Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 79: Chương 79: Không lấy chồng?




Phải hết lời khuyên can mãi bố Hoäc và mẹ Hoắc.

mới chịu đi về nghỉ ngơi, trước khi đi còn không quên

dặn dò Hoäc Minh Dương nghỉ ngơi cho khỏe, dặn Diệp

“Tĩnh Gia chăm sóc thật tốt cho anh.

“Thật ra thì câu nên vui mừng khi bọn họ yêu.

thương cậu đến như vậy” Lữ Hoàng Trung có chút hâm

mộ Hoắc Minh Dương, bất kể là anh có làm cái gì thì

bố Hoắc và mẹ Hoắc đều rất quan tâm đến chuyện của

anh, không giống như anh ta, dù là làm gì cũng không

©ó người ủng hộ, cũng không có ai quan tâm xem rốt

cuộc là anh ta có đang cảm thấy đau khổ, có đang

cảm thấy mệt mới hay không, chỉ biết là anh ta xuất

thân từ một gia đình danh giá, có truyền thống theo

nghề Y, cho nên phải học Y thật tốt để làm rang danh

dòng tộc.

“Bác sĩ Lữ, có điều gì mà anh ấy cân phải chú ý

không?” Diệp Tĩnh Gia dò hỏi, nhưng mà lại không biết

được Lữ Hoàng Trung đang suy nghĩ điều gì, cô gọi

anh ta mấy tiếng mà anh ta vẫn không có phản ứng lại

Đợi đến lúc Lữ Hoàng Trung bị tiếng gọi của Diệp

“Tính Gia gọi cho hồi phục lại tinh thần thì bố Hoác và

mẹ Hoäc đã không còn ở bên trong phòng nữa: “Không

có chuyện gì lớn, chỉ là giống như tôi đã nói trước đó,

hy vọng cậu ấy có thế khỏi bệnh trước khi tiến hành

làm phẫu thuật, để tránh cho lúc đó phải uống hai loại

thuốc, số lượng thuốc lớn như vậy sẽ không dễ dàng

được hấp thụ, vậy thì sẽ tạo thành sự tốn thương đối

với thân thể của Minh Dương!”

Lữ Hoàng Trung vừa mới liếc mắt nhìn sang,

khuôn mặt của Diệp Tĩnh Gia cũng ngay lập tức đỏ lên,

không biết là tại sao, Lữ Hoàng Trung thật sự là luôn

đem đến cho người ta một loại cảm giác rất có sức

quyến rũ mỗi lần đụng phải anh ta đều sẽ có cảm giác

như cả người đang được tắm trong gió xuân vậy.

“Không có chuyện gì nữa thì hai người các người

cũng đi ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc” Hoäc Minh

Dương có cảm giác anh chính là người dư thừa giữa

hãi người họ, sau đó lại không hiểu vì sao mà không

mặn không nhạt lên tiếng cất đứt người đang lâm vào

trầm tư là Lữ Hoàng Trung và cô gái đang nhìn Lữ

Hoàng Trung đến ngẩn cả người là Diệp Tĩnh Gia

Á, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng phản ứng lại, đưa

mắt liếc nhìn Hoắc Minh Dương, không phái là mới vừa

anh còn nói muốn tầm mà, có đúng không?

“Anh đi ra ngoài trước đi” Diệp Tĩnh Gia quay đầu

lại, bắt đầu lên tiếng đuổi Lữ Hoàng Trung đi, cô còn

phải ở lại nơi này để giúp cho Hoắc Minh Dương tắm rửa.

Lữ Hoàng Trung liếc mắt nhìn thời gian trên đồng

hồ, mọi chuyện cũng gần như là đã ổn thỏa hết cá rồi,

vậy thì anh ta cũng nên đi nghỉ ngơi thôi: “Ù, cô muốn.

ở lại đây để trông nom cho cậu ấy sao?” Mặc dù đúng

thật là Hoäc Minh Dương bị bệnh, nhưng mà còn chưa

tới mức nghiêm trọng đến như vậy.

“Ừ, thật ra thì cũng không có gì, tôi ở lại thêm một

chút đợi đến lúc anh ấy không còn gì đáng ngại và

không còn cần gì nữa thì tôi cũng sẽ lập tức quay trở.

về đi ngủ” Diệp Tính Gia nhìn lên khuôn mặt của Lữ.

