Buổi sáng tỉnh lại, cô vẫn còn đang nằm ngủ say trong lòng anh.
Trạm Diệc Kì trần trụi nằm trên giường, ngắm nhìn Lương Kì Gia đang ngủ say trong lòng mình, cảm thấy một cảm giác ấm áp cùng thỏa mãn khác thường.
Tất cả mọi người đều nói anh có bệnh thích sạch sẽ, bản thân anh cũng thừa nhận điều đó. Bởi vậy anh không bao giờ mang phụ nữ về nhà, lại càng không cho ai nằm trên giường anh.
Anh thậm chí còn nghĩ, sau này nếu như kết hôn, tốt nhất hai vợ chồng phân phòng ngủ, nhưng bây giờ có đánh chết anh cũng không muốn phân phòng ngủ với cô.
Cảm giác được ôm cô giống như ở trên thiên đường, ngắm cô yên tâm ngủ say trong lòng anh, khe khẽ ngáy thật đáng yêu, khiến lòng anh có chút rối loạn.
Anh chưa từng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ như vậy, hình như cô chính là một nửa mà anh còn thiếu.
Anh chắc chắn rằng bọn họ đều thuộc về đối phương.
Mang theo ôn nhu cùng thâm tình, anh vùi mặt vào mái tóc dài của cô, mũi ngửi được mùi thơm mê người thuộc về cô.
Không biết có phải do động tác của anh làm kinh động đến cô hay không, Lương Kỳ Gia giật mình, sau đó chậm rãi mở mắt.
Cô mở mắt, nhìn thấy anh, cả người cứng lại.
"Em yêu, chào buổi sáng." Làm như không phát hiện phản ứng của cô, Trạm Diệc Kì nghiêng người hôn cô thật ôn nhu.
Cô không nói nổi câu nào, vừa thấy xấu hổ lại vừa sợ hãi, không dám tin rằng tối qua hai người đã phát sinh chuyện. Cô cũng cảm giác được dưới chiếc chăn đơn, thân thể trần trụi của hai người kề sát vào nhau, còn có sự cứng rắn của anh - điều này làm cho cô không kìm được mà đỏ mặt.
Cô khẽ dịch sang bên cạnh, thầm nghĩ tạo ra chút khoảng cách với anh, không ngờ tay anh lại chuyển sang vuốt ve bụng cô.
Dường như cảm nhận được bàn tay của cha, bảo bối trong bụng đột nhiên vận động, khẽ đạp vào bụng cô.
Trạm Diệc Kì giật mình, vẻ mặt vừa khó tin vừa kích động, hỏi cô: "Có phải con vừa đạp anh không?"
Cô nhìn anh gật gật đầu, đồng thời cảm giác bảo bối lại đạp thêm cái nữa.
"Con đạp anh!" Mặt anh đầy vẻ ngạc nhiên cùng khó tin kêu lên.
"Nói đúng ra thì là đạp em mới đúng." Lương Kỳ Gia nhìn thấy phản ứng của anh thì có cảm giác buồn cười. Đây là phản ứng của một người cha ngốc sao?
"Con thường đạp em như vậy sao?" Anh cẩn thận hỏi.
"Gần đây thì một ngày đạp khoảng vài lần."
"Cảm giác ra sao, có đau không?" Anh tò mò hỏi tiếp.
"Lúc đầu thì có cảm giác như điện giật vậy, sau này thì thành thói quen, không thấy đau nữa." Cô vừa nói dứt lời, bảo bối lại đạp thêm hai cái nữa.
"Hiếu động như vậy, tám phần là một tên nhóc rồi." Anh suy đoán.
"Thực tế thì bác sĩ nói là con gái."
"Thật sao?" Trạm Diệc Kì mặt mày hớn hở, khuôn mặt cũng sáng bừng lên.
So với con trai, anh còn thích con gái hơn. Không chỉ mình anh, anh tin rằng nếu ba mẹ biết chắc chắc sẽ còn thích hơn, bởi lẽ hai người bọn họ đã than thở suốt 31 năm rằng sao năm đó không sinh con gái.
Chỉ là, chuyện này cũng không cần nói với ba mẹ vội, anh phải có được tâm của mĩ nhân trước đã, khiến cho cô tin anh thật sự muốn cô, mà không phải chỉ là muốn đứa trẻ trong bụng cô mới được.
Nếu để ba mẹ nhúng tay vào chỉ sợ tăng thêm phiền phức chứ không giúp được gì, anh nhất định phải thật cẩn thận từng bước một.
