Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 217: Chương 217




Mạc Lâm Kiêu âm thầm nín thở, tròng mắt sâu thẳm như cây định, gắt gao nhìn chằm chằm giám đốc bộ phận kỹ thuật, như quỷ mị âm u tỏa ra sát khí, dọa cho giám đốc bộ phận kỹ thuật hoảng sợ bất an.

“Là ai?”

Giọng nói Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng, âm điệu trầm thấp hơn bình thường mấy phần.

“Khụ khụ” Giám đốc bộ phận kỹ thuật ho khan hai tiếng, căng da đầu nói: “Trước mắt xem xét từ nội dung đặt hoa tươi, màn hình lớn, Hạ Dịch Sâm đang định tỏ tình với một người tên Lâm Khiết Vy”

Rầm! Mạc Lâm Kiêu nện một đấm lên mặt bàn, giám đốc bộ phận kỹ thuật bị dọa cho cả người run rẩy, không dám nhìn thẳng chủ tịch Mạc lúc này.

Mạc Lâm Kiêu hít sâu vài hơi, sắc mặt lạnh lùng, u ám lên tiếng: “Hạ Dịch Sâm có ý gì? Chân trước vừa đối phó Phùng Thiên Long, đào cho anh ta cái hố lớn như vậy, chân sau lại chuẩn bị tỏ tình với phụ nữ? Cũng bận rộn thật!”

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, anh Mạc nói nhiều như vậy. Âm thầm có chút kỳ lạ, anh Mạc bình thường tiếc chữ như vàng, tại sao vừa gặp phải chuyện của Hạ Dịch Sâm, lại khác thường như the?

Nhất thời, cũng không biết đáp lời anh Mạc thế nào, giám đốc bộ phận kỹ thuật cúi đầu, âm thầm nuốt nước bọt.

Mạc Lâm Kiêu khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trong chốc lát, dường như đang gõ vào đầu người ta, phòng làm việc rộng lớn yên tĩnh dần dân lan tràn hơi thở lạnh lẽo.

“Lập tức điều tra. Cuối cùng Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng lên tiếng, nâng mí mắt bạc tình nhìn về phía giám đốc bộ phận kỹ thuật: “Tất cả chi tiết liên quan đến việc tỏ tình của Hạ Dịch Sâm, dự án mà anh ta làm, tôi muốn biết hết!”

“Vâng, chủ tịch Mạc!”

Giám đốc bộ phận kỹ thuật bước ra khỏi phòng làm việc của Mạc Lâm Kiêu, dùng tay hung hăng vuốt ngực mình, thở dài một hơi. Quá dọa người rồi, vừa nãy trong phòng làm việc của anh Mạc, đối diện với anh Mạc có thái độ như thế, quá thật sợ đến mức anh ta muốn đột tử.

Chờ khi phòng làm việc chỉ còn lại Mạc Lâm Kiêu, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, tức đen mức bật dậy khỏi ghế chủ tịch, trong lòng bực bội dùng chân đá ghế mấy cái, khiến cái ghế chủ tịch nặng như vậy phải xoay mấy vòng, thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ, phẫn nộ kéo cà vạt, tròng mắt lạnh lẽo híp lại thành khe rãnh hẹp dài, u ám

nhìn mảnh đất dưới chân, Lần trước ở khách sạn Tinh Quang, Hạ Dịch Sâm công khải bảo vệ Lâm Khiết Vy, nói đang theo đuổi cô, món nợ này còn chưa tính sổ với tên họ Hạ đó, kết quả hôm nay anh ta lại bắt đầu thêm chuyện, cái gì nhỉ, còn muốn công khai tỏ tình? Làm lớn như vậy, muốn để cả thế giới đều biết sao?

Coi Mạc Lâm Kiêu anh chết rồi à!

Người phụ nữ anh ngủ, sao có thể cho phép gã đàn ông khác nhớ thương?

Chuyện này chẳng phải đang vả mặt anh sao?

Tuy Lâm Khiết Vy chỉ là tình nhân anh không thể công khai, nhưng, nhưng…nhưng cô là người phụ nữ anh dùng, một ngày anh chiếm lấy cô, quyết không cho phép người khác nhìn ngó!

Còn tỏ tình?

Tỏ tình cái quỷ ấy!

Cánh tay buông thống bên đùi của Mạc Lâm Kiêu, chậm rãi siết chặt, trong mắt phun trào ngọn lửa đáng sợ ra ngoài. Đột nhiên lại nghĩ đến cô nhóc thối tha Lâm Khiết Vy kia, quả nhiên từ sáng đến tối đều gây chuyện lung tung, nhìn cô ở bên ngoài trêu chọc mấy tên đàn ông kia kia, khoảnh khắc này thật muốn khóa cô ở nhà.

Còn không nhịn được có chút tò mò, nếu Hạ Dịch Sâm long trọng công khai tỏ tình với cô, không biết Lâm Khiết Vy có đồng ý hay không?

Đầu óc không tự chủ xẹt qua vài cảnh tượng, Hạ Dịch Sâm khẽ quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy mỉm cười ngại ngùng, đồng ý lời tỏ tình của anh ta, sau đó hai người ôm ấp hôn nhau trong pháo hoa…

Rầm! Nện một cú đấm nặng nề lên cửa sổ, Mạc Lâm Kiêu tức đến mức thái dương đập loạn.

