Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 263: Chương 263




Phùng Thiên Long cười gượng một tiếng, khuyên bảo: “Đừng nóng vội, Kiêu vẫn chưa nếm thử chơi như vậy bao giờ, nên không biết nó đã cỡ nào. Tôi làm mẫu cho cậu ta xem thử, đợi lát nữa cô đi qua, chắc chắn thành công!”

Thu Tuyết buồn bã nhìn hồ nước nóng cách đó mười mét, thở dài trong lòng.

Phùng Thiên Long giang hai tay đặt trên bờ, bĩu bĩu môi với người phụ nữ trước mặt. Cô gái kia nở nụ cười tươi tắn, vô cùng chuyên nghiệp súc miệng tiêu độc trước, sau đó đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bóng loáng sờ xuống phần thân dưới của Phùng Thiên Long.

Phùng Thiên Long nhằm mắt lại, thoải mái dễ chịu thở dài một hơi.

Người phụ nữ kia ngụp đầu xuống nước, mở miệng ra…

“Đù! Bà nó thoải mái thật! Cả người Phùng Thiên Long run lên, hai hàng lồng mày cũng thoải mái giãn ra.

Nhỏ mà hôm nay tìm đến quả thật có kỹ thuật miệng khá tốt.

Anh ta cầm điện thoại di động lên, bẩm số gọi cho Mạc Lâm Kiêu đang ở bên ngoài cách đó mười mét, đợi một lát, đầu bên kia mới bắt máy.

“Kiêu à, thực ra anh đây muốn chia sẻ một cái cách chơi sạch sẽ, còn vô cùng sướng… Ui ui… Miệng nhẹ một chút… Cậu có thể thử xem, đảm bảo cậu sẽ sướng lên mây. Nhóc con Thu Tuyết kia không tệ chút nào, người vừa ngây thơ, vừa sạch sẽ, kỹ thuật miệng còn được dạy dỗ qua, nhất định có thể phục vụ cậu thật tốt”

“Anh còn bày ra ba cái trò gì đâu đó nữa, tôi sẽ đi đó.”

“Đừng mà, đừng vôi thế chứ! Đợi lát nữa lại đi!” Phùng Thiên Long nói xong, xua xua tay với Thu Tuyết, bảo cô ta mau mau qua kia.

Thu Tuyết vội vàng bò lên đi, vui vẻ đi vào hồ nước nóng mà Mạc Lâm Kiêu chuyên dùng, xấu hổ đi xuống nước, vừa chậm chạp đi tới gấn Mạc Lâm Kiêu, vừa nói: “Anh Kiều, anh xem Phùng thái tử cũng chơi luôn rồi, chúng ta cũng bắt đầu ha.”

Phùng Thiên Lon gbên cạnh phát ra một tiếng gầm trầm thấp, khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Mạc Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía chỗ bên kia của Phùng Thiên Long, lập tức hiểu được cái cách chơi sạch sẽ là cái gì. Anh không nhịn được cười lạnh một tiếng đầy khinh bi.

Hừ, đúng là cái tên Phùng phong lưu chay mặt không kị!

“Tôi cho cô năm giây, lập tức rời khỏi nơi này!” Ảnh mắt Mạc Lâm Kiều lạnh buốt tràn đầy chán ghét nói.

Cả người Thu Tuyết run lên.

“Thế nhưng mà Phùng thái tử sai tôi tới đây để phục vụ ngài.” Cô ta thế mà còn chưa hết hy vọng nói.

“Không muốn cái mạng của mình nữa hả?” Mạc Lâm Kiêu âm trầm rặn ra mấy chữ, rõ ràng anh đã mất hết kiên nhẫn với cô ta.

Một người phụ nữ vừa xấu hôi thối bẩn thỉu như vậy mà còn mơ tưởng chạm vào cơ thể anh ư?

