Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 78: Chương 78: Hoắc Minh Dương bị bệnh rồi




Đã cùng ở chung một chỗ lâu đến như vậy rồi, hơn

nữa từ trước đến nay trong mắt của Hoắc Minh Vũ

luôn chỉ có một mình cô ta, nhưng mà bây giờ khi nhìn

thấy tin nhắn của Diệp Tĩnh Gia, anh ta cũng sẽ bật

cười, một Hoäc Minh Vũ như vậy, khiến cho Từ Thanh

Lam không hề yên tâm.

“Quan hệ của anh và Diệp Tính Gia rất tốt đấy

nhĩ?” Từ Thanh Lam quay đầu lại hỏi Hoäc Minh Vũ,

cái dáng vẻ hiện giờ của Hoäc Minh Vũ khiến cho cô ta

cảm thấy rất không thoải mát: “Những thứ khác thì em

không quan tâm, nhưng mà anh phải giữ khoảng cách

với Diệp Tĩnh Gia mới được” Từ Thanh Lam có chút

không hài lòng, cô ta không thích Hoäc Minh Vũ đối tốt

với bất kỷ người nào khác.

“Em đừng làm loạn lên nữa, anh không hề làm bất

cứ chuyện gì hết” Không làm bất cứ chuyện gì mà đã

chọe cho Từ Thanh Lam không vui rồi, nếu như thật sự:

là làm cái gì đó, vậy thì không biết sẽ thành ra như thế

nào nữa.

“Những chuyện khác em đều sẽ không quan tâm

nữa, đi ngủ đây” Từ Thanh Lam có chút giận dỗi nói,

.điều mả bây giờ cô ta sợ nhất chính là Hoắc Minh Vũ.

không cần cô ta nữa, mặc dù cô ta có nói mười ngàn

lần câu nói muốn đuối Hoắc Minh Vũ đi, hay là nói câu

không còn thích Hoác Minh Vũ nữa, nhưng mà bất kế

là như thế nào thì cô ta cũng không bảng lòng buông

tha cho Hoắc Minh Vũ, trừ khi là không còn bất cứ một

biện pháp nào khác.

“Em đừng nên suy nghĩ lung tung, ở trong mắt của.

em bất cứ chuyện gì thì cũng đều là chuyện lớn cả, anh

thì có thể có quan hệ như thế nào với Diệp Tĩnh Gia?”

‘Ở trong con mắt của Từ Thanh Lam, Hoắc Minh Vũ

vậy mà lại vân luôn không đáng để cho cô ta tin tưởng

đến như vậy? Một khi tình yêu đã xuất hiện vết rách,

vậy thì sẽ rất khó để có thể tiếp tục được nữa, đặc biệt

hơn nữa là Từ Thanh Lam lại còn là một người hay

nghỉ ngờ đến như thế

“Em… Em mặc kệ anh, dù sao thì anh cũng đừng

làm chuyện gì có lỗi với em là được” Từ Thanh Lam

nói xong thì lại tự mình trút ra một hơi thở dài, rõ rằng

là trong lòng đá nghĩ đến rồi, nhưng lại không dám nói

ra, những điều có liên quan đến tình yêu chính là cánh

cửa sinh mệnh yểu ớt nhất của cô ta.

Lần đầu tiên hai người ngủ chung trên một chiếc

giường nhưng mà lại quay lưng về phía nhau, dường,

như là không muốn cho nhau một lần trao đổi chính

cdiện nào nữa vậy. Ai cũng không bắng lòng cúi đầu

trước, ở trong cuộc chiến này, bọn họ đều không muốn

trở thành người thua,

‘Sau khi Diệp Tĩnh Gia làm xong thức ăn, vừa định

bưng lên đưa cho Hoắc Minh Dương ãn thì lại có một

chút tâm tư nho nhỏ, cô nhanh chóng chuẩn bị thêm

cả cho chính mình một phần, ai biết được Hoäc Minh

Dương ăn cơm một mình thì có thể sẽ không cảm thấy

ngon miệng thì sao.

Diệp Tĩnh Gia xoa xoa cái bụng nhỏ, không thấy đối lầm.

