Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 234: Chương 234: Tính cách nóng nảy




“Muộn một chút nữa sẽ sốt cao rất nguy hiểm, hiện tại đã thực hiện các biện pháp cấp cứu, không còn gì đáng ngại, nhưng phải nhập viện hai ngày để quan sát tình hình. ” Cô nhìn bác sĩ, lắng nghe như nuốt từng lời. “Cảm ơn bác sĩ, làm phiền bác sĩ rồi, tôi đi làm thủ tục nhập viện.” Cô cứ mãi không yên tâm được, đứa bé giờ đây là sinh mệnh của cô, nếu con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ không thiết sống nữa, cứ thế nhảy sông tự tử cho rồi.

“Tôi thực sự không biết cô nghĩ gì, cả ngày cứ làm ra vẻ không có việc gì, nhưng trong lòng thì lại nghĩ nhiều hơn hết.’ Trong lòng cô biết, điều gì nên làm và điều gì không nên làm.

“Được rồi, đừng lo lắng nữa” Hoắc Minh Dương không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh Hà Vân Phi.

Đại Bảo sau khi tiêm ngủ thiếp đi, cô đau khổ ngồi bên giường. “Anh không đi sao? Ngày mai anh còn phải đi làm mà” “Để cô một mình ở đây tôi không yên tâm” Chỉ một câu nói đã làm Diệp Tĩnh Gia cảm động đến không nói được lời nào.

Đọc FULL bộ truyện.

Lúc bên nhau chưa từng có cảm giác như vậy, hiện giờ chia tay rồi, sao người trước mắt cô lại khác biệt đến thế, anh đột nhiên nói ra lời như vậy khiến cô không biết phải làm thế nào.

“Anh có gì mà không yên tâm, là con của tôi chứ có phải con anh đâu” Cô có hơi sợ hãi Hoắc Minh Dương sẽ cướp mất con cô đi, dường như Hoắc Minh Dương cũng rất quan tâm Đại Bảo.

Nhìn khuôn mặt đau khổ của cô, vậy mà vẫn cố từ chối sự chăm sóc từ anh.

Hoắc Minh Dương thở dài một hơi.

“Được rồi, cô đừng nghĩ ngợi mấy chuyện không đâu nữa, tôi đúng là không biết phải khuyên cô thế nào mới được” Thái độ của Hoắc Minh Dương đối với Diệp Tĩnh Gia khiến cô nhất thời khó mà chấp nhận được.

Có nhiều lúc, không có cách nào làm theo ý mình, nhưng cũng chỉ đành vậy, không còn cách nào khác.

Dù sao cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người, cô càng không biết nên nói gì mới đúng.

“Đừng nghĩ lung tung nữa, mau nghỉ ngơi đi, căn phòng này cũng chỉ có mình thằng bé thôi.” Nghe lời anh nói, cô đảo mắt nhìn quanh, ở đây có hai cái giường và một ghế sô pha, nhà giàu có khác, cô còn nghĩ Bệnh viện Nhi lớn như vậy làm sao mà còn giường trống.

“Anh nghỉ ngơi trước đi” Dù sao Hoắc Minh Dương đã giúp cô rất nhiều, không thể cứ để anh ấy như vậy.

“Cô nghe lời đi, nghỉ ngơi trước, tôi giúp cô canh chừng thằng bé” Tình trạng Hà Vân Phi hiện tại rất tệ, nếu đổi lại là người khác anh mới không thèm để ý tới, thậm chí ngay cả Hà Vân Phi anh cũng không cần phải quan tâm, thế nhưng lại cứ không kiềm được mà tham dự vào những chuyện liên quan đến cô.

“Tại sao anh lại tốt với con trai tôi như vậy?” Cô quay đầu nhìn lại Hoắc Minh Dương, sợ rằng anh đã biết việc đó rồi.

“Cô nghĩ lung tung gì vậy, tôi quan tâm đến cô và con cô là chuyện bình thường, dù sao thì cô cũng là người tôi khó khăn lắm mới mời về được, cô ở trong nước cũng không có người thân nào “Trong lòng anh biết điều gì nên chú ý, điều gì không cần chú ý, thế nhưng lại cứ kiềm lòng không được đi quan tâm người phụ nữ không có chút quan hệ nào này.

“Cảm ơn anh” Cô không lay chuyển được sự kiên định của anh, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Một lúc sau lại ngồi bật dậy: “Không được, tôi không yên tâm về thằng bé” Hai người kê giường lại với nhau, đặt một cái chăn bông ở giữa, đặt đứa bé lên chăn bông, mỗi người đều nằm bên cạnh bé, cô cũng ngại phải để cho Hoắc Minh Dương ngồi chờ đến khi trời sáng, sáng mai anh còn phải đi làm.

Trước sự nài nỉ của cô, Hoắc Minh Dương đồng ý.

Vào buổi sáng, Hà Vân Phi tỉnh dậy trước, liền thấy cơ thể nhỏ bé của Đại Bảo đang co rút trong vòng tay của Hoắc Minh Dương.

