Mặc dù rất tức giận nhưng vì hoàn cảnh cực kì dễ chịu: giường mềm mại, điều hòa mát mẻ, chăn gối thoảng mùi thơm, còn có bốn bề yên tĩnh,... Lương Kỳ Gia sau khi tắm rửa qua loa, nhắm mắt nằm trên giường chưa tới 1 phút đã ngủ thiếp đi thẳng tới hơn 8h ngày hôm sau.
Chính xác là do tiếng chuông điện thoại đánh thức cô dậy.
Bởi vì có rèm cửa nên trong phòng vẫn có vẻ hơi tối.
Đột nhiên bị đánh thức, cô ngồi dậy, chớp mắt tự hỏi bản thân đang ở chỗ nào? Tuy nhiên điện thoại bên cạnh gối đang reo không ngừng, vẫn là nghe điện thoại trước đã.
"Alo?"
"Kỳ Gia, cậu đang ở đâu hả?"
Cô mất một lúc mới nhận ra giọng của đối phương. Là Tiểu Tuệ.
"Mình cũng không biết." Cô trả lời, trong đầu còn có chút hỗn loạn.
"Không biết?" Tiểu Tuệ cũng ngẩn ra. "Cậu còn đang ngủ à?"
"Uh." Cô không nghĩ gì liền thành thật trả lời.
"Cậu biết mấy giờ rồi không?"
"Mấy giờ?" Cô không biết mà.
"8h30!"
8...
"8h30?" Lương Kỳ Gia hét lên, cả người cũng lập tức tỉnh lại, cũng không cần biết đây là chỗ nào nữa.
"Phải, 8h30, cậu bình thường rất ít khi đến muộn nên mình mới gọi điện thoại để hỏi xem, không nghĩ là cậu vẫn còn ngủ." Ngữ khí của Tiểu Tuệ có chút khó tin. "Cậu có đi làm nữa không? Hay là hôm nay ở nhà nghỉ luôn đi, mình xin phép giúp cậu?"
Cô làm sao dám xin phép?
"Bây giờ mình sẽ đi ngay, khoảng 2..." Cô bỗng dừng lại, đột nhiên nghĩ ra cô căn bản không biết nhà của Trạm Diệc Kì ở khu nào, xung quanh có trạm xe bus hay tàu điện ngầm không, phải đi mất bao lâu?
Chết tiệt, 2 tiếng căn bản không đủ, chỉ riêng việc tìm trạm xe bus, rồi chuyển xe cũng tốn bao nhiêu thời gian; Nói không chừng cũng phải hơn 2 tiếng rồi, nếu đến giữa trưa đến được công ty đã là giỏi lắm rồi. Chẳng may cô không cẩn thận nhầm xe, lạc đường thì...
"Này, Kỳ Gia, có nghe thấy mình nói gì không?" Tiểu Tuệ tưởng điện thoại có vấn đề.
"Uh."
"Cậu mới nói gì mình không nghe rõ, nói lại đi?"
"Tiểu Tuệ, mình nghĩ lại thì hôm nay xin nghỉ một ngày tốt hơn." Lương Kỳ Gia thay đổi ý kiến, quyết định lợi dụng thời gian hôm nay để dò đường, xem rõ hoàn cảnh.
Dựa vào tính cách ngang ngược ác bá, để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn của Trạm Diệc Kì mà nói thì ý nghĩ muốn quay lại phòng trọ của cô là cực thấp, vì vậy vẫn nên nhanh chóng để mình thích ứng với nơi này thì hơn.
"Ok, vậy mình giúp cậu xin phép, cậu hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Cảm ơn."
"Không có gì, bye."
Sau khi ngắt điện thoại, Lương Kỳ Gia nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại. Bây giờ đã là 8h35 rồi, điều này khiến cô cảm thấy hơi khó tin.
Cô rất ít khi ngủ nhiều như vậy, đồng hồ sinh học của cô có thói quen đánh thức cô lúc 7h mỗi ngày.
Vậy thì buổi sáng hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà lại ngủ quên được?
Cô quay đầu về phía rèm cửa sổ, lại nhìn về hướng chiếc điều hòa đang thổi ra khí mát, cúi đầu nhìn xuống chiếc chăn mỏng mềm mại trên người. Có lẽ cô đã tìm ra thủ phạm rồi! Không đúng, đó chỉ là nguyên nhân phụ thôi, thủ phạm chính phải là tên Trạm Diệc Kì kia mới đúng.