"Được rồi, tối hôm qua em muốn nói gì với anh?" Anh chợt nhớ ra hỏi.
"Em muốn -- nguy rồi!" Lương Kỳ Gia mới nói được hai chữ, chợt vội vàng xoay người xuống giường, làm cho anh không kịp cản lại.
"Sao vậy?" Anh đi theo, thấy cô nhanh chóng tìm được quần áo mặc vào.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Cô không đáp mà hỏi ngược lại anh.
"Bây giờ?" Anh nhấn một nút bên giường, chỉ thấy trên trần nhà lập tức xuất hiện một cái đồng hồ điện tử. Anh ngẩng đầu liếc qua. "7h20."
"May là còn kịp." Cô không đầu không đuôi nói, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
"Kịp cái gì?" Anh hỏi.
"Đi làm." Thanh âm cô còn chưa dứt đã không thấy bóng người đâu.
Trạm Diệc Kì nhăn mặt. Cô còn muốn đi làm? Không phải cô nói chỉ cần cho tiền thì cô đồng ý ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao? Anh cũng đã đem thẻ tín dụng cùng số tài khoản giao cho cô rồi, cô còn đi làm để làm gì? Hay cô cho rằng hai thứ đó không phải tiền?
Mặc tạm quần đùi, anh lấy kính ở đầu giường đeo vào, ra khỏi phòng đi tìm cô.
Cửa phòng cô không đóng, anh liền trực tiếp đi vào.
Động tác của cô thực nhanh. Cô đã đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo chỉnh tề, đang cầm lược đứng trước gương chải lại mái tóc dài đen nhánh, hình như muốn buộc cao.
"Em vừa nói em muốn đi làm, là thật sao?" Trạm Diệc Kì dựa vào cánh cửa hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi." Cô nhìn lại anh. "Ngoài ra, chuyện tối qua em muốn nói với anh chính là chuyện này."
Nói đến hai chữ tối qua, mặt cô không kìm được mà hồng lên.
"Anh không được lại mang cái bản hợp đồng với mấy cái lý do như giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, tự tiện áp đặt suy nghĩ của anh cho em. Em muốn làm ở một công ty bình thường, có một công việc bình thường."
"Nhưng em cũng nói nếu nghỉ ngơi cũng làm ra tiền thì em sẽ đồng ý nghỉ ngơi, anh đã đưa tiền rồi, em cũng nên tuân theo lời hứa chứ." Anh nhíu mày.
"Anh có đưa tiền cho em đâu?" Cô cũng nhíu mày.
"Thẻ tín dụng và tài khoản ngân hàng đều có thể rút tiền."
Quả nhiên anh không muốn cô đi làm. Đáng tiếc, trên có chính sách thì dưới có đối sách.
"Vấn đề là em có rút hay không? Cho nên em muốn đi làm." Cô xoay người nhìn anh nói.
"Em cố ý phải không?" Trạm Diệc Kì cũng có chút tức giận hỏi cô. "Vì sao cuộc sống có thể dễ dàng hơn, nhưng em lại muốn chọn công việc mệt nhọc như vậy?"
"Em không chọn, hơn nữa đây vốn là cách sống của em, dựa vào bản thân mình mà làm việc kiếm sống."
"Bây giờ em có thể dựa vào anh."
Nghe vậy, một cảm giác cảm động bao phủ khắp tế bào trong người cô, bởi lẽ ngay cả cha cũng chưa từng nói với cô như vậy! Em có thể dựa vào anh.
Anh lúc nào cũng nói với cô những lời êm tai như vậy, làm cho suy nghĩ của cô dao động, muốn tin tưởng anh lại không muốn bản thân bị lời ngon tiếng ngọt lừa dối. Thật là khó chịu.
"Em từng nghe qua câu tục ngữ như thế này, núi đổ, người chạy, bản thân mới là tốt nhất."
"Chỉ cần em không bỏ chạy khỏi sự truy đuổi của anh, anh sẽ không trốn mất." Trạm Diệc Kì cũng nghiêm túc nhìn cô.
"Thật buồn cười." Cô tránh ánh mắt anh.
"Tại sao em vẫn không tin lời anh nói? Chẳng lẽ chỉ có bản hợp đồng kia mới khiến em tin anh sao?" Nhìn thấy bộ dạng né tránh của cô, anh không nhịn được thở dài hỏi.
Không phải cô không tin mà là sợ phải tin, sợ rằng hi vọng sẽ biến thành tuyệt vọng.