Cảnh tượng đó, chỉ hơi nghĩ đến thôi, anh đã muốn giết người!

“Hạ, Dịch, Sâm!” Môi mỏng hung ác khẽ rít ra cái tên, Mạc Lâm Kiêu xoa thái dương, đi qua đi lại trong phòng.

Không tức giận không tức giận, anh không thể tức giận. Sao anh có thể vì chuyện của người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia, tức đến mức đầu cũng muốn nứt ra được?

Anh…anh đối phó Hạ Dịch Sâm, chống đổi anh ta, là vì báo thù cho bạn tốt Phùng Thiên Long, ai bảo thắng nhóc đó giở trò sau lưng, chơi bạn của anh chứ?

Cứ ám thị tâm lý như vậy, tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu cũng coi như bình ổn hơn chút.

Còn về lý do muốn đối phó Hạ Dịch Sâm, cũng coi như tìm được một cái cớ vớt vát sĩ diện cho mình.

Họ Hạ kia, anh muốn tỏ tình phải không? Cứ đợi đó mà xem!

Ven đường ở cổng lớn bệnh viện Nhân Ái, có một cái chiếu, trên đó có một bé trai ốm yếu đang nám, người qua đường nhìn thấy cậu bé, đều không khỏi lộ vẻ thương tiếc.

Trương Tieu Phi ra khói bệnh viện, gương mặt âm trầm, đi đến chỗ chiếc chiếu, khẽ đá Trương Đại Phúc mặt đầy vẻ bệnh tật: “Nè, đứng lên, đừng giá vờ nữa, thất bại rồi.”

“Cái gì?” Trương Đại Phúc ốm yếu bò dậy, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp tinh thần phơi phới, làm gì có chút dáng vẻ người bệnh: “Con nói bố này, bố không giúp ích gì được hết, kỹ năng lừa người ta tụt dốc rồi!”

“Đi thôi, ăn chút gì trước đã, bước tiếp theo phải làm sao, chúng ta cần bàn bạc”

Trương Đại Phúc đứng dậy, bước lên kéo tay bố, lo lắng nói: “Bố,

vết thương sau lưng bố nghiêm trọng như vậy, chúng ta chữa trị trước có được không?”

Tối qua xà nhà sập xuống, khiến lưng của Trương Tiểu Phi bị thương, đừng thấy bây giờ anh ta không sao, thực ra mỗi một bước đi, sau lưng đều đau đến nóng rát.

Sắc mặt Trương Tiểu Phi càng đen thêm: “Khám gì mà khám! Đừng phí tiền! Qua mấy ngày là ổn thôi!” Trương Tiểu Phi hiểu chuyện không đòi bố bế nữa, nắm lấy tay bố, hai bố con chậm rãi đi về trước.

Phía Phùng Thiên Long một hơi tăng giá trị bao lì xì lên một trăm ngàn, cuối cùng đánh bại được Mạc Lâm Dương, giành được cơ hội Lâm Khiết Vy ra ngoài chữa bệnh trong thời gian nghỉ trưa.

“Tốt lắm! Làm hay lắm! Mấy người giúp cướp đơn, mỗi người được thưởng năm mươi ngàn!” Phùng Thiên Long vui vẻ, lập tức ra tay hào phóng bắt đầu thưởng cho đàn em,

Mấy đàn em được thưởng, đều âm thầm vui mừng. Hihi, tiền này kiếm được thật quá đơn giản, cũng chỉ làm chút thao tác trong điện thoại, tùy tiện tăng số tiền lì xì, đã khiến cho Phùng thái tử vui vẻ.

Khoảnh khắc này, tất cả đàn em của Phùng Thiên Long đều hiểu rõ một chuyện, đó chính là, chỉ cần việc liên quan đến Lâm Khiết Vy, đều có thể khiến Phùng thái tử coi trọng. Sau này nịnh bợ Lâm Khiết Vy nhiều chút, đảm bảo không sai được.

Mấy tầng lầu của tòa nhà hoàng kim bắt đầu công tác quét dọn trong ngoài, mỗi một góc đều không dính một hạt bụi, di lao công nghe nói, bà chủ của tòa nhà hoàng kim sắp đến thị sát. Cho nên tòa nhà hoàng kim mới sạch sẽ trăm năm hiểm có như vậy, hận không thể lau chân bàn bên dưới bóng lưỡng.

Sắp đến thời gian tan làm buổi trưa, Lâm Khiết Vy đột nhiên phát hiện cách đó mấy mét chính là tài xế đưa đón cô, ơ, sao anh ta lại đến đây, buồn bực đi qua, vừa định hỏi tại sao anh ta lại đến, tài xế đã đưa bình giữ nhiệt cho Lâm Khiết Vy.

“Cô Lâm, đây là canh bác Trần gửi cho cô, bảo cô phải uống hết ngay”

Canh? Canh gì?

Bình thường cũng không thấy mang canh cho cô, hôm nay làm sao vậy?

Cõi lòng đầy khao khát, mở bình giữ nhiệt ra, gương mặt nhỏ của Lâm Khiết Vy muốn khóc.

Trời ơi, lại là bổ máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.