Anh còn đang ngủ sao? Hay là đi làm rồi? Nếu đã đi làm rồi sao lại không gọi cả cô luôn. Cô nhất định phải mắng anh một trận mới được.
Vén tấm chăn mỏng lên, cô vào phòng tắm rửa mặt, rồi đi ra phòng khách liền nhìn thấy tên kia đang ngồi đọc báo.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Trạm Diệc Kì quay đầu nhìn cô mỉm cười.
"Chào buổi sáng."
Tóc anh vẫn còn hơi ẩm, tinh thần thoải mái, bộ dạng sảng khoái giống như vừa tắm qua sau khi tập thể dục buổi sáng, khiến cho Lương Kỳ Gia nhìn thấy chỉ muốn nổi cáu mắng người.
"Anh dậy lúc mấy giờ?"
"Khoảng 7h."
Trong phút chốc, cô thấy lửa giận bốc lên. "Thế tại sao anh không gọi tôi dậy? Chẳng lẽ anh không biết tôi còn phải đi làm sao? Anh cố ý phải không?"
"Phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Anh tự đi mà nghỉ ngơi!"
"Anh cho rằng nghỉ ngơi có thể làm ra tiền sao? Nghỉ ngơi thì có tiền đóng tiền nhà sao? Nghỉ ngơi sẽ không cần ăn cơm sao? Nghỉ ngơi sẽ không có áp lực kinh tế sao?" Cô lớn tiếng hỏi anh, "Anh căn bản cái gì cũng không hiểu thì đừng có nói đơn giản như vậy!"
"Nếu như nghỉ ngơi mà vẫn có lương thì em đồng ý nghỉ ngơi?" Ánh mắt Trạm Diệc Kì sáng lên, lập tức gật mạnh đầu. "Được, tôi có thể trả tiền cho em, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần đi làm. Về phần tiền nhà cùng những chi phí khác, tôi cũng có thể giúp em trả hết, như vậy thì em sẽ không có áp lực kinh tế nữa rồi."
Lương Kỳ Gia không kìm được trừng mắt nhìn anh, mà anh thì dường như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói.
"Thực ra chuyện này vốn rất đơn giản, em chỉ cần nói đứa trẻ là con tôi, sau đó lại gả cho tôi làm Trạm phu nhân là được, chỉ tại em làm nó trở nên phức tạp thôi." Anh thản nhiên nói.
Lại trừng anh, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, người đàn ông này có bệnh hả? Chẳng lẽ anh khẳng định đứa bé trong bụng cô là con của anh, không sợ bị lừa sao?
"Rốt cuộc thì anh có hiểu bản thân mình đang nói gì không hả?"
"Em có đói không? Muốn ăn thức ăn Trung Quốc hay đồ Tây?" Anh lại dùng chiêu cũ, nhanh chóng chuyển vấn đề.
"Trạm Diệc Kì tiên sinh!" Cô tức giận kêu lên.
"Phụ nữ có thai không nên nóng giận như vậy, dễ ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa trẻ." Anh buông tờ báo trên tay xuống, không nóng không lạnh nói: "Hơn nữa em có muốn tức giận thì cũng phải ăn cho no một chút, có vậy mới có sức tức giận, phải không?"
Nói xong anh thản nhiên đứng dậy, đi về hướng phòng bếp rồi tao nhã nhìn cô mỉm cười.
"Đồ ăn Trung Quốc hay đồ Tây?"
"Cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn anh trả lời tôi một vấn đề --- rốt cuộc thì anh muốn gì hả?"
Anh bỗng thở dài, vẻ mặt yêu chiều nhìn cô. "Tôi chỉ muốn em ngoan ngoãn ăn, sau đó đi ngủ, làm một phụ nữ mang thai khỏe mạnh, vui vẻ, sau đó sinh ra một bảo bối cũng khỏe mạnh, vui vẻ."
Bảo bối khỏe mạnh, vui vẻ?
"Quả nhiên mục đích của anh là con tôi." Cô không kìm được thốt lên.
Trạm Diệc Kì nghe vậy thì nhướng mày. "Vì đứa bé trong bụng em? Thì ra là vì nguyên nhân này, em cho rằng mục đích của tôi là cướp đi đứa bé trong bụng em, vì vậy mới kiên trì không chịu thừa nhận đứa trẻ là của tôi?'