Nếu ở trường hợp khác, cô sẽ không nghi ngờ người khác, chỉ khi nói đến tình cảm, cô mới cảm thấy bất an như vậy. Cô nghĩ cái này đại khái chính là "một lần bị rắn cắn, mười lần sợ dây thừng".
"Đó không phải là nguyên nhân." Cô thì thào.
"Vậy thì cái gì mới là nguyên nhân?" Anh lúc nào cũng có tinh thần đi tìm nguyên nhân sâu xa.
Lương Kỳ Gia do dự một lát, đột nhiên hít sâu một hơi nói: "Nếu em không đi nữa thì muộn giờ làm mất."
"Đừng nói sang chuyện khác."
"Em thật sự muộn rồi." Cô xách túi bước ra ngoài cửa.
"Anh đưa em đi." Anh chặn cô lại.
"Không được." Cô kinh hãi kêu lên.
"Nếu em kiên trì đi làm cũng được, nhưng đừng nghĩ anh sẽ đồng ý cho em đi xe bus về." Anh dùng vẻ mặt không thể thương lượng nói với cô.
"Anh không thể bá đạo như vậy được." Cô phản đối nói.
"Em còn muốn đi làm không?" Không để ý tới phản đối của cô, anh nhướng mày hỏi.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, rất muốn hét lên với anh: "Bà đây không đi." Nhưng cũng tự hiểu mình không thể ngang ngạnh như vậy, lại càng không thể vì nhỏ mà mất lớn.
"Em đi." Cô thỏa hiệp rồi.
"Tốt, anh đi thay đồ." Trạm Diệc Kì gật đầu nói, "Còn nữa, đề tài mà chúng ta đang nói dở lát sẽ nói tiếp trên xe, em đừng tưởng anh sẽ quên."
Nói xong, anh xoay người đi chuẩn bị, còn Lương Kỳ Gia chỉ có thể trừng mắt theo bóng anh, dùng ánh mắt giết người nhìn anh.
Nghiêm trang, đạo mạo, khốn kiếp, bá đạo, ghê tởm,... Cô tức chết mà!
***
"Tốt lắm__"
"Đợi một chút, chúng ta nói chuyện trước đã."
Sau khi ngồi lên xe, Trạm Diệc Kì mới nói được 2 chữ liền bị Lương Kỳ Gia cắt ngang, làm cho anh chỉ biết cười khổ lắc đầu.
"Em muốn nói gì cũng được nhưng ăn sáng rồi nói có được không?" Anh vừa nói vừa đặt một cái túi lên đùi cô.
"Sao lại có bữa sáng vậy?" Cô trừng mắt nhìn, ngạc nhiên cầm lấy một miếng sandwich rồi quay đầu hỏi anh.
"Anh vừa mới làm."
"Nhưng em đâu có thấy anh làm."
"Là lúc em giận dỗi trốn trong phòng đó." Anh cười cười nhìn cô.
"Em không giận dỗi." Cô lầm bầm phản đối, sau đó không kìm được cắn miếng sandwich thơm nức mũi kia một cái.
Ngon. Ngon. "Sandwich này ngoài trứng vào thịt xông khói, còn có một chút dưa leo, có vẻ giống như đồ ăn bên ngoài, nhưng so với bên ngoài bán thì ngon hơn hẳn, thật sự là ăn rất ngon."
"Anh thường tự mình làm bữa sáng sao?" Vừa thưởng thức mĩ vị trong miệng, Lương Kỳ Gia không kìm được tò mò hỏi.
"Uh." Anh lái xe ra cổng bãi đỗ xe, rồi đem xe hòa vào dòng người trên đường.
"Vì sao? Sở thích chăng?"
"Một nửa thôi."
"Vậy nửa còn lại?"
"Đỗ xe không tiện, vấn đề vệ sinh, khẩu vị, còn có anh không thích ăn bất kì cái gì khi đang trong xe hoặc trong phòng làm việc."
Cô vừa nghe vậy, động tác đột nhiên cứng đờ. Bởi vì hiện tại cô đang ăn trong xe của anh.
"Là anh bảo em ăn, em sợ cái gì hả?" Anh bật cười nói.
Nếu anh đã nói vậy thì cô còn khách khí làm gì nữa? Vì vậy cô mạnh dạn cắn thêm miếng thứ hai, ăn một cách say sưa.
Liếc nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, khóe miệng Trạm Diệc Kì khẽ nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ sủng nịnh cùng ôn nhu.
