Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 235: Chương 235: Hoắc Minh Vũ lấy vợ




Hà Vân Phi không biết Hoắc Minh Vũ gọi cô đến để làm gì.

“Vậy thì tôi sẽ thu phí thế nào đây?” Cô có thể giúp, nhưng phải dựa trên điều kiện tiên quyết là kiếm ra tiên, không có tiên thì nói gì đến chuyện thu phí.

Không đưa tiền thì chẳng thể nào làm ăn buôn bán được.

Đọc truyện tại đây.

“Tùy ý cô, xem làm thế nào ổn thì làm, tôi cho là chỉ cân cô cảm thấy vui thì nó sẽ không để tâm cô thu bao nhiêu tiên đâu.” Hoắc Minh Dương khẽ cười, Hoắc Minh Vũ chẳng thiếu gì tiền, hiển nhiên sẽ không để tâm mấy thứ này.

“Nói đi cũng phải nói lại, nhìn điệu bộ của hai anh em nhà anh như thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy, từ khi tôi về nước đến giờ công việc miên man không dứt ra được, tiên vào như nước đấy nhỉ” Cô tươi cười, có tiền tội gì không kiếm, nhất là tiên của người đàn ông này, đứa con cô nuôi nấng bao lâu nay, phải kiếm chứ, không thể nhường dù chỉ một đồng.

“Được rồi, nhìn cô vẫn vui tươi hớn hở, tôi không nói gì nữa, thiếu gì nhớ báo tôi biết kịp thời” Nói xong, anh cũng không đoái hoài thêm đến những điêu khác, dù sao chăng nữa có rất nhiều chuyện không thể nào trộn vẹn được.

Người đàn ông này đã gây dựng nên rất nhiều thứ theo đúng như ý muốn của cô.

Bất kể là môi trường làm việc hay mọi khía cạnh trong cuộc sống đều nằm trong phạm vi mà cô mong muốn: “Nếu như tôi có một văn phòng làm việc riêng thì không còn gì bằng” “Có thể cân nhắc, nếu như cô muốn ở lại trong nước, tôi có thể dựng một kho lưu trữ cá nhân cho cho riêng cô.” Anh biết rõ giá trị của Hà Vân Phị, cô gái này là cái cây hái ra tiền, không có cách nào từ chối người con gái này được cả.

Anh cho rằng dù phải trả giá bao nhiêu cũng không hề thua lỗ.

“Anh đã ưu ái như thế thì tôi cứ ở lại văn phòng làm việc của anh vậy, chí ít không cần phải cắm mặt vào hồ sơ tài liệu cả ngày” Chỉ cân cô hoàn thành hết công việc của mình thì không cân nghĩ ngợi đến bất cứ điều gì khác, đây là lựa chọn tốt nhất.

“Tôi không hiểu nổi cô. Ở lại trong nước có gì không tốt? Hay là cô có người nào đó quan trọng ở nước ngoài?” Lời nói của Hoắc Minh Dương khiến cho bàn tay đang đặt lên nắm cửa của Hà Vân Phi khựng lại, người run run. “Anh sẽ không hiểu được đâu, quan trọng là trái tim tôi đặt ở nơi nào” Hiện tại trái tim cô đã hoàn toàn trống rỗng, có nhiều khi không biết nên làm gì nên mới có thể khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ.

Có lẽ không làm gì hết mới có thể bớt đi cho mình nhiều gánh nặng.

“Chào cậu Minh Vũ, nghe nói cậu tìm tôi có việc” Hà Vân Phi gõ cửa hai lần rồi đi thẳng vào.

Hoắc Minh Vũ chau mày: “Tôi đã cho phép chưa mà vào?” Anh ta tỏ ra không vừa lòng.

Nhưng cũng đành chịu, dù sao chăng nữa ngay đến anh trai anh ta cũng không muốn chọc vào cô gái này.