Cô cả người cứng đờ, miệng mấp máy, kiên quyết phủ nhận: "Đứa bé không phải của anh."
"Em không biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi sao?" Anh thở dài.
"Đứa trẻ không phải của anh." Sắc mặt Lương Kỳ Gia tái nhợt, tiếp tục phủ nhận.
"Trái tim em quá đề phòng rồi, em yêu. Đến tận bây giờ anh cũng chưa từng nói tôi chỉ cần con mà không cần em." Anh có chút bất đắc dĩ, không biết làm thế nào để xóa đi sự đề phòng trong lòng cô. "Trên thực tế, nếu em muốn anh nói thật lòng thì anh cần em còn hơn cả con." (tôi –em -> anh – em từ đây nhá)
Ánh mắt của anh rất chân thành, nhưng lời anh nói ra lại khiến người ta không thể tin được.
Trên mặt Lương Kỳ Gia tràn ngập kinh ngạc. Trước đây anh cũng từng nói anh thích cô, bây giờ anh còn nói cần cô hơn cả con.
Đây là sự thật sao? Có thể sao? Dựa vào tướng mạo của anh, điều kiện của anh, anh là một người đàn ông đáng giá, có nhiều cơ hội chọn lựa đối tượng, vì sao anh lại có thể cần cô được, tại sao lại chọn cô?
Khi bọn họ phát sinh quan hệ, anh đối với cô hoàn toàn không có ấn tượng. Sau khi phát sinh quan hệ, bọn họ cũng không gặp nhau nữa. Nửa năm sau gặp lại, anh cũng không có bất cứ phản ứng đặc biệt gì với cô, tận đến khi anh phát hiện cô mang thai mới đột nhiên tích cực. Khác biệt ở đây không phải là vì việc cô có mang thai hay không thôi sao?
Vì thế làm sao cô có thể tin vào lời anh nói, tin anh cần cô hơn cả con đây?
"Tôi không tin." Đây là câu trả lời của cô.
"Em yêu, em thực sự biết cách làm tổn thương sự tự tin của anh đấy. Lần đầu tiên giải thích với phụ nữ, lần đầu tiên cầu hôn, lần đầu tiên thẳng tâm nói lên tấm lòng của anh, vậy mà lại bị em phủ nhận hoàn toàn. Ông trời, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là vật khắc vật (Mỗi một vật trong tự nhiên đều có 1 vật khác khắc chế nó, ví dụ như gần nơi ở của rắn độc sẽ có những loài cây chữa được nọc rắn) sao?"
"Không buồn cười chút nào." Cô lạnh giọng nói.
"Tôi cũng không phải đang cười mà." Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, "Nói xem, vì sao em lại không tin?"
Không ngờ anh lại hỏi vậy, Lương Kỳ Gia mím môi, do dự không biết có nên thành thật trả lời anh không.
Trạm Diệc Kì cũng không thúc giục cô, anh mở tủ lạnh, lấy ra 4 quả trứng và thịt xông khói, sau đó thuần thục chiên trứng, nướng bánh mì, lại còn lấy thêm bơ và mứt quả.
"Bơ hay là mứt quả?" Anh ngẩng đầu hỏi cô.
"Bơ." Cô vô thức trả lời.
Anh gật đầu lấy bơ, xoay người tắt bếp ga, để thịt xông khói cùng bánh mì vào đĩa.
Một lúc sau, anh đã chuẩn bị xong liền bưng ra bàn ăn.
"Lại đây, ăn sáng trước, còn em muốn vừa ăn vừa nói tiếp hay ăn xong rồi nói cũng được." Anh nói với cô.
Mùi thơm của bánh mì khiến dạ dày Lương Kỳ Gia đói cồn cào, không cưỡng lại được gật đầu, đi tới phía chiếc ghế anh chuẩn bị sẵn, cầm dao nĩa bắt đầu ăn.
Trứng rất ngon, bánh mì anh trét sẵn bơ cho cô cũng rất ngon. Điều này khiến cô có cảm giác được yêu thương, chiều chuộng.
"Ăn ngon chứ?"
"Uh." Cô không tự chủ được gật đầu.
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Anh vừa nói vừa gắp thêm một quả trứng vào bát cô.