Thật ra bản thân anh cũng có chút giật mình, bởi vì không chỉ nghe người khác nói, anh cũng hiểu được mình bị bệnh thích sạch sẽ đến mức hết thuốc chữa, cả đời này chắc cũng không thay đổi được, lại càng không thể vì ai đó mà thay đổi. Nhưng sau khi Lương Kỳ Gia xuất hiện, anh mới hiểu được không phải là vấn đề thay đổi hay không thay đổi, mà là không tự chủ được cùng cam tâm tình nguyện bị lôi kéo.
Anh cũng không hiểu tại sao, chỉ là muốn đối với cô thật tốt, muốn thương cô, sủng cô, chỉ là không biết là không tự chủ nhiều hơn hay là cam tâm tình nguyện nhiều hơn mà thôi.
Nhưng mà người phụ nữ này không những không hưởng thụ mà còn cố phản kháng lại, khiến anh tràn ngập cảm giác vô lực cùng bất đắc dĩ.
"Lúc nãy em muốn nói gì?" Anh hỏi.
Lấy từ trong túi ra một chai nước hoa quả, uống một ngụm, Lương Kỳ Gia mới nghiêm túc nói: "Em thỏa thuận với anh hiệp ước tam chương."
"Hiệp ước tam chương?" Anh nhíu mày nhìn cô, không kìm được hỏi: "Thế nào là hiệp ước tam chương?"
"Đó chỉ là một cách nói thôi, có một số điều chúng ta nhất định phải nói rõ." Cô trợn mắt liếc anh một cái, không hề phát hiện bầu không khí giữa bọn họ đã thay đổi. Giờ đây cô không hề còn chút phòng bị, cảnh giác nào với anh nữa, nhưng anh thì phát hiện được rồi.
"Vậy thì là chuyện gì, em yêu?" Anh cười nhẹ, hỏi.
"Thứ nhất, không được gọi em là ‘em yêu’." Cô không kìm được lại trừng anh.
"Tại sao?"
"Em cũng không phải là em yêu của anh mà." Cô cau mày nói
"Em đương nhiên phải." Trạm Diệc Kì không hề do dự nghiêm chỉnh nói: "Nếu không thì tại sao anh lại gọi em là "em yêu" cơ chứ? Em nghĩ rằng anh thường gọi người khác như vậy sao?"
Cô cũng muốn nói là không tin, nhưng lại nghĩ, đây vốn không phải vấn đề mà cô muốn thảo luận với anh; chỉ là đột nhiên nghe anh gọi như vậy, không nhịn được mà thốt ra mà thôi.
Thời gian có hạn, cô vẫn là nên nói vào trọng điểm mới đúng.
"Anh nói, em có thể đi làm, nhưng lại không được đi xe bus, chẳng lẽ anh muốn ngày ngày đưa em đi làm sao?"
"Đúng vậy."
"Vấn đề là thời điểm em nghỉ làm thì anh cũng nghỉ sao? Em biết là ông chủ luôn làm nhiều hơn nhân viên, cũng nghỉ muộn hơn so với nhân viên, dự tiệc buổi tối càng nhiều hơn nữa, vậy thì anh làm cách nào để hàng ngày đón em tan làm?"
"Nếu anh không rảnh thì sẽ gọi tài xế đón em."
"Tài xế?" Cô ngây người. "Anh có tài xế?"
"Đương nhiên." Anh nhìn cô một cái.
"Vậy tại sao mấy ngày nay anh luôn tự lái xe?" Lương Kỳ Gia lên giọng chất vấn anh.
"Bởi vì cha anh thời gian trước không cẩn thận nên bị thương ở chân, trong nhà muốn có một tài xế giúp lái xe."
Cô còn gì để nói nữa đây, vốn còn tưởng có thể lợi dụng điểm này để thuyết phục anh từ bỏ ý định đưa cô đi làm, sao biết được người tính không bằng trời tính, anh lại còn có một tài xế?! Đành thôi vậy.
"Được rồi, vậy thì mặc anh muốn đưa em đi làm như thế nào, em chỉ hi vọng xe có thể dừng xa công ty một chút." Cô nói.
"Vì sao?"
"Dĩ nhiên là vì sợ người khác nhìn thấy rồi." Cô không hề do dự trả lời.
"Hóa ra đi cùng anh lại mất mặt vậy sao?" Trạm Diệc Kì không nhịn được mà cười khổ.