“Cậu muốn cầu cạnh tôi mà thái độ nói chuyện như thế à?” Hà Vân Phi nói giọng cợt nhả, dường như không hề coi trọng lời nói của Hoắc Minh Vũ. Anh chàng này thật tẻ nhạt, cũng không biết cô đã uống nhầm thuốc gì mà nuông chiều anh ta như vậy.

Nhưng bao lâu nay anh ta vẫn cứ đáng ghét như thế.

“Làm cho tôi một bản chứng minh tài sản trước hôn nhân” Anh ta nói nhẹ nhàng như thể ăn bữa cơm.

“Chuyện vặt vãnh này cần gì đến tôi, cậu nhờ bất kì ai bên bộ phận tư pháp mà chẳng được” Cô còn tưởng là chuyện gì to tát, việc vặt thế này cô hoàn toàn không cần lo lắng.

“Luật sư tài ba à, đương nhiên tôi phải chọn luật sư tốt nhất chứ” “Cần luật sư tốt nhất để phân chia tài sản, tôi nghĩ chắc vợ cậu sẽ không vui đâu” Là một luật sư, cô không thể nào lo nghĩ chu đáo cho tất cả mọi người, nhưng ít nhất cô có thể làm tốt phần mình.

Bất cứ việc gì cũng cần có đầu có đuôi, dù sao thì rất nhiều chuyện mà hiện tại không cố gắng thì sau này sẽ rất khó có cơ hội đạt được.

“Hoắc Minh Vũ, có một vài điều tôi muốn nói với cậu” Cô bằng lòng giúp đỡ, nhưng cô cũng có điều kiện trao đổi. Được Hoắc Minh Vũ gật đầu đồng ý, cô liền hỏi: “Cậu có hiểu Tô Thanh Anh là người như thế nào không?” “Chị quan tâm Tô Thanh Anh như vậy làm gì? Không lẽ chị có ý định muốn làm chị dâu tôi?” Anh ta nhìn Diệp Tĩnh Gia đầy vẻ giễu cợt, như thể muốn nói cô đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi, vốn dĩ anh trai anh ta không phải dạng đàn ông mà người con gái nào cũng có thể có được.

“Không có lí do tại sao, tôi chỉ tò mò thôi” Từ đầu đến cuối cô không hề lãng quên mục đích của lần trở về này, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.

“Luật sư Vân Phi, chị không biết rằng có rất nhiều điều mà tôi không nói rõ ràng với chị, nhưng tôi biết có một việc mà chắc chắn chị muốn biết” Hoắc Minh Vũ nhìn biểu cảnh tránh né của Hà Vân Phi, nói đoạn, anh ta đã thầm đoán ra được chắc chắn là Hà Vân Phi thích Hoắc Minh Dương.

Nếu không sẽ chẳng đến phòng làm việc của anh ta, rồi còn hứng thú với việc riêng tư của anh ta đến vậy.

“Nếu như chị muốn đến với anh tôi, cũng được, tôi sẽ không phản đối chị, nhưng nếu như chị ở bên anh tôi còn có mục đích khác thì nhất định tôi sẽ không tha cho chị” “Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng hiện tại có rất nhiều việc mà tôi không thể nói rõ với cậu được, nhưng tuyệt nhiên không phải vì anh cậu” Diệp Tĩnh Gia lấy làm khó hiểu.

Cô chẳng thiếu thốn thứ gì, cớ sao phải theo đuổi ngược lại Hoắc Minh Dương? Phải chăng anh ta cho rằng đàn bà con gái trên đời đều có mục đích khác với Hoắc Minh Dương.

“Đã không thích anh tôi thì bớt hỏi mấy chuyện về Tô Thanh Anh đi. Tôi chẳng hiểu gì về chị ta hết” Anh ta không muốn nói về Tô Thanh Anh, vì người phụ nữ đó chẳng có một điểm gì làm anh ta vừa ý, hiện tại lại càng không hề muốn nhắc tới.