Mà vào lúc Diệp Tĩnh Gia đang toàn tâm toàn ý

chăm lo đến bữa cơm lần này thì cô lại không hi biết

rắng, còn có hai người khác đang gây gổ với nhau

thành dáng vẻ không nhượng bộ chỉ bởi vì một dòng

tin nhân hỏi thăm của cô.

“Minh Dương, có thể ăn cơm rồi”

Diệp Tĩnh Gia đặt khay thức ăn xuống mặt bàn của

anh, hai bát cháo trứng muối cùng với thịt nạc, Diệp

Tĩnh Gia tự mình bưng một bát lên cho mình, cô muốn

cùng ăn với Hoäc Minh Dương.

“Cô vân còn có thể ăn tiếp được nữa?” Hoắc Minh

Dương nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia cũng bưng lấy một

chén cháo thì bông nhiên anh ngẩng đầu lên mà hỏi

một câu. Anh không nghĩ tới Diệp Tĩnh Gia lại có khả

năng ăn uống tốt đến như vậy.

“Tôi… Cũng chỉ bình thường mà thôi, cũng không

phải là có thể ăn rất nhiều” Diệp Tính Gia đáp lời, trong

lòng vẫn còn có chút ngượng ngùng, âm thầm hoài

nghỉ việc mới vừa rồi cô quyết định cùng ăn bữa này

với anh là đúng hay là sai. Chỉ nghe thấy giọng nói của

Cô gái nào đó vang lên: “Ăn nhiều một chút thì cũng sẽ

không no chết được” Thấy Hoắc Minh Dương không.

vui cau mày, Diệp Tĩnh Gia lại tiếp tục bổ: “Mỗi lần nấu.

gi đó thì cũng sẽ đều phải dư ra một ít”

Diệp Tĩnh Gia nói xong thì lại cười, nụ cười này của

©ô rất vui tươi và thoải mái, bất kể là cô có bị uất ức gì

hay không, hoặc là trong lòng cô đang cảm thấy không

vui đến mức nào đi chăng nữa nhưng mà khi mà cô.

đổi mặt với người khác, nụ cười vẫn sẽ luôn ngọt ngào

như vậy.

“Diệp Tĩnh Gia, rốt cuộc là cô đã học được điều này.

từ ai, làm sao mà cô lại có thể dễ dàng cảm thấy thỏa

mãn đến như thế?”

Diệp Tĩnh Gia lại ngây thơ và vô hại nở một nụ

cười, cô có thể hiểu rằng những lời này là đang khen

cô hay không?

“G6 vui vẻ hay không vui vẻ thì cũng vẫn phải đối

mặt với cuộc sống mà” Lời mà Diệp Tĩnh Gia nói vốn

.đĩ chính là một lẽ đương nhiên, cô cảm giác được rắng,

so với lúc vừa mới trở về từ bên ngoài, Hoäc Minh

Dương đã đổi xử với cô tốt hơn một chút xíu ồi.

“Cô còn rất kiêu ngạo?” Sau khi Hoắc Minh Dương

nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch lại ngớ ngẩn kia của

Diệp Tính Gia thì cũng không nhịn được mà bật cười,

“quả đúng là rất ít khi anh mới thấy được người ngốc.

nghếch đến như vậy.

Diệp Tĩnh Gia không biết nguyên do, đưa tay lên

gẽi gãi phía sau ót, có phải là cô nói sai điều gì tồi hay

không?

“Ăn nhiều một chút” Ngay tại thời điểm mà Diệp

“Tĩnh Gia còn đang ngẩn người, Hoäc Minh Dương lại

.đột nhiên nói ra một câu như vậy, điêu này khiến cho

Diệp Tĩnh Gia rơi vào lúng túng, không biết đáng vẻ và

hành động này của Hoäc Minh Dương rốt cuộc là đã

được tạo ra như thế nào.

“Cái đó… Anh không cần phải quan tâm đến tôi,

sức ăn của tôi tốt lắm, ấn cơm cũng không cần phải

nhắc nhở” Cô vậy mà lại thật sự không lề hàm hồ một

chút nào, sau khi nói xong thì cũng tiếp tục ăn.