"Anh biết rõ ý của em không phải là như vậy mà. Em chỉ là không muốn vướng phải những phiền toái không đáng có thôi." Cô cau mày nói, ngữ khí có chút trách cứ, đồng thời liếc anh một cái: "Em không muốn bị fan của anh công kích hoặc đuổi giết đâu."
"Ai dám động vào một sợi lông tơ của em cơ chứ?" Anh lạnh giọng nói.
"Em xin anh, đây chỉ là một cách nói thôi có được không? Các cô ấy cùng lắm cũng chỉ có thể châm chọc, khiêu khích, cô lập, xa lánh em thôi, khiến cho em đi tới đâu cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Có ai dám thực sự động đến cọng lông tơ của em chứ? Dĩ nhiên là trừ anh ra." Cô học cách ngoài cười nhưng trong không cười của anh mỉm cười nói.
Trạm Diệc Kì có cảm giác dở khóc dở cười, không nghĩ tới cô lại châm chọc anh như vậy. Đây là do ba ngày vừa rồi sao? Bởi vì ba ngày trước cô đâu dám nói chuyện với anh như vậy!
Nhưng thực lòng, anh càng thích cô bây giờ hơn, khác với cô trước đây nói cái gì cũng đều cẩn cẩn dực dực, lo lắng trước sau.
"Anh biết rồi. Vậy em muốn anh thả em ở chỗ nào?" Anh đành thỏa hiệp hỏi.
"Anh đồng ý hả?" Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vâỵ.
"Có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Anh chỉ muốn em được sống thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc nên mới chọn ở bên cạnh em, không phải là muốn cuộc sống của em trở nên khó khăn hơn." Anh bất đắc dĩ nói ra.
Nhưng lời nói này của anh lại khiến Lương Kỳ Gia thấy xúc động, phòng ngự nơi trái tim dường như đã bị lung lay, khiến cho cô không kìm được mà tín nhiệm anh thêm một chút.
"Ngoại trừ chuyện này, em còn có hai điều nào muốn cùng anh thỏa thuận vậy?" Anh hỏi.
Đúng rồi, cô còn có một việc vô cùng quan trọng muốn nói rõ ràng với anh: "Anh có thể đáp ứng em sẽ không tiếp tục lấy việc đem chuyện của chúng ta nói với đồng nghiệp của em ra uy hiếp em nữa chứ?"
"Hình như anh cũng đã nói với em rồi, đó không gọi là uy hiếp, phải nói là thuyết phục."
"Không được, mà anh bây giờ phải nói là cưỡng tình đoạt lí." Cô đảo mắt.
Trạm Diệc Kì không nhịn được phì cười.
"Anh chỉ có thể đồng ý với em rằng anh sẽ không dùng những phương pháp vô lý để thuyết phục em nữa."
"Đến cưỡng tình đoạt lí anh còn có thể làm, vậy thì còn có chuyện gì là vô lý với anh nữa chứ?" Cô khẽ hừ một tiếng, hỏi ngược lại anh.
Anh lại bị cô thẳng tanh phản ứng chọc cười ra tiếng.
"Được rồi, ngoại trừ có liên quan đến tình trạng sức khỏe của em, còn lại anh tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp này để thuyết phục nữa, như vậy được chưa?"
Điều này rất hợp lí. Huống hồ đây là lần đầu tiên cô mang thai, có rất nhiều việc có thể làm bảo bối trong bụng bị thương hoặc làm ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ, cô không thể để ý hết được, có thêm người chăm sóc cũng không phải là ý tồi.
"Một lời đã định." Cô gật đầu đồng ý.
"Còn một điều nữa thì sao?" Anh lại hỏi.
"Em mới nói rồi, đây chỉ là một cách nói thôi, không phải là có ba chương thật." Cô nhíu mày, lại trừng anh một cái.
"Vì vậy không có?"
"Tạm thời dừng ở đây đã, khi khác em sẽ nghĩ tiếp." Cô nghiêm túc suy nghĩ nói.
"Em đúng là hiểu được làm thế nào lưu cho mình một đường lui, em yêu ạ." Trạm Diệc Kì cười khổ nói.
"Anh lại gọi là em yêu rồi." Cô bất mãn kháng nghị.
"Nếu không thì em yêu, bảo bối, bà xã. Ba cách xưng hô này em chọn lấy một cái, muốn ghép chúng nó thành một cái anh cũng không phản đối đâu." Vẻ cười khổ trên mặt anh giờ đây chuyển thành nụ cười khoái trá.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, sau đó thốt ra một câu phê bình: "Anh thật là buồn nôn quá đi."