Cơ thể Mạc Lâm Kiêu anh cực kỳ đắt tiền, dựa vào cái gì để cho cô ta nhìn, dựa vào cái gì để cho cô ta vấy bẩn? Cô nghĩ hay quá!

Hàng mi của Thu Tuyết run rẩy, trong đôi mắt to tròn vẫn cứ

không giấu được nỗi khát vọng. Đúng là vì sắc đẹp mà không sợ chết… Thấy trai đẹp, thì phụ nữ ai ai cũng không nhấc nổi chân.

Mạc Lâm Kiêu híp híp đôi mắt sắc bén, đang tính ra tay…

Đột nhiên!

Huyệt Thái Dương bỗng nhiên đau nhức một cách kịch liệt!

Trong đầu giống như có một cây đao điên cuồng chọc ngoáy, đau thấu tim!

Không xong!

Hình như là độc phát rồi!

Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng nhắm mắt lại, tĩnh tâm, vận công, điều động nội lực quanh người, cố gắng hết sức chống lại sự lan ra của độc tố.

Thu Tuyết vừa thấy Mạc Lâm Kiêu nhắm hai mắt lại, dường như cũng không có ý đuổi cô ta đi. Cô ta không nén nổi âm thầm vui sướng, bởi vì căng thẳng và thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chân tay nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu.

Quan sát từ cự ly gần, anh ấy lại càng điển trai hơn nữa!

Cơ thể trắng nôn, gương mặt goc cạnh, mồ hôi trong suốt theo sống mũi cao thẳng khẽ lăn xuống dưới, khiến trái tim người xem đập loạn nhịp.

Áo dài tắm hơi hơi mở ra, lộ ra cơ bắp xinh đẹp khéo léo đến mơ màng.

Người đàn ông này hoàn mỹ như một bức tượng chạm trổ bằng ngọc thạch, có được vẻ ngoài điển trai và cơ thể cường tráng. Ông trời ơi, cô ta sắp không được rồi, cô ta cảm thấy mình như sắp chảy máu mũi, chân như muốn nhũn ra, chí nhìn anh ấy thôi mà cô ta đã muốn hóa thành một bãi nước.

Giờ phút này, Mạc Lâm Kiêu giống như đang chìm trong biển lửa, đầu kêu ong ong. Anh thế mà xuất hiện ảo giác, trong đầu không lặp lại suy nghĩ muốn ôm chặt lấy Lâm Khiết Vy, hung hăng hôn cô, cướp lấy sự ngot ngào của cô, rồi đè cô xuống dưới, xé rách quần áo, SỜ soạng mỗi một cho trên người cô. Anh muốn tách đôi chân trắng bóc của cô ra, cùng cô tận hưởng niềm sung sướng.

Độc phát là anh cứ điên cuồng muốn có được cô.

Trong đầu cứ hết lần này đến lần khác kêu gào: Lâm Khiết Vy, em là của anh! Là của anh!

Bàn tay Thu Tuyết nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu bỗng nhiên rùng mình một cái, mở bật mắt ra.

Đó là một đôi mắt vô cùng trầm lắng và đầy thần bí!

Trong con ngươi u tối, lại có dung nham nóng bỏng quay cuồng. “Cậu Mộ, Thu Tuyết nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Thu Tuyết khẽ nỉ non, bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực anh nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới.

Giấy tiếp theo, Mạc Lâm Kiêu đã mạnh mẽ nắm lấy ta cô ta, bàn tay anh giống như một chiếc kìm bằng sắt nằm bàn tay cô ta vang lên răng rắc.

“Á! Đau quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Tuyết đau đến văn vẹo, không nhịn được đau đớn hét lên. “Hỗn láo!” Đôi môi mỏng của Mạc Lâm Kiêu khẽ mở, hung ác nặn

ra hai chữ, sức trên bàn tay cũng tăng lên, bỗng nghe thấy rắc một tiếng giòn vang!

