùng bác sĩ Trần Tâm Mai? Lời này nói ra khiến Lương Kỳ Gia tự thấy mình đã bại trận mất rồi, có phản kháng lại cũng chỉ vô dụng.

Nhưng thời gian mang thai cũng không thể chứng minh được ai mới là cha của đứa trẻ, cô có lẽ không nên quá lo lắng.

"Tôi thừa nhận chuyện này là giả, nhưng điều đó cũng là vì mong anh không hiểu nhầm, bởi vì đứa trẻ không phải là của anh." Cô thuận thế nói.

"Đúng, lần trước em cũng nói, đứa trẻ là của bạn trai em, nhưng theo tôi được biết thì em không có bạn trai, thậm chí một người bạn thân khác phái cũng không có. Toàn bộ đều là nữ. Trong tình huống đó, đứa trẻ không phải của tôi, vậy thì của ai?" Trạm Diệc Kì từ tốn nói.

Anh ngay cả việc này cũng biết? Lương Kỳ Gia khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Cô miễn cưỡng mở miệng: "Có lẽ cũng là đối tượng tình một đêm của tôi. Tôi không có bạn trai nhưng những người như vậy thì rất nhiều."

"Như vậy cũng không sao."

Cô trừng mắt nhìn anh. Có ý gì?

"Tôi không ngại làm cha của đứa trẻ trong bụng em."

Cô trố mắt nhìn anh như thể nhìn thấy một quái vật: "Tôi đã nói đứa bé không phải là của anh, anh lại nói cái gì hả? Anh điên rồi sao?" Cô hét lên với anh.

"Tôi xác định bản thân rất bình thường."

Cô trừng mắt nhìn anh như thể muốn cầm cái gì đó đánh cho anh bất tỉnh, miễn cho anh tiếp tục nói ra những lời làm cô không thể tin nổi.

Rốt cuộc anh ta xảy ra chuyện gì chứ? Người ta đã nói con không phải của anh, lại còn nói cho anh biết cô không phải là một người phụ nữ đoan chính, ngay cả cha của con mình là ai cũng không thể xác định. Tại sao anh vẫn cứ mù quáng đến mức nói không ngại làm cha của con cô?

Anh ta nhất định là bị điên rồi, đàn ông bình thường sẽ không bao giờ nói ra những điều này.

"Tên điên nào cũng nói với người khác rằng mình bình thường." Cô thất bại nói.

Trạm Diệc Kì nghe vậy không nhịn được bật cười.

"Tôi đói rồi, em có muốn ăn cái gì không?" Anh hỏi.

Cô thật sự muốn bổ đầu anh ra để xem rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì? "Cuối cùng thì anh bị làm sao hả, với điều kiện của anh, có biết bao phụ nữ chờ anh ưu ái, tại sao anh lại muốn tìm một phụ nữ có thai chứ?"

"Nói như vậy khiến tôi thấy giống biến thái quá." Anh bật cười.

"Tại sao lại là tôi?"

"Bởi vì tôi thích em."

Lương Kỳ Gia bị câu trả lời ngoài dự đoán của anh làm cho đầu óc choáng váng, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao, nên thấy vui sướng hay kinh ngạc.

Bởi vì tôi thích em.

Anh nói nghiêm túc sao? Không phải là đang đùa với cô đấy chứ?

Cô nhận ra chính mình lại hi vọng anh đang nghiêm túc, lại bắt đầu hi vọng xa vời rằng anh có thể thích cô.

Tại sao lại có thể như vậy được? Không nên như vậy, hi vọng luôn luôn không thể thành hiện thực, không nhận được tình cảm có bao nhiêu đau đớn, từ nhỏ đến lớn cô còn chưa trải qua đủ sao?

Cái gì cũng có thể ôm hi vọng; tiền, cố gắng làm việc sẽ có; Xe, có tiền thì có thể mua xe; Bạn trai, chỉ cần đi xem mặt cũng có! Cảm giác ấm áp, mặc nhiều quần áo hơn là được. Chỉ mong nhận được tình cảm từ người thân hoặc tình yêu thì dù thế nào cũng vẫn là hi vọng xa vời hoặc dù cố gắng nỗ lực cũng mãi không được đáp lại.

Mẹ cả, em trai như thế, Đường Gian cũng như vậy, còn anh,... Liệu có như thế không?