"Tôi không ăn được nhiều như thế." Cô không nhịn được nũng nịu phản đối, cô đã ăn hai quả trứng, hai cái bánh mì với thịt xông khói rồi, lại còn một cốc sữa đang chờ cô nữa chứ.
"Nếu ăn được thì cố ăn nhiều một chút, em rất gầy."
"Tôi đã béo lên 6kg rồi." Tuần vừa rồi lại béo thêm 1 kg nữa.
"Mang thai sáu, bảy tháng mà mới béo lên 6kg là quá ít."
"Bác sĩ nói là bình thường."
"Lần khám thai sau là khi nào?"
"Thứ sáu tuần sau."
"Anh đi với em."
"Hả?"
"Chỉ khi nào nghe chính miệng bác sĩ nói, tôi mới yên tâm."
Khẩu khí của anh vừa kiên trì vừa quan tâm, hình như thực sự rất quan tâm đến cô, khiến cho Lương Kỳ Gia không kìm được tự hỏi câu nói ấy nghiêm túc đến mức nào.
Có phải cô không nên phủ nhận anh nhanh như vậy? Có phải là nên quan sát trước một thời gian rồi mới nên quyết định?
Nếu như anh thật lòng thì hai người có thể đến với nhau, cô cũng hi vọng có thể cho bảo bối một gia đình đầy đủ, có cha có mẹ, có một cuộc sống dư dả, một mái nhà trọn vẹn.
"Nếu như..." Cô do dự mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.
"Nếu như cái gì?" Anh nhìn cô, ôn hòa nói.
"Nếu như anh đồng ý viết một bản hợp đồng ghi rõ dù tương lai có chuyện gì xảy ra cũng phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa trẻ vô điều kiện, thì tôi sẽ đồng ý tin lời anh nói, sẽ thử cùng anh tìm hiểu."
"Vấn đề em lo lắng vẫn là sợ anh đoạt con em?" Anh bất đắc dĩ thở dài.
Cô im lặng không nói, không muốn cho anh biết những điều cô trải qua trước đây khi không có mẹ ở bên, cô không muốn bảo bối của cô cũng sẽ đáng thương như vậy.
"Được rồi, nếu như làm vậy có thể khiến em thấy yên tâm." Như nghĩ tới điều gì, anh nhìn cô rồi cũng gật đầu.
"Thật sao?" Cô có chút vui mừng, lại có chút khó tin hỏi lại anh.
"Vậy chúng ta tìm một luật sư để viết hợp đồng được không?"
Lương Kỳ Gia nhanh chóng gật đầu, kích động đến mức không nói nên lời. Anh chắc không biết sự đồng ý của anh có ý nghĩa với cô đến nhường nào.
"Cám ơn anh." Cô thấp giọng nói.
"Tôi hi vọng rằng lần sau sẽ được nghe 3 chữ khác kia."
Cô khó hiểu nhìn anh.
"Em đồng ý, hoặc là em yêu anh." Anh nói.
Buổi tối, Lương Kỳ Gia nằm trên giường khó hiểu nghĩ, tại sao rõ ràng bản hợp đồng là do cô đề nghị, anh cũng đã theo yêu cầu của cô kí tên, bằng lòng từ bỏ quyền nuôi dưỡng con vô điều kiện rồi, vậy mà cô lại có cảm giác như bản thân đang kí vào khế ước bán mình?
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cô trở mình ngồi dậy, đem bản hợp đồng mà cô cất kĩ trong ngăn kéo ra đọc lại.
Tên người lập hợp đồng không sai, mà nội dung thì càng không có vấn đề, đại ý là dù tương lai có phát sinh chuyện gì, hai bên tách ra thì quyền nuôi dưỡng đứa trẻ hoàn toàn thuộc về bên nữ, bên nam phải trả phí nuôi dưỡng đứa trẻ đến 20 tuổi.
Chuyện trả phí nuôi dưỡng là do anh chủ động đề nghị, nói rằng đây là việc nên làm.
Chỗ này cũng không có vấn đề, vấn đề nằm ở điều thứ 2.
Hai bên nam nữ đồng ý tin tưởng, tôn trọng, quan tâm đến nhau. Sau khi lập hợp đồng này bắt đầu gặp gỡ tìm hiểu lẫn nhau.