Xương cổ tay Thu Tuyết bị bẻ lên trên chín mươi độ, trực tiếp bị anh bẻ gãy. “Á –

Thu Tuyết trợn trắng mắt, hét lên một tiếng, đau đến nỗi cả người co giật dữ dội,

Mạc Lâm Kiêu khế vung tay lên, Thu Tuyết giống như một cái bao tải bay vèo ra khỏi hồ nước nóng, rồi ngã mạnh xuống đất.

Phùng Thiên Long đang thoải mái tận hưởng sướng lên mây bị dọa giật nảy mình, mở bừng đôi mắt hoa đào nhìn khắp nơi. Đợi anh ta nhìn thấy rõ là chuyện như thế nào, cả người giống như bị người ta xối một xô nước lạnh lên, giơ chân đạp cô gái đang ghé vào giữa hai chân mình, nhanh nhẹn lật người lên bờ, Phùng Thiên Long tùy tiện khoác một chiếc áo choàng lên người, rồi lập tức đi sang chỗ bên kia của Mạc Lâm Kiêu. “Kiêu, có chuyện gì thế? Tại sao cậu lại đánh Thu Tuyết rồi?”

Toát mồ hôi thật chứ. Đây đã là lần thứ hai Thu Tuyết bị Mạc Lâm Kiêu đánh bay ra ngoài, đúng là không biết nên nói Thu Tuyết thiếu sức hấp dẫn, hay là nói Mạc Lâm Kiêu quá soi mói.

Khuôn mặt Mạc Lâm Kiêu tái nhợt hơn bình thường một chút, tuy bị độc tố làm phiền, nhưng anh vẫn dựa vào luồng ý chí mạnh mẽ, từ trong hồ nước nóng đứng lên, lạnh lùng ra lệnh: “Người phụ nữ kia dám to gan xúc phạm em, cô ta chắc chắn phải chết!”

“Hả? Không phải chứ? Anh nói Kiêu này, chuyện này cũng không đến mức đi?” Phùng Thiên Long sợ tới mức trái tim đập lên bình bịch: “Dù gì thì Thu Tuyết cũng là nữ diễn viên dưới công ty của anh, anh đã đập không ít tài nguyên vào trên người cô ta rồi. Giữ cô ta lại, tương lại cô ta còn có thể kiếm chút tiền cho anh đó.

“Cô ta phải chết! Tiền em bù lại cho anh!”

“Đây không phải là chuyện tiền nong! Hôm nay, là anh bảo cô ta tới phục vụ em, anh không ngờ em ghét phụ nữ tới trình độ này. Anh chỉ muốn cho em giải tỏa thoải mái tý, kỹ thuật miệng của cô ta là được chuyên gia huấn luyện qua, anh đây không phải là có ý tốt à? Cậu tức giận như vậy, trái lại làm anh cảm thấy ngại ngùng. Anh cầu cậu, chừa cho cô ta cái mạng đi, kỹ thuật diễn của cô ta tốt như vậy, lại còn thích cậu, không biết chừng tương lai có thể diễn kịch giúp cậu, kích thích vị kia của nhà cậu thì sao.

Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu hơi lóe lóe, dường như là bị câu nói sau cùng làm dao động một chút.

“Sau này, cô ta mà còn đụng một ngón tay vào em nữa thì cô ta nhất định phải chết.” Mạc Lâm Kiêu để lại một câu rồi cũng không quay đầu lại, lập tức đi ra ngoài.

Lúc này, Phùng Thiên Long mới thở phào một hơi. May thật, tranh thủ cứu lại một mạng cho Thu Tuyết, anh ta dễ dàng à?

Phùng Thiên Long đi đến trước mặt Thu Tuyết kiểm tra, phát hiện cô ta đã ngất xỉu. Anh ta bỗng nhiên thấy cổ tay cô ta vặn vẹo một cách kỳ lạ, nhìn kỹ vào, Phùng Thiên Long không nhịn được hít ngược một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.