Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 264: Chương 264




Mạc Lâm Kiêu quả thật là máu lạnh vô tình!

Đối với một cô gái xinh đẹp nũng nịu như vậy, thế mà cậu ta cũng ra tay cho được. Không ngờ sự chán ghét và bài xích phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu lại đáng sợ đến mức độ như thế.

Chuyện ngày hôm nay cũng tại anh ta, chỉ bậy bạ, hại Thu Tuyết lại bị thương, con bé xui xẻo đáng thương!

“Người đâu! Đưa Thu Tuyết vào bệnh viện, điều trị cho đàng

hoàng.” Phùng Thiên Long dặn dò, cũng không còn chút tâm trạng chơi đùa gì nữa. Trần Kiệt và Nam Cung Hào đang chơi bài bên ngoài đại sảnh ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu là biết có chuyện không hay xảy ra rồi.

Cậu Kiêu đi đường hơi phù phiếm, vả lại sắc mặt còn vô cùng tái nhợt, trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh!

“Không thích hợp!” Nam Cung Hào quăng bài tú lơ khơ đi, lập tức đi về phía Mạc Lâm Kiêu,

Trong lòng Trần Kiệt cũng lộp bộp một cái, vội vàng chạy qua chỗ Mạc Lâm Kiêu.

“Cậu Kiêu…”

“Độc phát.” Mạc Lâm Kiêu hạ giọng, giọng điệu bình tĩnh nói.

Sau khi Nam Cung Hào và Trần Kiệt nghe thấy thế thì mặt mày trắng bệch.

Hai người đứng hai bên muốn dìu Mạc Lâm Kiêu, nhưng đều bị anh từ chối.

“Tự tôi có thể đi.”

Mạc Lâm Kiêu nhịn cơn đau trong đầu, tiến vào thang máy, Trần Kiệt và Mạc Lâm Kiêu đi lên phòng dành cho khách quý trên lầu. Nam Cung Hào thì nhanh chóng đi về xe lấy các loại dụng cụ chữa bệnh. Vừa tiến vào phòng khách, Mạc Lâm Kiêu đã đỡ đầu, ngã uych

xuống sô pha, nhắm mắt lại, cần chặt khớp hàm. Trần Kiệt lấy điện thoại ra, trực tiếp hạ lệnh: “Anh đang ở cửa của bệnh viện Nhân Ái đúng không? Lập tức đón Lâm Khiết Vy tới khu du lịch Mạc Thiên! Phải nhanh!”

Giờ phút này, cậu Mộ độc phát, anh ta mới cảm thấy được tác dụng của Lâm Khiết Vy.

Phải lập tức mang cô đến để cô giải độc cho cậu Mộ.

Đây mới là nuôi binh nghìn ngày, nhưng chỉ dùng trong một lúc.

Phùng Thiên Long cũng không còn hứng thú ngâm nước nóng, anh ta chuẩn bị thay đồ, đột nhiên có một tên cấp dưới vội vã chạy tới, mặt mày đầy lo lăng.

“Cậu Long, không tốt rồi. Chúng tôi vừa phát hiện, ban nãy có người chụp ảnh trong hồ nước nóng”

“Cái gì?” Phùng Thiên Long nhíu mày: “Không thể nào! Có Mạc Lâm Kiêu ở đây, cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác lén vào.”

Cấp dưới giơ tay lau mồ hôi lạnh đi: “Chỉ là cấp dưới của cậu Kiêu tới báo tin, nói là suối nước nóng có một nhân viên phục vụ là người của nhà họ Tề”

Nhà họ Tề?

Đù má!

“Người nhà họ Tề? Chụp ảnh?” Phùng Thiên Long chợt hiểu: “Chính là riêng đến đây chụp một mình tôi.”

Nhà họ Tề chắc chắn không dám chụp ảnh gì của Mạc Lâm Kiêu, cũng bởi vì người nhà họ Tề, cho nên Mạc Lâm Kiêu mới không có đuổi người ra ngoài, đều là họ hàng, cậu ta cũng không thể không chừa chút mặt mũi cho người ta. Chỉ đáng thương mỗi Phùng Thiên Long, anh ta vậy mà không chú ý làm tốt công tác sắp xếp bảo vệ, lại khiến cho nhà họ Tế đạt được mục đích.

“Xong rồi! Tên nhóc Tề Việt kia chụp thứ này, chắc chắn sẽ cho tiểu Vy Vy xem!”

Nghĩ đến chuyện sau đó, phía sau lưng Phùng Thiên Long lập tức toát mồ hôi lạnh. Anh ta luôn mồm nói chỉ ăn bớt một mình Vy Vy, thế nhưng lại lén

lút tìm phụ nữ ở đây, cái này nếu mà để cho Lâm Khiết Vy biết, anh ta còn cưới vợ cái mông!

Đời này đều đừng nghĩ có chút mặt mũi nào trước mặt Lâm Khiết

Cũng hận anh ta không nhịn nổi,

Lúc này mới mấy ngày không ăn thịt, đã đói thành bộ dạng này. Chát!

Phùng Thiên Long vô cùng hoi hận, hung hăng tát một phát lên mặt mình, khiến cấp dưới sợ quá trời quá đất. “Phải người đuổi theo! Phải cướp lấy ảnh chụp lại cho ông! Không tiếc bất cứ giá nào! Nhanh lên!”