Lữ Hoàng Trung cầm ly cà phê trong tay, buổi tối

muốn viết lại một số điều cho nên vẫn chưa đi nghỉ

ngơi, một đường lướt qua lại phát hiện ra bên trong,

phòng của Hoäc Minh Dương vẫn còn sáng đèn, vì vậy

nên mới tò mò mà đi tới nhìn một chút, chỉ thấy Hoắc.

Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đang cùng nhau ăn cháo

hay gì đó đến mức trên mặt hiện lên đầy nét vui vẻ.

Lữ Hoàng Trung dựa vào cửa, nhìn hai người đang

ăn cơm, muốn chờ thử xem đến lúc nào thì hai người

mới có thể phát hiện ra anh ta.

“Hai người các người, có phải là đợi đến tận lúc hai

người cơm nước xong xuôi rồi thì cũng vẫn sẽ không,

biết được là tôi đang đứng ở nơi này hay không?” Lữ

Hoàng Trung lên tiếng nhắc nhở nói, lúc này Diệp Tĩnh

Gia mới nhìn thấy Lữ Hoàng Trung: “Sao mà anh lại tới

đây vậy.

Diệp Tính Gia mắc cỡ cúi đầu xuống, cô không biết

rốt cuộc là Lữ Hoàng Trung đã đứng ở chỗ này bao lâu

rồi, cô ăn một bữa cơm như thế nào mà một người lớn.

đến như vậy đi vào mà cũng không phát hiện ra vậy

chứ.

Giờ phút này Lữ Hoàng Trung đã rửa mặt xong, cả

người chỉ quấn một chiếc áo choàng ngủ dài rồi cứ thế

đi ra bên ngoài, mặt của Diệp Tĩnh Gia ngay tức khắc.

đỏ lên, vội vàng quay đầu qua chỗ khác, không nhìn

anh ta nữa.

Hoắc Minh Dương cũng đã cảm nhận thấy được.

rồi, chẳng qua chí là vì thấy được Diệp Tính Gia đã

quay đầu đi tồi cho nên mới không nói gì: “Có muốn ăn

chút gì đó không?”

“Không căn, hai vợ chồng son các người ăn đến

mức vui vẻ như vậy, tôi sao lại có thể không biết ngại

mà làm phiền được?” Cách nói chuyện của Lữ Hoàng

“Trung thật sự là quá mức lộ liễu và trắng trợn.

Diệp Tĩnh Gia ngồi ở một bên cảm thấy rất là ngại

ngùng, cái đầu nhỏ càng lúc lại càng cứi thấp hơn nữa,

hai mắt bối rối đến mức nhìn bên trái một chút lại nhìn

bên phải một chút. Mới vừa rồi ở Nhà hàng Diệp Tĩnh

Gia đã ăn thật nhiều, bây giờ đơn thuần chỉ là vì muốn

cùng ăn với Hoäc Minh Dương, cho nên cô mới ăn một

chút xíu, thế mà vẫn còn bị Lữ Hoàng Trung giễu cợt

như vậy.

‘Cám giác được Diệp Tĩnh Gia không thoái mái,

Hoắc Minh Dương ném cho Lữ Hoàng Trung một cái

ánh mắt ra hiệu: “Nếu không thì cậu trở về nghỉ ngơi đi.”

Lữ Hoàng Trung rất nhanh đã phản ứng trở lại, liếc

mắt nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia một cái, cơ bản là anh

ta cũng biết được nguyên nhân là bối vì cái gì rồi

“Không có tính người một cách khác thường:

Hoäc Minh Dương cũng không nói gì, thái độ

không phản bác lại kia quả thật là vô cùng không bình

thường,

Lữ Hoàng Trung cũng đã quen với một Hoäc Minh

Dương giống như vậy vào thời gian gân đây rồi, không

nói thêm điều gì nữa, Hoäc Minh Dương này muốn như.