Điểm này xem ra cũng rất hợp lí. Bởi lẽ anh đã đồng ý từ bỏ quyền nuôi dưỡng vô điều kiện, lại còn chủ động gánh vác một phần chi phí nuôi dưỡng đứa trẻ sau này, cho nên cô có cảm giác mình cũng nên đáp ứng một chút yêu cầu của anh, liền đồng ý điều khoản này.
Cuối cùng thì hợp lí cái quỷ!
Mang cô đến cửa hàng bách hóa mua một đống quần áo gọi là quan tâm, hợp lí!
Quyết định trả phòng thuê của cô, nói cô phải tin tưởng anh, hợp lí!
Kêu chủ nhà đem đồ đạc trong phòng cô xử lí hết. Mặc dù chỉ là chút quần áo cùng đồ dùng cũ, anh cũng đã mua một đống đồ mới về thay rồi, nhưng anh lại thản nhiên cầm hợp đồng đến để xử lí, nói cô đang ở trong nhà anh nên không hy vọng cô mang một đống đồ cũ vô dụng đến phá đi bố trí trong phòng, đúng là khiến người khác tức giận!
Khó hiểu nhất chính là anh mang mật mã thẻ tín dụng cùng số tài khoản nói cho cô, nói cái gì mà có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, thế mà cũng cho là hợp lí!
Anh chính là kẻ có tiền ngang ngược, cưỡng tình đoạt lí, hết lần này đến lần khác cô không thể cãi nổi đành ngây ngốc làm theo lời anh.
Đáng ghét, tức chết được, dựa vào công lực hùng biện của anh, cô thực sự lo rằng một ngày nào đó anh sẽ nói cô không nên đi làm, an tâm ở nhà chờ sinh, còn cô vì nói không lại anh mà thỏa hiệp.
Không được, về điều này cô nhất định phải nói trước với anh. Nếu không thì không chừng ngày mai cô đi làm, anh lại cầm hợp đồng này đến, miệng lưỡi trơn tru làm cô không thể chống đỡ nổi.
Cô nhất định phải nhân dịp này xuống tay trước, thỏa thuận cùng anh mới được.
Nghĩ là làm, Lương Kỳ Gia lập tức xuống giường, chạy đến trước cửa phòng anh.
Cốc cốc cốc.
Không có tiếng trả lời.
Cốc cốc cốc.
Cô gõ lại lần nữa, lần này vì sợ anh không nghe thấy mà mạnh tay hơn. Nhưng vẫn không có ai lên tiếng.
Kỳ lạ thật, anh không thể đi ngủ sớm như vậy, hơn nữa từ ngoài nhìn vào thấy trong phòng vẫn sáng đèn.
Không phải là anh biết trước cô sẽ tìm anh nói lí nên giả vờ ngủ để trốn tránh đấy chứ?
Nghĩ đến đó, cô liền mở cửa phòng, tự bước vào.
Phòng của anh còn rộng hơn phòng cô, thiết bị trong phòng cũng tốt hơn. Ví dụ như, trong phòng cô có bàn để tivi, còn phòng của anh thì phải nói là cả một sân khấu kịch.
Phòng khách một cái, phòng ngủ một cái, người đàn ông này có phải quá xa xỉ rồi hay không? Trước khi cô đến đây không phải chỉ có mình anh sao? Có người tranh tivi với anh à? Cô thật sự không thể hiểu nổi.
Phòng của anh ngoại trừ khiến người ta có cảm giác xa hoa, dễ chịu còn có cảm giác sạch sẽ, hoàn toàn không có quần áo, vật phẩm để lung tung, ngay cả chăn gối cũng được gấp gọn gàng, tử tế.
Cô khẳng định anh chắc canh gần như mắc bệnh thích sạch sẽ. Tuy nhiên điều này với một người yêu sạch sẽ như cô lại là chuyện rất tốt.
Hử, người đâu?
Phòng to như vậy dù vẫn để đèn, tivi cũng mở nhưng lại không thấy bóng dáng chủ nhân.
Anh đi đâu rồi? Chắc không phải đang tắm chứ? Vì thế anh mới không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nghĩ vậy cô bỗng thấy hối hận mình đã tự tiện xông vào, vội vàng xoay người, muốn thần không biết quỷ không hay nhanh chóng rời đi, không ngờ lúc này Trạm Diệc Kì cũng ở phòng tắm đi ra, bộ dáng mới vừa tắm xong.