Hoàng Trung, phát hiện ra sắc mặt của anh ta hiện lên

vẻ mệt mi: “Tôi sẽ nấu cho anh ấy chút nước táo đỏ,

hay là anh cũng uống một chút đi” Diệp Tính Gia có

lòng tốt đưa ra đề nghị với Lữ Hoàng Trung: “Tôi thấy,

dáng vé của anh hiện giờ cũng không phải là rất có

tính thần, uống chút nước táo đỏ bồi bố khí huyết đi”

“Trên mặt của Lữ Hoàng Trung hiện lên đây vẻ lúng

túng, anh ta không quá ưa thích nước táo đỏ: “Cảm ơn,

không cần đâu, cô giữ lại để tự mình uống đi” Sau khi

Lữ Hoàng Trung nói xong thì anh ta lập tức kéo cánh

cửa ra, sau đó vô cùng phóng khoáng đóng cửa lại rồi rời đi

Giờ phút này ở bên trong phòng sách chỉ còn thừa

lại hai người là Diệp Tĩnh Gia và Hoâc Minh Dương,

Hoäc Minh Dương không biết là lại bị làm sao, ngồi

lạnh mặt không nói câu nào, Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh

chờ đến mức có chút nóng nảy, càng chờ thì Hoäc.

Minh Dương lại càng không nói tiếng nào.

“Anh làm sao vậy?” Bông nhiên, Diệp Tĩnh Gia cảm

giác được Hoắc Minh Dương có điểm kỳ lạ, bình

thường cho dù tính cách của anh có xấu thì cũng

không phải là cái bộ đáng này.

“Không sao hết, không phải là cô muốn đi ra ngoài

nấu nước táo đỏ hay sao? Đi đi” Không biết là tại vỉ

sao, cũng không biết được là cơn thịnh nộ của Hoäc.

Minh Dương từ đâu mà tới, cổ họng của Diệp Tĩnh Gia

trong giây lát dường như đã bị chặn lại, không biết

phải nói gì mới phải, cô còn chưa có làm cái gì mà đã

choe cho Hoắc Minh Dương thấy không vui tồi hay sao?

“Dáng vẻ hiện tại của anh nhìn qua thật sự là

không tốt, tôi nấu chút cho anh uống?” Diệp Tĩnh Gia

vội vàng mở miệng hói Hoắc Minh Dương, lúc này căn

bản là cô cũng không suy tính được đến chuyện phải

uống loại đô uống gì mới thích hợp, chẳng qua chỉ là

cô cảm thấy thân thể của Hoäc Minh Dương đang bị

yếu ớt, hư nhược mà thôi

“Không phải là cô nấu cho Lữ Hoàng Trung uống

sao?” Mặc dù tính tình của Hoắc Minh Dương không

tốt, nhưng mà cũng không hề có loại thái độ không hài

lòng vô cùng mãnh liệt như mới vừa rồi kia.

Diệp Tĩnh Gia vội vàng tranh thủ thời cơ rèn sắt khi

còn nóng, mặc dù cô vẫn còn chưa đến mức hiểu rất

rõ về tính tình, sở thích của Hoäc Minh Dương, nhưng,

mà trên căn bản thì bây giờ, hành động nào của Hoắc

Minh Dương là đang vui vẻ hay hành động nào là

không vui vẻ thì cô vẫn có thể cảm nhận được: “Không

có, tôi muốn nấu cho anh, còn anh ta thì vì là anh ta

cũng trùng hợp có mặt ở đây, cho nên tôi mới thuận

tiện hồi xem anh ta có muốn uống một ly hay không

mà thôi” Diệp Tĩnh Gia vội vàng tỏ rõ lập trường ra để

cho Hoäc Minh Dương thấy được, rất sợ anh sẽ hiểu

lâm.

“Nếu như cô thật lòng nghĩ như vậy thì cũng còn

khá tốt, nhưng đừng nấu nữa, tôi không uống Tâm

trang của Hoắc Minh Dương không hiểu vì sao lại tốt

lên một cách bất ngờ, không nói gì Diệp Tĩnh Gia nữa,

thân thể dường như cũng đã không còn quá khó chịu

như lúc trước.