Anh cười ha ha, không kìm được nhân lúc dừng xe chờ đèn xanh, nhanh chóng giữ lấy cô, vội vã cho cô một cái hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Anh đột ngột hành động khiến cho Lương Kỳ Gia hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ sau khi anh buông ra mới có thể vừa xấu hổ, vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh.
"Anh làm cái gì thế hả?"
"Em vừa rồi thật đáng yêu, anh không kìm lòng được."
Không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, mặt cô vốn đang đỏ lại càng đỏ hơn, không biết nói gì.
Không muốn nói chuyện với anh, cô dứt khoát đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa xe, phát hiện ra không ngờ bọn họ đã đến công ty cô rồi.
Làm thế nào mà nhanh vậy? Cô nghĩ chỉ khoảng nửa tiếng là cùng...
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nhận ra từ khi ra cửa đến giờ đúng là đã nửa tiếng, nhưng sao lại có cảm giác nhanh như vậy?
"Sắp đến rồi, em muốn anh dừng ở chỗ nào?" Trạm Diệc Kì hỏi cô.
Cô suy nghĩ một chút: "Sau cột đèn xanh đỏ kia rẽ phải, đi vào một chút là có một ngân hàng, anh dừng xe ở đó là tốt nhất."
"Chỗ đó hình như hơi xa thì phải?" Anh nhíu mày, có chút không đồng ý hỏi.
"Không xa như anh tưởng tượng đâu, đằng sau công ty có một lối đi, chỉ khoảng 5, 6 phút là tới rồi."
"5, 6 phút cũng rất xa, hơn nữa giờ này có nhiều người đi làm." Anh không đồng ý cãi lại bị cô cắt đứt.
"Em sẽ cẩn thận mà, hơn nữa bác sĩ cũng nói đi bộ với phụ nữ mang thai và thai nhi là một kiểu vận động rất tốt, có tác dụng tới việc sinh tự nhiên sau này, quan trọng nhất là anh mới đồng ý với em rồi." Cô trưng ra vẻ mặt "tốt nhất là anh đừng có nói mà không giữ lời".
"Ngay cả lời bác sĩ em cũng nói rồi, anh còn có thể nói gì nữa đây?" Nhìn cô một cái, Trạm Diệc Kì bất đắc dĩ thở dài.
Lương Kỳ Gia mỉm cười, nhìn anh lái xe tiến về lề đường.
"Hết giờ cũng chờ em ở đây sao?"
"Uh... Liên lạc sau, nếu như anh bận quá thì em cũng có thể tự về được."
Lương Kỳ Gia phát hiện nhà anh và nơi cô thuê trước đây nằm trên cùng một tuyến đường, dù là đi xe buýt hay xe điện ngầm đều đi một tuyến là đến. Quả thực may mắn vô cùng, bởi vì ít nhất cũng sẽ không có ai phát hiện cô chuyển nhà. Bất quá, điều kiện tiên quyết là cô phải có cơ hội tự mình đi xe về mới được.
"Nếu anh bận, sẽ gọi tài xế đến đón em."
Nhìn đi.
"Em mới mang thai sáu, bảy tháng thôi, ngồi xe buýt cũng không phải là việc quá khó, rất nhiều phụ nữ mang thai cũng như vậy mà." Cô muốn thử thuyết phục anh thay đổi tâm ý, không ngờ phản ứng của anh lại...
"Em muốn anh đến trước cổng công ty chờ em sao?"
"Này!" Cô nhắc nhở anh. “Anh mới đồng ý là sẽ không uy hiếp em mà!"
"Nhưng ngoại trừ việc liên quan đến tình trạng sức khỏe của em, anh không muốn sau khi em làm việc mệt nhọc còn phải đi xe buýt về nhà."
"Nhưng em không thấy mệt."
"Đợi đến khi em thấy mệt thì đã quá muộn. Chẳng lẽ em định đợi đến khi cơ thể thực sự xảy ra chuyện mới hối hận sao?" Trạm Diệc Kì dừng xe lại.
Đúng là không nói lại anh mà. Trong lòng Lương Kỳ Gia làm một cái mặt quỷ về anh.
"Biết rồi, em sẽ gọi lại cho anh." Cô tự mở cửa xuống xe.
"Cẩn thận một chút." Anh không quên nhắc lại.
"Biết rồi, bye bye." Cô phất tay, đóng cửa xe lại rồi xoay người rời đi, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên, thật lâu.