Tóc anh vẫn còn nhỏ nước, bọt nước trên cơ thể đẹp mắt của anh ánh lên, cả người chỉ có mỗi một chiếc khăn tắm bên hông, dáng người vừa đẹp mắt vừa gợi cảm đến nói không nên lời, khiến cho cô không tài nào dời mắt đi được.
Cảnh tượng quen thuộc đến vậy, làm cô nhớ tới đêm cùng anh phát sinh quan hê. Phút chốc cảm thấy miệng lưỡi khô ran, không kìm được liếm liếm môi.
"Tôi... Ách, gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời, cho nên... Uh, xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói, tôi chờ anh ở ngoài----"
"Em muốn nói gì với anh?" Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cô.
Lương Kỳ Gia nhíu mày, cảm thấy việc nói chuyện trong khi cả người anh để trần có chút không thích hợp.
"Anh lau khô tóc, mặc quần áo trước rồi chúng ta đến phòng khách nói chuyện." Cô nói xong định ra ngoài thì lại bị anh chặn lại.
Cô khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh, đã thấy ánh mắt anh nóng rực dừng ở... Ngực?
"Em không mặc đồ lót?" Anh khàn khàn nói.
Cô cứng người lại, không thể tin được mình đã quên chuyện này, càng không dám tin anh lại nói thẳng ra, mà càng khó tin là ngực cô đột nhiên cương lên, vì vậy anh mới nhìn chằm chằm vào ngực cô.
"Khi ngủ tôi có thói quen không mặc đồ lót, lúc nãy tôi đã định đi ngủ, sau đó lại nhớ ra có chuyện muốn nói với anh, cho nên mới chạy ra tìm anh luôn, quên mất không mặc, tôi... Nó như vậy tôi cũng không làm thế nào được, tôi... Uh, nó___" trời ạ, rốt cuộc cô đang nói bậy bạ cái gì đây!
Xấu hổ cũng không đủ để diễn tả cảm xúc của Lương Kỳ Gia lúc này. Cô thật sự muốn chết mà!
"Chúng nó vì anh mà cương lên sao?" Trạm Diệc Kì khàn khàn hỏi, tay cũng vuốt nhẹ qua ngực cô, làm cả người cô run lên, hít sâu một hơi.
"Trạm Diệc Kì..."
Cô cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ biết là lí trí kêu gào cô nên nhanh chóng ròi đi, nhưng hai chân cô như mọc rễ ở đây, không thể động đậy.
"Ngực em so với trong trí nhớ của anh hình như đầy đặn hơn nhiều, là do đang mang thai sao?" Ngữ khí của anh trầm thấp, ánh mắt cháy bỏng, dục vọng mãnh liệt từ từ thức tỉnh.
Anh không do dự vuốt ve ngực cô, khi cô không kìm được khẽ rên lên, anh cũng nhanh chóng hôn cô, ôn nhu mà trằn trọc mút mát, làm cho toàn thân cô nóng bừng lên.
Anh hôn cùng vuốt ve đem nhiệt tình vốn chôn sâu trong cơ thể cô khơi lên, cô than nhẹ, cảm giác hơi nóng chảy tràn khắp cơ thể, bức cô phải kêu ra.
Cô cũng vuốt ve da thịt anh, cảm giác được xúc cảm tuyệt vời dưới tay, nóng bỏng đáp lại cái hôn của anh, đem ngực nở nang càng hướng sát vào anh, muốn anh càng mạnh mẽ đụng chạm, vuốt ve cô.
Cô vẫn nhiệt tình như trong kí ức của anh, Trạm Diệc Kì cẩn thận đem cô lên giường, không dám quên cô đang có thai, sau đó nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người cô, vùi thật sâu vào cơ thể cô.
Anh tiến vào làm cả người cô run rẩy, thấp giọng rên rỉ, càng ôm chặt lấy cổ anh.
Lo lắng làm tổn thương tới bảo bối, động tác của anh rất kiềm chế cùng ôn nhu, nhưng cô lại càng thở dốc, cố gắng đem chính mình hướng về anh, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh, nhiệt tình đưa anh vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, tận đến khi tình triều cuồn cuộn ập đến, mang họ đến đỉnh cao hạnh phúc mới thôi.