“Trái tìm đang bị nhấc lên của Diệp Tĩnh Gia cuối

cùng cũng được hạ xuống, cô cũng đã có thể thở phào.

một hơi nhẹ nhốm, chỉ cần Hoäc Minh Dương vui vẻ,

vậy thì những thứ khác cô đầu sẽ không quan tâm.

“Vậy thì tôi giúp anh tâm rửa sau đó đi nghỉ ngơi

sớm một chút có được hay không” Diệp Tĩnh Gia lên

tiếng trưng cầu ý kiến của Hoäc Minh Dương, nhưng

cdù nói là trưng cầu nhưng mà hai tay của cô đã bắt

đầu hành động, giúp Hoäc Minh Dương đẩy xe đi tới

phòng tắm.

‘Thuần thục cởi chiếc khăn tầm ở bên hông của

Hoắc Minh Dương ra, chiếc khăn vừa mới rơi xuống thì

Diệp Tính Gia cũng đã ngay lập tức cám nhận được

những bập thịt và đường cong của đàn ông. Mặc dù côi

cũng đã tâm cho anh lâu như vậy rồi, nhưng mà mỗi

một lần nhìn thấy được những bảp thịt trên thân thể

anh thì cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt tới tận

mmang tải như cũ. Làm sao mà lại có thể hấp dẫn được.

.đến như vậy chứ, rõ ràng là một người què, đứng cũng

không đứng lên nổi, vậy mà vóc người vẫn còn tốt như

vậy. Cho dù là Hoäc Minh Dương không hề làm bất cứ.

điều gì nhưng mà Diệp Tĩnh Gia cũng đã không thể

kiềm chế nổi ngưồn sức mạnh khổng lồ như cơn đại

hồng thủy dôi vào trong cơ thể kia nữa, ngón tay khẽ

chọt vào bắp thịt của Hoäc Minh Dương

Điểm chính giữa hai hàng chân mày của Hoắc.

Minh Dương đột nhiên vặn lại, anh đây là đang bị

người ta quấy rối hay sao?

“Cô nhẹ một chút”

Lời này của anh vừa nói ra khỏi miệng, khuôn mặt

của Diệp Tính Gia ngay lập tức càng thêm trở nên đỏ.

hơn, hành động này của cô là.

“Không phải là tôi cố ý đâu” Diệp Tĩnh Gia vừa hốt

hoäng nói, ngón tay cũng ngay lập tức được xê dịch

sang khoảng không, rời khỏi làn da của Hoäc Minh

Dương, coi như là dựa vào đó để chứng minh, thật sự

là mới vừa ri cô không hề làm bất cứ điều gj, nhưng

mà những hành động này rõ ràng chính là một kiểu

giểu đầu hở đuôi quá mức lộ liễu và vụng về.

Ngay cả hơi sức để vạch trần Diệp Tính Gia mà

Hoắc Minh Dương cũng không có: “Nhanh lên một

chút tôi phải đi nghí ngơi, rất mệt rồi” Anh không có

nói nói láo, chỉ riêng việc ngồi trong bồn tắm thôi cũng

khiến cho anh cảm thấy hốt hoảng, anh đúng thật là

mệt rồi, cần phải đi nghí ngơi

“Anh không sao đấy chứ?” Diệp Tĩnh Gia thấy Hoắc.

Minh Dương như vậy thì ngay lập tức trở nên lo lắng,

vội vàng nâng tay của chính mình lên sau đó nghiêm

túc lau người giúp anh, động tác cũng nhanh hơn bình

thường rất nhiều.

Sau khi xong xuôi thì Diệp Tĩnh Gia dứt khoát chọn

cách khiêng anh đi ra khỏi phòng tâm, cô có thể cảm.

nhận được thân thể của anh đang treo ở trên bả vai

trên lưng, trên cánh tay của cõ,… Người đàn ông này,

hoàn mỹ đến như vậy… Nghĩ đến đây, hai tay của Diệp

“Tĩnh Gia đột nhiên có chút tê dại, hơi buông lỏng ra,

thiếu chút nữa là đã thả rơi Hoäc Minh Dương xuống rồi.

