Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 218: Chương 218




Sau đó tài xế lại bổ sung một câu: “Bác Trần nói, canh này là anh Mạc trước khi đi dặn dò chuẩn bị cho cô, nếu cô không uống hết, chúng tôi phải lập tức báo cho anh Mạc.”

Khóe môi Lâm Khiết Vy co rút.

Chỉ có chút chuyện rách nát này, Mạc Lâm Kiêu có cần cố ý dặn

dò không? Có phải anh biết cô không quen uống canh có mùi lạ như vậy, cho nên mới cố ý chỉnh cô. Đối diện với ánh mắt kiên quyết của tài xế, Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ nhận bình giữ nhiệt, còn chưa đợi người ta lấy chén nhỏ ra, cô đã hào phóng ừng ực uống hết bình giữ nhiệt. May mà không nhiều lắm, nếu không cô không nôn, cũng no chết.

Bàn tay run rẩy đưa bình giữ nhiệt lại cho tài xế, Lâm Khiết Vy ợ một cái thật lớn.

Mẹ nó chỉ là bà dì cả đến thăm thôi, Mạc Lâm Kiêu lại tra tấn như vậy, cô cảm thấy mình sẽ tuổi xuân chết sớm.

Mang theo cái bụng tròn vo, Lâm Khiết Vy không còn chút suy nghĩ gì về bữa ăn trưa.

“Khiết Vy, Khiết Vy! Tớ đã chuẩn bị xong tất cả thiết bị để ra ngoài khám rồi, đợi lát nữa tan làm, hai chúng ta lập tức xuất phát! Người thuê trả nhiều tiền như vậy, tuyệt đối không thể đến muộn” Hứa Tịnh vỗ vào túi dụng cụ mà cô ấy đã sắp xếp, hai mắt tỏa sáng.

“Ợ! Cậu không sợ anh ta là kẻ tâm thần sao?”

“Hihi, không sao, có mang theo kéo mà! Không ổn thì cắt anh ta! Để anh ta cả đời này không thể làm đàn ông nữa!”

Gương mặt Hứa Tịnh hung hăng dữ tợn, khiến Lâm Khiết Vy không nhịn được run rẩy.

Lâm Khiết Vy vỗ cái vai đầy thịt của cô ấy, thở dài nói: “Còn cần dùng đến kéo sao? Có cậu ở đó, cậu trực tiếp lấy thịt đè người, đã có thể đè bẹp anh ta!”

“Tớ cũng đâu có mập bao nhiêu đâu, được không hả! Tớ chỉ cần hơi giảm cân chút, cũng coi như trai tài gái sắc với bác sĩ Hạ” Hai cô gái vui vẻ tùy ý trò chuyện, thời gian tan làm đã đến, hai

người dọn đồ, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện.

Điện thoại Lâm Khiết Vy vang lên, cô lấy ra xem, là Hạ Dịch Sâm gọi đến, sợ liên quan đến bệnh tình của em trai, vội vàng nghe máy.

“A lô, đàn anh Hạ?”

Vừa nghe thấy là Hạ Dịch Sâm, Hứa Tịnh tò mò kề sát tai qua, lại bị Lâm Khiết Vy ghét bỏ đẩy ra.

“Khiết Vy, đã ăn cơm chưa?” Giọng nói dịu dàng của Hạ Dịch Sâm truyền đến, khiến người ta cảm thấy an tâm. “À, vừa tan làm, vẫn chưa ăn. Đàn anh Hạ, anh gọi đến có phải là

có chuyện gì không?” Âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng là tin tứ xấu liên quan đến em trai.

“Không có chuyện gì chẳng lẽ không thể gọi điện cho đàn em được à?” Trong tiếng cười nhạt của Hạ Dịch Sâm mang theo vài phần ý vị khó nói nên lời, hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Tối nay em có rảnh không?”

“Tối nay sao? Rảnh ạ!”

Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh bước ra khỏi tòa nhà phòng bệnh, ánh nắng bên ngoài vô cùng sáng lạn. Nhóm hai người một mập một ốm này hiển nhiên vô cùng chói mắt, rất nhiều người đàn ông không khỏi ngây ngốc nhìn Lâm Khiết Vy, đầu óc trống rỗng. Vậy mà lại có một cô gái không cần trang điểm cũng xinh đẹp đến mức khiến lòng người là run rẩy! Còn xuất sắc hơn cả minh tinh nữa! Hứa Tịnh ở bên cạnh suy đoán nội dung trò chuyện của họ cũng được bảy tám phần, nôn nóng vuốt ngực mình, dùng khẩu hình nói: “Dẫn tớ theo! Dẫn tớ theo với!”