thế nào thì được như thế đó, dạ dày vốn đã không tốt

rồi, thế mà hơn nửa đêm còn muốn ăn cà om xì dầu,

.đúng thật là không biết đang giở cái chứng gì ra nữa

Diệp Tĩnh Gia thu dọn chén đũa xong thì lập tức tỏ

ý muốn đi ra ngoài, nhưng cô còn chưa kịp ra cửa thì

lại đã nghe thấy được giọng nói của Hoäc Minh Dương.

vang lên ở phía sau: “Một lát nữa đến tâm rửa cho tôi”

“Ừm, lập tức trở lại ngay”

Diệp Tĩnh Gia có chút không quá sẵn lòng đối mặt.

với Hoắc Minh Dương, vốn dĩ là có thể quay trở lại

phòng ngay lập tức, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia lại đứng

kéo dài thời gian ở trước cửa, chậm chạp không chịu đi

lên, sau đó cô lại quay trở về phòng bếp rửa bát, lắng

nhằng qua lại đến tận lúc xấp xỉ mười một giờ đêm,

người giúp việc đều đã đi ngủ, đèn dưới tăng một cũng

.đã được tất hết cả thì Diệp Tĩnh Gia mới thu dọn lại

một chút tồi lên tầng.

Hoäc Minh Dương chờ Diệp Tính Gia, chờ đến mức.

có chút mệt mới, cuối cùng nằm ngủ ngay ở trên bàn

làm việc.

Diệp Tĩnh Gia không biết là có nên gọi anh tỉnh dậy

hay là không, sau đó lại quyết định đắp một cái chăn

mỏng cho anh trước, chờ đến khi anh tỉnh lại rồi thì sẽ

giúp anh tâm qua một lượt.

Khoảng chừng ba mươi phút trôi qua, Hoắc Minh

Dương vân còn chưa tính lại, nếu như buổi đêm mà

anh vẫn ngủ ở trong chỗ này, với tư thể này vậy thì

sang ngày hôm sau chắc chắn là sẽ cảm thấy không

thoái mái, Diệp Tính Gia cảm thấy không được yên tâm

cho lâm: “Tỉnh lại đi7 Diệp Tĩnh Gia khẽ lay bả vai của

Hoäc Minh Dương, giọng nói của cô cũng trở nên đặc.

biệt dịu dàng, rất sợ sẽ dọa đến anh.

Hoäc Minh Dương ngủ khá sâu, Diệp Tính Gia gọi

mấy tiếng cũng không tỉnh lại. Hơn nữa, không chạm

vào thì không biết, nhưng mà khi cô chỉ vừa chạm vào.

anh thì đã ngay lập tức cảm nhận được anh đang phát

sốt, tay và mặt của anh đều rất nóng.

“Này, anh mau tỉnh lại đi” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoäc

Minh Dương, nhưng chỉ thấy anh vẫn không chịu tỉnh

lại: “Này..” Cô lại tăng thêm sức lực ở trên tay một

chút

“rong giấc mộng, Hoắc Minh Dương lờ mờ có cảm

giác rằng dường như là ai đó đang gọi anh, sau đó lại

nghe thấy tiếng Diệp Tĩnh Gia đang gọi anh, cuối cùng

anh do dự một chút rồi mới xoay người lại, níu lấy Diệp.

“Tĩnh Gia, đến lúc này thì anh mới tỉnh lại

Lúc tỉnh lại, trên trần của Hoäc Minh Dương cũng

được bao phủ bởi những giọt mồ hôi chỉ chít, dày đặc.

“Anh không có sao chứ?” Diệp Tĩnh Gia vội vàng

lấy khăn giấy đến ri lau mö hôi chơ anh, không biết

rốt cuộc là anh bị làm sao, nhưng nhiêu đây thôi cũng

.đã đủ để khiến cho Diệp Tĩnh Gia võ cũng lo lâng rồi

“Không sao hết, tại sao cô lại ở chỗ này?” Đầu của

Hoắc Minh Dương cảm thấy choáng váng một chút,

không biết được tại sao Diệp Tính Gia lại xuất hiện ở

nơi này, có chút mơ hồ.