Diệp Tính Gia không nói gì, tạm thời cô sẽ coi như.

Hoắc Minh Dương không hề biết bất cứ điều gì.

“Anh nói cái gì cơ”

Hoắc Minh Dương nhìn khuôn mặt đang bày ra

dáng vẻ không biết bất cứ điều gì, có chết cũng sẽ dứt

khoát không nhận món nợ này của người phụ nữ nào.

đó trước mặt thì cũng đã hiểu được rằng là cô đã

không còn điều gì để nói nữa rồi, cho nên anh chỉ có.

thể chịu thiệt thòi thừa nhận: “Bà xã, chúng ta là vợ.

chồng, cô không cần phải nói lời xin lỗi”

‘Chỉ là một câu nói rất đối bình thường, nhưng ở’

trong lỗ tai của Diệp Tĩnh Gia thì lại không phải là

chuyện như vậy.

“Tôi. Hai người bọn họ là vợ chồng? Nếu như mà

nói chuyện này ra ngoài, không khiến người khác mất.

ngủ thì cũng rất dễ bị người ta đem ra mà làm chuyện

cười: “Bây giờ tôi sẽ lập tức cõng anh về, anh đừng lo lắng

‘Vừa dứt lời, sức lực ở trên tay của Diệp Tĩnh Gia

cũng được tăng thêm, cô không muốn để cho người

khác nói rắng ngay cả việc chăm sóc cho một người

mà cũng không thể chăm sóc cho tốt được, mà hiện

tại Diệp Tĩnh Gia đã coi việc chăm sóc cho Hoäc Minh

Dương cũng đương tương như việc cô dùng sức người,

lao động để trả nợ thay cho món tiền nợ mà nhà họ

Diệp còn thiếu nhà họ Hoäc, việc chăm sóc Hoäc Minh

Dương chính là nhiệm vụ mà nhà họ Hoắc đã giao cho

cô, cho nên cô không thể không nghiêm túc hoàn

thành công việc của chính mình được, như vậy thì

không khỏi quá không có trách nhiệm.

“rong xương của Diệp Tĩnh Gia vân luôn rất kiên

cường và mạnh mẽ, thứ mà cô sợ nhất chính là sự.

không thừa nhận của người khác đối với cô: “Tôi sẽ

chăm sóc cho anh thật tối, thật đấy, đây không phải là

lời cam kết mà tôi tuỷ tiện nói ra đâu” Diệp Tĩnh Gia vô

cùng nghiêm túc mà cam đoan nói, lời nói ngay thắng,

cô tuyết đối không cho phép Hoäc Minh Dương có một

chút không chịu trách nhiệm nào đối với chính bản

thân mình, càng không cho phép bản thân có một chút

không chịu trách nhiệm đối với với Hoäc Minh Dương.

“Anh đừng có xen vào, tôi phụ trách việc chăm sóc

anh, có nói gì thì cũng vô dụng thôi” Diệp Tĩnh Gia nói

xong thì lại vội vàng đấm bóp cho Hoắc Minh Dương,

tất sợ bản thân có chỗ nào làm không được tốt

‘Sau đó lại nấu chút gừng nước cho Hoäc Minh.

Dương: “Uống chút nước gừng đi, sau đó ngủ một giấc

thật ngon? Giọng nói của Diệp Tĩnh Gia rõ rằng là

không cho từ chối

Hoắc Minh Dương không biết rốt cuộc là Diệp Tính

Gia bị làm sao, bỗng nhiên lại thay đổi cá tính, cô

không phải là một người phụ nữ có cá tính mạnh đến như thế.

Nhưng mà dáng vẻ ngay lúc này của Diệp Tính Gia,

tuy rằng không tỏ rõ một cách hiến nhiên là cô thật sự.

rất nghiêm túc, nhưng mà dáng vẻ mà nếu như không

uống thì sẽ không chịu đi kia lại khiến cho Hoắc Minh

Dương cảm thấy dù cho có phải uống thì lần uống

nước gừng này cũng rất đáng giá, nước gừng có chút

mát lạnh, uống vào cũng rất ngon miệng, từ cổ họng

đến dạ dày đều rất thỏa mãn.