“Buổi tối cùng nhau dùng cơm nhé?”

Lâm Khiết Vy vừa định thoải mái nhận lời, nhưng nhớ lại lúc trước Mạc Lâm Kiêu cực kỳ chán ghét chuyện cô và Hạ Dịch Sâm cùng ăn cơm, làm gì dám tùy tiện đồng ý, miễn cho sau khi cô về nhà lại bị Mạc Lâm Kiêu giận lây.

“Haha, đàn anh Hạ, chúng ta không cần khách sáo như vậy, có chuyện gì phải chờ ăn cơm mới nói được?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nôn nóng của Hạ Dịch Sâm: “Anh, anh có chút chuyện muốn nhờ em giúp, cho nên vẫn phải gặp mặt sẽ tốt hơn, buổi tối gặp ở phố đi bộ có được không?”

“.” Lâm Khiết Vy chần chừ biu môi, cẩn thận hỏi: “Đàn anh Hạ, có thể tiết lộ một chút, rốt cuộc là chuyện gì không?” Nếu là mấy chuyện khám bệnh tiêm thuốc, cô có thể để Hứa Tịnh di.

“Anh…Anh muốn mua chút quà, muốn nhờ em giúp anh chọn…hơn nữa còn muốn nói với em tình huống liên quan đến Liên Hoài.”

Quả nhiên, một khi ném ra lá bài bệnh tình của Lâm Liên Hoài, gọi đến, sợ liên quan đến bệnh tình của em trai, vội vàng nghe máy. “A lô, đàn anh Hạ?”

Vừa nghe thấy là Hạ Dịch Sâm, Hứa Tịnh tò mò kề sát tai qua, lại bị Lâm Khiết Vy ghét bỏ đẩy ra.

“Khiết Vy, đã ăn cơm chưa?” Giọng nói dịu dàng của Hạ Dịch Sâm truyền đến, khiến người ta cảm thấy an tâm.

“À, vừa tan làm, vẫn chưa ăn. Đàn anh Hạ, anh gọi đến có phải là có chuyện gì không?” Âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng là tin tức xẩu liên quan đến em trai.

“Không có chuyện gì chẳng lẽ không thể gọi điện cho đàn em được à?” Trong tiếng cười nhạt của Hạ Dịch Sâm mang theo vài phần ý vị khó nói nên lời, hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Tối nay em có rảnh không?”

“Tối nay sao? Rảnh ạ!”

Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh bước ra khỏi tòa nhà phòng bệnh, ảnh nắng bên ngoài vô cùng sáng lạn. Nhóm hai người một mập một ốm này hiển nhiên vô cùng chói mắt, rất nhiều người đàn ông không khỏi ngây ngốc nhìn Lâm Khiết Vy, đầu óc trống rỗng. Vậy mà lại có một cô gái không cần trang điểm cũng xinh đẹp đến mức khiến lòng người run rẩy! Còn xuất sắc hơn cả minh tinh nữa!

Hứa Tịnh ở bên cạnh suy đoán nội dung trò chuyện của họ cũng được bảy tám phần, nôn nóng vuốt ngực mình, dùng khẩu hình nói: “Dẫn tớ theo! Dẫn tớ theo với!”

“Buổi tối cùng nhau dùng cơm nhé?”

Lâm Khiết Vy vừa định thoải mái nhận lời, nhưng nhớ lại lúc trước Mạc Lâm Kiêu cực kỳ chán ghét chuyện cô và Hạ Dịch Sâm cùng ăn cơm, làm gì dám tùy tiện đồng ý, miễn cho sau khi cô về nhà lại bị Mạc Lâm Kiêu giận lấy.

“Haha, đàn anh Hạ, chúng ta không cần khách sáo như vậy, có chuyện gì phải chờ ăn cơm mới nói được?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nôn nóng của Hạ Dịch Sâm: “Anh, anh có chút chuyện muốn nhờ em giúp, cho nên vẫn phải gặp mặt sẽ tốt hơn, buổi tối gặp ở phố đi bộ có được không?”

%3D Lâm Khiết Vy chần chừ bĩu môi, cẩn thận hỏi: “Đàn anh Hạ, có thể tiết lộ một chút, rốt cuộc là chuyện gì không?”

Nếu là mấy chuyện khám bệnh tiêm thuốc, cô có thể để Hứa Tịnh di.

“Anh…Anh muốn mua chút quà, muốn nhờ em giúp anh chọn…hơn nữa còn muốn nói với em tình huống liên quan đến Liên Hoài.”

Quả nhiên, một khi ném ra lá bài bệnh tình của Lâm Liên Hoài, thần kinh Lâm Khiết Vy căng chặt, chẳng còn lo được gì nữa.