“Như thể nào có thể không sao hết được?” Nhin

cqua thôi cũng có thể thấy được Hoäc Minh Dương bây

giờ đang rất mệt mỏi, vậy mà vẫn còn nói là không

sao, Diệp Tĩnh Gia đưa cho anh một ly nước sau đó

ngay lập tức chạy ra ngoài, chỉ để lại một mình Hoắc.

Minh Dương đơn độc ở tại chỗ.

Ngay cá sức lực để đẩy xe lăn thôi mà Hoắc Minh

Dương cũng không có, anh muốn gọi Diệp Tính Gia lại,

bảo cô cứ bỏ qua chuyện này đi, dù sao thì chuyện này.

cũng chí là chuyện nhó, mà hơn nữa, anh không thích

để cho người khác nhìn thấy dáng vé yếu ớt của anh.

Hơn nửa đêm, Lữ Hoàng Trung lại nghe thấy tiếng

có người gõ cửa phòng của anh ta, vừa mới mở cửa ra

thì lại thấy Diệp Tĩnh Gia: “Trễ như vậy rồi mà cô còn

tới ìm tôi là vì cái gì vậy?” Cứ như vậy đứng ngay tại

ngoài cửa, Lữ Hoàng Trung không dám để cho cô đi vào.

Không thể nào quan tâm được nhiều đến như vậy

nữa, Diệp Tính Gia dút khoát lôi Lữ Hoàng Trung đi tới

phòng sách của Hoắc Minh Dương.

“Làm sao vậy?”

“Anh ấy bị bệnh rồi, anh mau đi xem tình hình của

anh ấy giúp tôi đi” Bất kế là chuyện gì cũng không còn.

thời gian để mà chú ý đến nữa, trong mắt của Diệp

“Tĩnh Gia tất cả đều chỉ còn Hoắc Minh Dương, sự yếu

.ớt của Hoắc Minh Dương, dáng vẻ lúc ngồi trên xe lăn

vừa tồi kia của anh vừa mới nhìn qua một cái thôi là

đã có thể thấy được Hoắc Minh Dương đã không còn.

một chút hơi sức nào.

“Tình huống cụ thế là gì?” Lữ Hoàng Trung liếc mắt

nhìn thấy Hoäc Minh Dương đúng thật sự là bị bệnh thì

chỉ tong một giây trước đó thôi, anh ta còn đang có.

chút ngủ gật, nhưng ngay trong giây sau đã trở nên

hoàn toàn tỉnh táo, lập tức trở nên nghiêm túc.

Diệp Tính Gia nói lại hết những thứ mà cô biết cho

Lữ Hoàng Trung nghe một lần, Lữ Hoàng Trung nghe

xong thì cũng nhanh chóng lấy một ít thuốc ra: “Tình

huống cụ thể là như thể nào thì tôi cũng không biết, có

lẽ là bị cảm lạnh, uống chút thuốc là được, nhưng mà

tốt nhất là phái khói bệnh trước khi làm phâu thuật,

nếu không lượng thuốc mà đến lúc đó cậu ấy phái

dùng cộng thêm với lượng thuốc phái uống bây giờ sẽ

hợp thành gánh nặng lên gan và thận của cậu ấy”

Diệp Tĩnh Gia chăm chú lắng nghe những lời Lữ

Hoàng Trung nói, ất sợ sẽ để sót mất điều gì đó, mà

điều cô sợ nhất chính là bệnh của Hoäc Minh Dương

trở nên nghiêm trọng.

“Đúng thật là cô rất để tâm đến việc chăm sóc cho

câu ấy” Lữ Hoàng Trung khen ngợi nói

Giờ phút này Diệp Tĩnh Gia đang mặc trên người

một bộ đô ở nhà đơn giản, mái tóc tùy ý buộc lại ở phía

sau ót, nghiễm nhiên chính là hình tượng của một

người vợ tốt trong nhà.