“Vậy thì tôi đi ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi cho tốt

.đi” Diệp Tĩnh Gia cầm cái bát trổng không lên, sau đó

nhanh chóng đi ra bên ngoài, chỉ trong một cái nháy

mắt khi vừa mới quay đi kia, cô ngay lập tức giống như

“quê bóng xì hơi, không còn vẻ mạnh mẽ và bức ép như trước đó.

Diệp Tính Gia không quá yên tâm, sau khi dọn dẹp.

xong thì lại quay trở lại phòng của Hoắc Minh Dương, ngồi trông nom Hoäc Minh Dương, anh đã ngủ rồi, nhìn

khuôn mặt lúc ngủ hiếm khi nhìn thấy được của anh,

Diệp Tĩnh Gia cảm thấy rất thỏa mãn, có thể được ở

chung một chỗ cùng với người đàn ông này, dường như.

chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc, thật sự là rất

tựu tú mà, mặt mày này… đôi môi này.

Nhìn một chút lại nhìn thêm một chút, đến cuối

cùng, Diệp Tính Gia không kiêm chế được mà vươn tay

ra tồi chạm lên trên đôi môi kia.

Nhớ lại ánh mắt của Đỉnh Thanh Uyển dành cho

Hoäc Minh Dương lúc còn ở trong Nhà hàng tối nay,

ánh mắt đó khiến cho Diệp Tĩnh Gia cảm thấy được.

một sự chán ghét mà từ trước đến nay cô chưa từng

cảm thấy, Hoäc Minh Dương là chồng của cô, người

phụ nữ khác dù cho có như thế nào thì cũng không nên

dồm ngó đến mới đúng chứ.

Diệp Tĩnh Gia chỉ lo đâm chìm trong suy nghĩ của

chính mình, mà không hề nhìn thấy được cặp mật

đang đóng chặt lại cúa người đàn ông kia, có chút

rung động.

‘Sau khi Đinh Thanh Uyển về đến nhà, cô ta chỉ

cảm thấy không có điều gì là được thuận lợi theo đúng

Ý mình, không biết tại sao Hoäc Minh Vũ lại có cái

.đáng vẻ cà lơ phất phơ như vậy, thật sự là anh ta đã vẽ

nhà, hay là lại đi trêu chọc vào phiền phức gì đó rồi

“Những điều khác thì con không nói, nhưng mà bố xem đi,

cái người đàn ông tên Hoắc Minh Vũ này nhìn

như thế nào thì cũng không hề giống với một người sẽ

làm việc nghiêm chỉnh, dáng vẻ kía rố rằng chính là

dáng vé điển hình một cậu ấm nhà giảu, bố vậy mà lại

cứ đế cho con bước nhầm hay như thể sao” Đinh

Thanh Uyển nũng nịu, nhưng mà cho dù cô ta có dùng

chiêu nào đi chăng nữa thì cũng không thể lay động.

được lòng quyết tâm của Đỉnh Chính Nghĩa, cứ coi như.

là ông ta cũng nhìn không vừa mắt đối với Hoắc Minh

Vũ đi nữa, nhưng mà dẫu sao thì Hoắc Minh Vũ cũng

là con trai của nhà họ Hoäc, cho nên anh ta chắc chấn là sẽ có được quyền thừa kế.

“Không có đạo lý gì đế mà Hoắc Minh Vũ làm

chậm trễ con cả đúng chứ, nếu như chúng ta có thế lôi

kéo được mối quan hệ cùng với nhà họ Hoäc, vậy thì

đó chính là một việc tốt không thể nào tốt hơn đấy” Bà

Đỉnh ngay lập tức vội vàng lên tiếng khuyên Đỉnh

Thanh Uyển, bà ta không thể nào để cho con gái của

chính mình nhất thời nghĩ không thông mà bỏ qua cơ

hội tốt, nhất định phải để cho cô ta nằm chặt lấy Hoäc

Minh Vũ. Chỗ tốt ở trong chuyện này quá nhiều, nếu

như muốn tìm một nhà nào có gia thế lớn hơn nhà họ

Hoäc ở Giang Ninh, thì đúng thật sự là không tìm được nữa.