Cô có nên dũng cảm mà tiếp tục thử một lần, cho dù không vì mình thì cũng vì bảo bối? Nhưng nếu như kết quả vẫn như trước đây thì không chỉ có mình cô tổn thương mà thôi, còn có bảo bối; Hơn nữa nếu không tốt, cô còn có thể mất đi bảo bối.

Không, tiền cược rất lớn, cô không thể mạo hiểm! Không thể mạo hiểm!

"Anh không nên nói lung túng, anh vốn không biết gì về tôi." Cô lạnh lùng nói.

"Cặp đôi nào trước khi yêu nhau cũng đều không biết nhau, huống hồ biết hay không biết căn bản không phải là vấn đề, muốn biết thì bây giờ cũng không muộn."

"Tôi thực sự không muốn quen anh!"

"Thật sao? Vậy thì thật đáng tiếc." Trạm Diệc Kì cố ý dừng lại rồi lại cho cô một nụ cười tao nhã mê người, chân thành nhìn cô nói: "Nhưng tôi muốn."

***

Lương Kỳ Gia quả thực không thể tin được, cô lại có thể bị uy hiếp rồi bị bắt cóc, mà tên cướp kia lại là Trạm Diệc Kì, người mà ngũ quan đoan chính, có nụ cười vô hại, được mọi người ca ngợi là "nổi bật hơn người, ôn văn nho nhã, diện mạo hiên ngang", cái tên mà cả đống phụ nữ đều ao ước!

Tại sao lại có thể như vậy?

Tại sao giờ đây cô lại ở trong nhà anh?

Cô cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhớ cô nói với anh rằng không muốn quen anh. Sau đó anh nói anh muốn, sau đó thì sao? Anh nói anh đói rồi, hỏi cô muốn ăn gì, thấy cô không trả lời, anh liền tự mình quyết định cho cô ăn tất cả thức ăn, chỉ có hai người mà có hẳn một bàn đầy thức ăn, anh còn gắp đầy thức ăn vào bát của cô.

"Ăn thịt tốt, có thể bổ sung thêm protein và sắt."

"Ăn cá tốt, bổ sung thêm canxi."

"Ăn rau chân vịt tốt, có vitamin A với chất xơ."

"Ăn hoa quả tốt, có vitamin C."

...

Cả một buổi tối khiến cô giống như đang học dinh dưỡng vậy. Thực vật nào có nhiều dinh dưỡng, chất nào tốt cho phụ nữ mang thai, ăn cái gì có thể giúp cho bảo bối trong bụng trở nên thông minh, xinh xắn... Cô nghe mà đầu óc choáng váng, ngay cả bản thân ăn gì vào bụng cũng không biết, chỉ biết lúc ra khỏi phòng ăn thì bụng đã no căng!?

Sau đó thì sao?

Phải, vì bụng quá no khiến cô không thể tự mình đi tới trạm xe bus hoặc đi taxi về nhà, không còn cách nào khác đành để anh lái xe đưa về.

Anh còn không hỏi địa chỉ nhà mà đã đưa cô về đến tận cửa, làm cho cô phát hiện hình như từ lần nói chuyện trước anh đã điều tra hay theo dõi cô rồi thì phải?

Cảm giác của cô rất phức tạp, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Cô nhớ rõ sau khi anh lái xe đưa cô đến dưới lầu, còn tùy tiện dừng xe, không thèm quan tâm xem xe có bị kéo đi không, trực tiếp đỗ ngay ven đường, chiếm đến phân nửa lối đi, cố ý hộ tống cô tới cửa! Mà không phải cửa lớn dưới lầu, mà lại là cửa nhà cô!

Bề ngoài nhìn anh có vẻ nho nhã, ôn hòa, giao tiếp tốt nhưng kỳ thực lại ngang ngược muốn chết!

Cố tình đưa cô lên lầu, tới nơi lại cố tình muốn vào nhà kiểm tra, xác định bên trong không có điều gì nguy hiểm đến cô mới bằng lòng rời đi.

Cô mệt đến mức không muốn cãi nhau với anh. Trên thực tế, có muốn cãi cũng không tránh nổi nên đành tùy anh, không thèm để ý mặc anh tìm tác nhân nguy hiểm.

Anh tỉ mỉ kiểm tra phòng ngủ, toilet, ban công, cửa sổ, cửa chính, vách tường... Sau đó...

Vách tường?