“Thấy cậu không ưa Tô Thanh Anh như thế thì tôi đã hiểu được phần nào rồi” Có rất nhiều chuyện không thể nói rõ được cũng không thể lựa chọn.

Thì ra Hoắc Minh Vũ chẳng thích thú gì Tô Thanh Anh: “Thế cậu kết hôn với ai?” Cô biết ai đã làm chuyện đó, nhưng bây giờ Từ Thanh Lam mất tăm mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, cô có nói gì cũng vô ích.

“Đinh Thanh Uyển, con gái của Đinh Chính Nghĩa, cái giá phải trả là quyền khai phá mảnh đất của gia đình họ sẽ thuộc về anh tôi, hiện tại về cơ bản đã hoàn thành” Một ngôi trường mẫu giáo sẽ được xây dựng ở khu vực trung tâm thành phố, và trước đó, Hoắc Minh Dương đã mua lại toàn bộ các cửa hàng bán lẻ xung quanh.

Chắc chắn đây là hoạt động kinh doanh thu lãi ổn định nhất của nhà họ Hoắc.

“ồ, thì ra là vì anh trai cậu. Tôi đã đoán được rằng cậu sẽ không thích cô gái đó” Nếu như thích thì đã muốn trao hết mọi thứ cho người đó.

“Tôi sẽ không đuổi cùng giết tận, một ngày nào đó li hôn, cô ấy sẽ chỉ có thể lấy đi hai mươi phần trăm số tài sản của tôi” Hoắc Minh Vĩ cảm thấy mình đã làm rất tốt, anh ta không thể cho cô gái đó quá nhiều.

“Được, đúng là đã quá nhiều rồi, để tôi đánh giá lại tài sản trước hôn nhân của cậu” Thoáng thấy lo lắng, không biết nên nói gì cho phải, dẫu sao đi nữa có rất nhiều lúc cô không sao hiểu được rốt cuộc thế nào mới là đúng và thế nào là sai.

“Cậu đưa ra quyết định chọn lựa là được, đừng gây khó dễ cho cuộc hôn An” nhân: Hai người đến được với nhau là cái duyên, cô không muốn có bất cứ đắn đo, mất mát nào. Nhiều khi, chẳng thể nào khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng được.

“Cậu muốn gì thì nói nhanh lên, trước giờ tan làm hôm nay tôi sẽ viết xong cho cậu” Thời gian của Hà Vân Phi có hạn, toàn bộ công việc của cô đều làm về mảng tranh chấp thương mại, chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần cô phải ra tay.

“Được, vậy thì tôi đợi tin tốt lành của chị, chị cứ xem xem muốn làm thế nào thì làm thế trước đi” Nói xong cô đi ra ngoài trước, hiện tại cô đã nắm rõ các yêu cầu cụ thể.

Hoàn toàn không cần phải nghiên cứu gì thêm.

“Nếu cậu có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ” Hà Vân Phi hiểu rõ điều gì là quan trọng nhất với mình.

Đóng cửa lại, Hà Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, việc cô thích Hoắc Minh Dương rõ rành rành như thế, dẫu cho anh đã từng làm rất nhiều chuyện, thế mà cuối cùng vẫn bị người khác nhận ra.

Những việc mà Hoắc Minh Dương đã làm năm xưa hiện tại cô đều nhớ nằm lòng. Cô hiểu rõ hết thảy.

Ngay cả như vậy cũng không sao khống chế được bản thân thích anh, thậm chí còn không nói ra được là thích vì điều gì.

Cô luôn cảm thấy rằng có rất nhiều việc mà Hoắc Minh Dương không thể thẳng thắn thành thật với cô được.

Biết bao lần đau đớn chết đi sống lại, cô đều mong mỏi có Hoắc Minh Dương ở bên thì tốt biết bao, nhưng lần nào mở mắt tỉnh dậy cũng chỉ thấy Lữ Hoàng Trung cạnh bên.