“Vâng vâng vâng, mấy giờ, địa chỉ cụ thể, anh gửi cho em, em nhất định đến đúng giờ!”

“Được, tối nay gặp.” Hạ Dịch Sâm thở phào một hơi, giọng điệu mong chờ cúp điện thoại.

Hứa Tịnh sốt ruột hỏi: “Bác sĩ Hạ hẹn cậu tối nay gặp? Có phải anh ấy theo đuổi cậu không?”

“Đừng nghĩ lung tung, người có điều kiện như Kim Ngọc mới xứng với đàn anh Hạ, tớ à? Hừ, không cùng một thế giới với người ta, một trời một vực”

“Sao cậu không nói dẫn tớ theo?”

“Anh ấy nói muốn bàn về bệnh tình của Liên Hoài, tớ đoán, có phải

có vài lời anh ấy ngại không thể nói ở bệnh viện, nên muốn nói riêng không. Cậu nói xem, có phải bệnh của Liên Hoài, không tốt không?” Vừa nhắc đến bệnh của Liên Hoài, Hứa Tịnh cũng không còn tâm tư mê trai nữa, thở dài: “Cậu cũng đừng quá bi quan, có bác sĩ Hạ

xuất sắc như vậy, chỉ cần giọng điệu nói chuyện của anh ấy không

trầm trọng, cho thấy rõ không phải chuyện lớn”

Lời khuyên này xem như lay động được Lâm Khiết Vy, cô nở nụ cười: “Đúng vậy, vừa rồi giọng điệu của đàn anh Hạ không trầm trọng chút nào. Có lẽ anh ấy chỉ muốn bàn với mình phương án điều trị cho Liên Hoài sau này thôi.”

Hứa Tịnh và Lâm Khiết Vy vừa định ra khỏi cửa chính, đột nhiên Lâm Khiết Vy lóe lên suy nghĩ, kéo Hứa Tịnh đi cửa sau. Trước cửa vẫn còn tài xế, lỡ bị anh ta phát hiện sẽ rất phiền phức.

Hai cô gái thần bí ra cửa sau đón xe, Hứa Tịnh chủ động nói địa chỉ, đường nào số nhà bao nhiêu. Địa chỉ đó nghe rất quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là đâu, Lâm Khiết Vy cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu trò chuyện với Hứa Tịnh việc hiệu trưởng gửi thư mời, Hứa Tịnh vừa nghe thấy có thể vả mặt Kim Ngọc, điên cuồng cười lớn, tiếng cười hung hãn đến mức chú tài xế bị dọa cho phải nhìn ra sau.

Xe taxi dừng trước cửa chính tòa nhà hoàng kim, Lâm Khiết Vy trả tiền, xe ngẩng đầu, nhìn mấy chữ tòa nhà hoàng kim rồng bay phượng múa, lập tức ngơ ngác.

“Sao chúng ta lại đến tòa nhà hoàng kim?” Lâm Khiết Vy cho rằng tài xế taxi đi nhầm chỗ, ngây ngốc nhìn Hứa Tịnh. Hứa Tịnh làm gì rảnh rỗi để ý đến nghi vấn của Lâm Khiết Vy, luôn

há hốc miệng, hai mắt tỏa sáng thưởng thức tòa nhà hoàng kim, suýt nữa chảy nước miếng: “Oa, đây chính là tòa nhà hoàng kim nổi tiếng! Tớ còn chưa được đến lần nào! Thật muốn vào tham quan! Nào nào nào, mau chụp hình cho tớ, mạnh mẽ lưu lại hình ảnh!”

Lâm Khiết Vy có chút cạn lời, nhưng đã quen chiều chuộng Hứa Tịnh, đây là một cô nhóc mập mạp rất đơn thuần lại thắng thân, không có tâm tư xấu xa, cũng không có tâm địa gian xảo, nếu cô ấy muốn chụp hình, vậy thì chụp thôi,

Hứa Tịnh đưa lưng về phía tòa nhà hoàng kim, hai tay chống câm, bày ra tư thế tay đáng yêu, mím cười ngốc nghếch với điện thoại của Lâm Khiết Vy.

Một nhóm người bước ra khỏi tòa nhà hoàng kim, toàn bộ đều là người trẻ tuổi hơn hai mươi, ai nấy đều ăn mặc sang trọng, vừa nhìn đã biết là người giàu có. Người đàn ông đi đầu tư thế phấn chấn oai hùng, đôi mày lá liễu đưa tình, lấy một điểu thuốc ra khỏi hộp, vừa định ngậm vào miệng, đột nhiên nhìn thấy Lâm Khiết Vy, lập tức trợn mắt há miệng, thuốc lá rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.