“Vâng!”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Phùng Thiên Long đầy vẻ lạnh lẽo, trong đôi mắt đào hoa cũng đằng đẳng sát khí. Cuối cùng thì Phùng thái tử quét ngang giang hồ, cũng lộ ra mặt tàn nhẫn độc ác của mình.

“Người phụ nữ kia đầu?”

Một vị cấp dưới bên cạnh sửng sốt hỏi: “Người phụ nữ nào?” “Chính là người vừa mới phục vụ tôi chứ ai!”

“Vẫn còn đang chờ ở phía sau, muốn cô ta phục vụ tiếp không ạ?”

“Bảo cô ta tới đây!” Chỉ sau chốc lát, người phụ nữ phục vụ Phùng Thiên Long ban nãy đã thẹn thùng đi tới.

“Phùng thái tử..” Giọng nói thanh thúy vô cùng mê người, ánh mắt cô ta nhìn về phía Phùng Thiên Long cũng dịu dàng như nước, còn hơi hơi chứa chút chờ mong.

Ban nãy, cô ta rõ ràng quán sát thấy chính mình đã phục vụ Phùng thái tử rất tốt, có phải sau lần này cô ta có thể bay lên biến thành Phượng Hoàng hay không?

Phùng Thiên Long cũng chẳng để ý cô ta lớn lên trông như thế nào, chỉ âm trầm nói: “Không giữ cô lại được rồi.”

“..” Một câu, dọa cô ta giật mình hoảng sợ.

“Cũng trách tôi không suy xét rõ ràng. Cô muốn sống, hay là muốn chết?”

“!” Cô ta nghe vậy thì càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

“Nếu chết, vậy thì đơn giản. Còn muốn sống, thì phải rời khỏi thành phố này, che giấu họ tên, không được để bất cứ kẻ nào tìm được cô. Từ nay về sau, cô không thể trở lại cái thành phố này nữa. Cô chọn đi.”

“… Tại sao? Phùng thái tử, tôi hẳn là không làm sai cái gì mà đang không? Hôm nay, tôi đã rất cố gắng, tại sao sẽ như vậy?” Cô ta còn hy vọng được ở lại bên cạnh Phùng thái tử, làm bạn bên cạnh anh ta nữa đó!

Sao tình hình lại xoay chuyển đột ngột, bắt cô phải xa xứ?

Phùng Thiên Long đã mất hết kiên nhẫn, bực bội xua tay: “Dẫn cô ta xuống đi, để cô ta chọn một cái.”

Nếu không xử lý nữ phục vụ này, tương lai bị tên nhóc Tề Việt kia bắt lấy điểm yếu, giáp mặt đối chất, thì sẽ càng rắc rối cho anh ta hơn. Tại sao mình lại không nhịn được, mà phóng túng một chút cơ

chứ? Mày xem Mạc Lâm Kiêu người ta có ý chí vô cùng kiên định, chẳng giống mày chút nào, haiz, Càng nghĩ càng bực bội, Phùng Thiên Long lại tàn nhẫn tát cho mình một cái tát.

Một lát sau, tên nhóc chụp ảnh kia đã bị tóm lại, còn bị đánh cho biến dạng, rớt hết vài cái răng.

Mấy tên cấp dưới lôi cậu ta ấn xuống bên cạnh chân Phùng Thiên Long, Phùng Thiên Long sốt ruột hỏi: “Mày đã gửi ảnh chụp đi ra ngoài chưa?”

Tên nhóc kia miệng đầy máu, lúng búng nói: “vẫn chưa.” “Lấy ra cho tôi xem thử xem!”

Có cấp dưới đưa điện thoại di động của cậu ta cho Phùng Thiên

Long, Phùng Thiên Long tìm ra ảnh chụp, nhấn mở tin nhắn. “** má tổ tiên nhà mày! Mày đây chẳng phải là đã gửi đi rồi à? Dám đùa giỡn ông mày à!”

Phùng Thiên Long nổi giận đùng đùng, giơ chân hung hăng đá bay tên nhóc đó, mặt mày giận không thể át, chỉ vào cậu ta ác độc nói: “Đánh cho tao! Đánh chết cho tạo!” Một đám cấp dưới của nhau tiến lên, bao vây lấy tên nhóc kia,

quyền đấm cước đá hung hăng dữ dội.

Phùng Thiên Long tức giận đến xoay quanh trong phòng, nôn nóng bứt tóc.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo nói: “Chuẩn bị mấy phần

quà cho ông, ông đây muốn đi bệnh viện, để thăm hỏi cái tên nhóc họ Tề khốn khiếp kia!” Phùng Thiên Long lập tức đưa ra quyết định, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn và khát máu.

Chọc Phùng Thiên Long anh ta nổi điên, anh ta mặc kệ nhà họ Tề kia hiển hách như thế nào, thì cũng sẽ đều bị anh ta làm cho tối tăm mặt mày.

Giờ đây, lúc này, hiện tại!

Ai dám ngăn cản nhân duyên của anh ta, thì chính là động vào vảy ngược của anh ta!

Anh ta sẽ không chết không ngừng với kẻ đó!

Một đám người của Phùng thái tử trùng trùng điệp điệp, phải ra hơn mười chiếc xe ô tô, cùng nhau chạy về phía bệnh viện Nhân Ái. Bệnh viện Nhân Ái trêu ai chọc ai mà dạo này các ông lớn cứ suốt ngày đến rồi lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.