Đúng vậy, đầu tiên Lương Kỳ Gia thấy anh khẽ gõ vào mặt tường, rồi áp tai lắng nghe âm thanh bên trong. Việc này khiến cô tràn đầy nghi hoặc, không hiểu anh muốn làm gì, đến tận khi anh quay đầu nói với cô một câu: "Tường này quá mỏng, cách âm không được tốt." thì cô mới hiểu ra.

Rồi lại liên tiếp soi mói.

Không khí lưu thông không tốt, quá ẩm, mặt trời không chiếu đến, ban công cửa sổ không an toàn, cửa chính không đủ chắc canh, thang máy quá cũ, hàng xóm hỗn tạp, thậm chí ngay cả bóng đèn trên trần nhà anh cũng ghét bỏ nói: "80W không đủ sáng, chỗ này cần ít nhất là 120 đến 150W mới đủ." Sau đó liền tự tiện quyết định việc ăn ở của cô.

"Em không thể ở chỗ này." Anh kết luận.

Cô chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, không ở đây thì ở đâu được chứ?

"Cám ơn anh đã đưa tôi về, còn mời tôi ăn cơm. Ngày mai tôi còn đi làm nên muốn nghỉ sớm một chút. Cửa ở đó, thứ lỗi cho tôi không tiễn." Cô ngồi xuống giường miễn cưỡng mở miệng.

Giờ đã 9h, cô thực sự cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, cho nên coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của anh, miễn anh mở miệng nói lại không dứt được.

"Mặc kệ có đi làm hay không, phụ nữ có thai vốn nên nghỉ sớm một chút." Trạm Diệc Kì cũng gật đầu đồng ý, "Cho nên em nhanh tay thu dọn vài thứ cần thiết là được, còn lại thì sau này quay lại lấy."

"Anh rốt cuộc đang nói gì vậy? Sao tôi lại phải thu dọn đồ đạc, thu dọn để đi đâu?" Cô nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.

"Nhà tôi."

"Nhà anh?" Cô ngạc nhiên trợn mắt.

"Phải, nhà tôi." Anh lặp lại lần nữa.

Cô thì một câu cũng không nói nổi. "Đừng ngẩn người ra nữa, không phải em nói muốn nghỉ sớm sao? Thu dọn đồ đạc nhanh lên, hay là em muốn tôi giúp?" Anh miệng nói tay làm, trực tiếp đi tới tủ quần áo của cô.

"Anh đang làm gì hả?" Lương Kỳ Gia giật mình kêu lên, nhanh như chớp chạy đến chỗ anh, "rầm" một tiếng đóng tủ lại, giận dữ nhìn anh. Trong tủ còn có nội y của cô, làm sao có thể để anh mở loạn ra, xem loạn lên, còn muốn giúp cô thu dọn.

"Giúp em sắp xếp." Anh thản nhiên nói.

"Tôi còn chưa nói là đến nhà anh."

"Em không cần nói, tôi nói rồi mà."

Cô tức chết mà. "Anh rốt cuộc có ý gì hả? Tôi nói lại, tôi sẽ không đến nhà anh!"

"Em chắc chắn sẽ." Trạm Diệc Kì ôn hòa nói: "Nếu như một mình tôi không thể thuyết phục em thì tôi có thể mời tiểu thư Tiểu Tuệ tới giúp."

"Anh uy hiếp tôi?" Cô không thể tin vào mắt mình.

"Nói là uy hiếp nghe có vẻ nghiêm trọng quá, phải nói là thuyết phục mới đúng." Anh lắc đầu sửa lại lời buộc tội của cô. "Nếu như Tiểu Tuệ không thuyết phục nổi em, tôi nghĩ trong công ty em vẫn còn rất nhiều người đồng ý tới giúp tôi giải quyết." Nói xong anh nhìn cô mỉm cười.

Đây không phải uy hiếp thì là cái gì?

Cô không thể không có công việc, không thể không có thu nhập, cho nên chỉ có thể bị anh uy hiếp, không cam tâm mà thu dọn vài thứ thiết yếu rồi ngồi vào xe bị anh mang tới đây.

Đây là bắt cóc, mặc dù trong quá trình không có bất cứ hành động thô lỗ nào nhưng chính xác là bắt cóc!

Đồ hèn hạ!

Đồ ghê tởm!

Cái gì gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cô bây giờ mới có thể hiểu rõ, lĩnh hội hoàn toàn rồi.

Tên hỗn đản có vẻ đạo mạo, trang nghiêm này! Thật là tức chết cô mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.