Cô chết đi sống lại bao lần, cuối cùng cũng đã buông bỏ hết, nói sao chăng nữa thì cô cũng khẳng định một điều rằng Hoắc Minh Dương sẽ không xuất hiện.

Khó tránh khỏi cảm giác hụt hãng chán chường, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Cho dù về sau cô nhập viện cũng nhớ mãi không quên khoảnh khắc ấy.

Rất ít người dám tin cô đã trải qua biết bao điều, chỉ có bản thân cô là hiểu rõ.

Dù là Diệp Thiến Nhi, hay Lữ Hoàng Trung, và cả bác sĩ tâm lý của cô, tất cả mọi người đều khuyên cô mau chóng quên người đàn ông không thực tế đó đi.

Ngoài miệng thì cô đồng ý nhưng không hề nói ra tâm sự chất chứa trong lòng, bởi… bất kể người khác có nói gì, nói như thế nào cũng không thể thay đổi được vị trị hiện tại của Hoắc Minh Dương trong lòng cô.

Nhưng điều đó không có nghĩa việc này sẽ trở thành bí mật mà cô buộc phải cho mọi người biết.

Có những bí mật và cũng có những người sinh ra là để được cất kỹ.

“Sao thế, luật sư Phi tài ba trông có vẻ như là không hài lòng với công việc của Hoắc Minh Vũ cho lắm?” Thấy cô thất thểu đi vào, Hoắc Minh Dương cất tiếng hỏi.

“Không phải, chỉ là giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu” Hà Vân Phi uống một ngụm cà phê rồi nói. “Chắc là cũng thấy hụt hãng, vì tôi quên không bàn về thù lao, thông thường tôi sẽ thu phí dịch vụ tương đối cao nếu nhận kiểu công việc không tương xứng với khả năng như vậy, vì rất dễ phá hỏng danh tiếng của tôi” Hoắc Minh Dương thích cái tích cách tự tin không chịu khuất phục của cô. Nếu không người con gái như vậy sao có thể lọt vào mắt của anh ta được.

“Thật sự không biết cô nghĩ thế nào nữa. Kiểu con gái ham vật chất như cô mà cũng có trai thích, đến là kỳ cục” Đối mặt với câu hỏi của Hoắc Minh Dương, cô không hề tỏ ra khó chịu. “Thật ngại quá, oan cho anh phải khen tôi vất vả như thế” “Tôi nói thế là khen cô à?” Không biết cô gái này suy nghĩ thế nào mà lời nào thốt ra cũng khiến anh khó bề tưởng tượng.

“Dĩ nhiên, anh không biết chứ, tôi là mẹ của mội đứa trẻ, biết kiếm ra tiền, biết sống cần cù tiệt kiệm quán xuyến gia đình là ưu điểm” Dường như cô rất thỏa mãn với lời khen ngợi mà Hoắc Minh Dương giành cho mình, dù sao chăng nữa không phải cũng có tư cách đứng cạnh cô và nói ra những lời như thế.

Khó mà tưởng tượng được nếu như không có Hoắc Minh Dương, thì cuộc sống hiện tại của cô sẽ ra sao, cũng may nhờ có anh, nếu không cô làm sao có được Đại Bảo đáng yêu như thế.

“Con bị ốm rồi, cô đã làm xong việc chưa?” Không hiểu vì sao mà Hoắc Minh Dương vẫn nhớ và lo cho Đại Bảo.

“Ừ, tôi đang định xin anh cho nghỉ, hợp đồng kia lát nữa tôi sẽ mang đến viện xử lí” Hà Vân Phi nói rồi định ra về luôn, chỉ cần con không sao là cô có thể sắp xếp thời gian giành cho công việc của mình.

Thấy cô định chuẩn bị đi, Hoắc Minh Dương cũng không nói gì, cứ mặc cô làm theo ý mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.