“Mẹ, vậy nhưng mà mẹ cũng không thể chỉ bới vì

lợi ích mà vứt bỏ đi hạnh phúc của con gái mẹ chứ:

Đình Thanh Uyển vô cùng nững nịu mà cất giọng nói,

cô ta không thích Hoắc Minh Vũ thì chính là không

thích Hoắc Minh Vũ, đoạn thời gian trước thì nổi lên tin

tức huyên náo sôi sùng sùng của anh ta với một ngôi

sao nữ, bây giờ lại có tin tức truyền ra rằng anh ta đã

kết hôn rồi, đó không phải là tự mình hắt nước sơn

xanh lên mặt của chính mình hay sao?

“Danh tiếng và những lời đồn thổi của Hoäc Minh

Vũ quá kém, bố mẹ không đến mức chưa hề xem qua

một chút tin tức gì được đúng chứ” Đinh Thanh Uyển.

nhìn thấy bố mẹ của chính mình không có chút lập.

trường nào thì trong lòng của cô ta cũng đột nhiên

không được vui vẻ, đây là tình huống đúng chuẩn của

việc bán nữ cầu vinh hay sao?’

“Thanh Uyển, không phải là bố nói gì con, nhưng.

mà nếu như người ta có thế cưới con về thì đây cũng

là một việc tốt đủ đế cho con phái cám ơn trời đất rồi

đấy, con đừng kén chọn nữa” Đinh Chính Nghĩa cũng

biết được là con gái nhà mình không có mặt nào kém

canh với nhà người khác, nhưng mà hiển nhiên là Hoắc.

Minh Vũ cũng không hứng thú lắm đối với Đinh Thanh

Uyển, nếu không thì anh ta cũng sẽ không bỏ đi khi

mới chí được nửa đường bữa cơm như vậy.

Đỉnh Thanh Uyển không muốn gả, nhưng mà người

ta cũng chưa chắc đã muốn cười cô ta. Nếu như

không có được sự tài trợ của nhà họ Hoắc, vậy thì

mảnh đất ở trên tay của ông ta kia sẽ không có cách

nào tiến hành khởi công được. Nhìn dáng vẻ giận dỗi

ngồi trên ghế sô pha của Đinh Thanh Uyển, Đinh Chính.

Nghĩa lại tiếp tục khuyên bảo: “Con cũng biết được

tình huống của nhà chúng ta hiện tại rồi, nếu như.

không thể lôi kéo được mối quan hệ với nhà họ Hoäc

này, dùng từ ngữ của mấy người trẻ tuổi các con mà

nói thị, chắc chân là bố và mẹ con sẽ phải dắt tay nhau

đi cạp đất mà án đẩy” Những từ ngữ và cảm xúc mà

Đỉnh Chính Nghĩa thể hiện ra trong lời nói của ông ta

.đều đã được chắt lọc kỹ càng, rất sợ không thể khuyên

bảo và thuyết phục Đỉnh Thanh Uyển gả qua nhà họ

Hoắc.

Bây giờ, cả bố và mẹ của Định Thanh Uyển đều có

chung một loại thái độ, đó chính là cô ta nhất định

phải gá được qua nhà họ Hoắc, nếu không thì cô ta sẽ

trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Đinh bọn họ,

.điều này cô ta cũng biết được rồi, nhưng mà… “Những

.điều khác thì con không quan tâm, dù sao thì con cũng

sẽ không gả, bố mẹ tha cho con đi” Đinh Thanh Uyển

dùng đến hơi sức lớn nhất của chính mình để mà bày

tỏ lập trường, vẫn kiên trì với quyết định của cô ta, côi

ta không muốn cứ như vậy mà chôn vi tình yêu và

hôn nhân của chính mình:

“Con cầu xin hai người đấy: Bà Đinh và Đinh Chính

Nghĩa bốn mắt nhìn nhau,nhưng mà nhà họ Hoắc kia

đúng thật là không tệ lắm, nếu như hai nhà có thế kết

thành thông gia vậy thì sẽ không còn có chuyện gì có

thể tốt hơn được nữa: “Cái đó… Bổ của con, có điều

cần phải nói rõ ràng cho con biết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.