Việc Hoắc Minh Dương bị bệnh đã làm kinh động

đến toàn bộ trên dưới của nhà họ Hoắc, bà Hoäc vội

vàng chạy đến xem tình hình bệnh của Hoắc Minh

Dương, nhưng kết quá là Hoắc Minh Dương vẫn còn rất:

khỏe, điều này khiến cho bà ta thở phào ra được một

hơi: “Minh Dương à, có phải là gần đây quá một mỏi rồi

hay không? Công việc thì cứ giao lại cho Minh Vũ đi

làm đi, con phải nghỉ ngơi để điều dưỡng thân thể cho

tốt” Bà Hoắc rất sợ Hoắc Minh Dương xảy ra nguy hiểm.

Nhà họ Hoắc có thể có được ngày hôm nay, Hoắc.

Minh Dương cũng không thể nào không có công lao,

trong lòng của bà Hoäc đều biết rõ hết mọi chuyện,

nhưng mà bây giờ Hoắc Minh Dương cũng đã sắp phải

làm phẫu thuật rồi, cho nên bà ta tuyệt đổi không cho

phép con trai của chính mình xảy ra bất cứ một sự sơ

xuất nào. Thà rãng gánh nặng công việc cứ đè năng

lên trên vai của bà ta và Minh Vũ thì hơn.

“Không có chuyện gì, con chỉ bị cảm lạnh chút thôi”

Bố Hoäc đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tràn đây

sự nghiêm túc: “Bây giờ con cũng đã sẵp phải làm

phẫu thuật rồi, sau này tạm thời buông bỏ chuyện công,

việc xuống trước đi, cân nhắc nhiều thêm một chút đến

vấn đề là bản thân ăn có tiêu hay là không tiêu đi thì

hơn” Ông không thể để cho Hoäc Minh Dương tiếp tục

làm như vậy được nữa.

Hơn nửa đêm lại ngất xiu ở phòng sách,

nếu như không phải là do có vợ của nó tới,

vậy thì sẽ không còn ai biết được nữa.

Nghĩ tới đây, ông Hoäc nhìn về phía Diệp Gia,

người con dâu này thật đúng là không tệ mà: “Tĩnh Gia

à,khổ cực cho con rồi” Bố Hoắc vẫn tương đối công.

bằng, ai đã làm như thế nào, trong lòng ông cũng đều

đã nằm được.Mẹ Hoäc cũng nhìn Diệp Tĩnh Gia một cái, giống

như là có điều suy nghĩ.

“Con không sao hết, bây giờ còn có một dự án mà

on vẫn luôn đĩ theo từ đầu cho đến tận lúc này, không

thể cứ thế mà buông bỏ xuống được, dự kiến là sẽ

hoàn thành trong vòng một tuần lễ, con không ném dự:

án này xuống được” Hoäc Minh Dương nghiêm tức nói,

cũng không có bất cứ chỗ nào không hợp lý để mà có

thể phản bác lại được lời của anh, loại bệnh nhỏ như

thế này vốn dĩ cũng không được coi là loại bệnh tật gì

không nhất thiết làm cho nó biến thành chuyện lớn.

“Không sao đâu, bố, mẹ, hai người cứ yên tâm đi,

con sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy, nếu như con phát

hiện ra anh ấy có chỗ nào không khỏe thì con sẽ ngay

lập tức đi tìm Bác sĩ Lữ” Diệp Tính Gia biết một khi

Hoắc Minh Dương đã quyết tâm rồi thì sẽ không dễ

dàng thay đổi, mà sau khi suy nghĩ một chứt thì cô vẫn

lựa chọn việc sẽ đứng vào cùng một chiến tuyến với

Hoắc Minh Dương, đưa ra lời cam kết cho bố mẹ Hoắc.

Lữ Hoàng Trung nhìn thái độ khiêm tổn không hề

tự cao của Diệp Tính Gia, chỉ cảm thấy người phụ nữ:

này không đơn giản. Có rất nhiều chuyện, nếu như là

một người phụ nữ thông thường thì sẽ không làm

được, nhưng mà đối với cô thì lại dễ dàng như là trở

bàn tay vậy.

“Văn có thể làm việc được, hơn nữa với tính tình

của Minh Dương, nếu như bảo cậu ẩy phải buông bỏ

công việc không quan tâm, sợ là cậu ấy cũng không

làm được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.