Anh cũng đem đứa bé ôm vào trong ngực.

Một lớn một nhỏ, xem ra tư thế ngủ cũng không khác gì nhau.

Có lẽ vì đây là bố con ruột, Đại Bảo và Lữ Hoàng Trung đôi lúc cũng không thân thiết được đến thế.

“Bố” Đại Bảo đột nhiên lẩm bẩm, sau đó rụi rụi hai cái, Hoắc Minh Dương cũng theo đó xoay người ôm cậu.

Con nít đều mềm mềm, trên người lại có mùi sữa khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Hoắc Minh Dương ôm bé không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy hơi thoải mái.

“Đến giờ dậy rồi” Mặc dù cô không nhẫn tâm đánh thức Hoắc Minh Dương, nhưng bây giờ đã đến giờ làm việc.

Cô biết anh là người rất nghiêm chỉnh tuân thủ kỷ luật.

Hà Vân Phi vừa mở miệng, anh đã tỉnh dậy.

Đêm qua anh ngủ rất sâu, thậm chí Hà Vân Phi thức dậy anh cũng không hề cảm thấy gì, bình thường dù là ở đâu anh cũng không dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy.

Không biết từ lúc nào viên thịt nhỏ này đã hoàn toàn ở trong tay anh, cẩn thận đặt đứa bé xuống: “Cô ngủ không được?” “Tôi lo lắng cho con, ngủ không yên giấc” Hôm nay cô còn có công việc phải làm, vậy nên gọi điện cho Diệp Thiến Nhi, bảo Diệp Thiến Nhi sang đây trông giúp đứa bé.

Diệp Thiến Nhi sợ hãi nhanh chóng chạy đến bệnh viện: “Sao anh lại ở đây.” Hoắc Minh Dương vừa mới rửa mặt, Diệp Thiến Nhi vừa nhìn thấy, không tránh khỏi có chút hiểu lầm. “Hai người đây là…” “Không có chuyện gì, tối hôm qua nhờ anh ấy giúp đỡ, nếu không thằng bé không thể được khám bệnh nhanh như vậy.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng tránh nặng tìm nhẹ, sợ Diệp Thiến Nhi hỏi thêm, Domoto liếc nhìn Hoắc Minh Dương, trong ánh mắt hiện lên một chút ý thù hẳn.

Hoắc Minh Dương cảm nhận được điều đó, không thèm để ý nhìn sang.

“Kỳ thật cô không cần phải nhìn tôi như vậy, nếu có điểm gì không bằng lòng có thể nói chuyện rõ ràng với tôi” “Không phải, Domoto không hề có ý đó” Diệp Thiến Nhi vội vàng giúp Domoto giải thích, mạnh mẽ đến mấy cũng phải kiêng nể thế lực ở trong nước, cho dù gia tộc Domoto có thế lực cũng không thể so sánh với thế lực của nhà họ Hoắc ở Thành phố Giang Ninh.

“Ồ? Domoto'” Anh đã từng nghe qua về dòng họ Domoto, nghe có vẻ quen tai nhưng lại không nhớ ra.

“Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian đi làm thôi” Hà Vân Phi không chịu nổi ánh mắt của Domoto, nhanh chóng để Hoắc Minh Dương đưa cô đi, nơi đây có một ánh mắt sắc bén đang chằm chằm vào cô, cô vẫn nên đi sớm thì hơn.

Không biết phải nói gì mới được, có nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng bằng lời, đặc biệt là lúc này.

Hai người trong bầu không khí ngại ngùng như vậy, bạn của cô lại nhìn Hoắc Minh Dương với ánh mắt chán ghét, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Ăn sáng rồi hãng đi” Vẫn còn sớm, Hoắc Minh Dương cũng không vội.

Cô vừa nãy vội vàng ra ngoài, đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút.

“Được rồi, xem nào anh muốn ăn gì.” Ăn gì cũng không thành vấn đề, cho dù nói thế nào, Hoắc Minh Dương chỉ cần yên lặng một chút để cho cô không còn lo lắng những chuyện không đâu này nữa.

Cứ đoán qua đoán lại thế này quá mệt mỏi.

Điều đáng sợ nhất giữa hai người là một người trong lòng nghĩ điều gì cũng không hề nói ra, người còn lại miên man suy nghĩ, đoán thế nào cũng đoán không được.

“Hà Vân Phi, cô biết không đây là lần thứ hai tôi có hứng thú với một người phụ nữ như vậy” Đột nhiên Hoắc Minh Dương nói một câu như vậy, khiến cô không rõ anh có ý gì, nghi ngờ nhìn anh.

“Anh có ý gì?” “Không có gì, chỉ có cảm giác cô giống người vợ quá cố của tôi.” Những lời nói của Hoắc Minh Dương khiến cơ thể Hà Vân Phi chấn động, điều đáng sợ nhất chính là nghe Hoắc Minh Dương nói vậy, tim cô lại đập rộn ràng.

“Anh nói là lần thứ hai, tại sao? Anh rất thích vợ của mình?” Cô giả vờ thoải mái nói với Hoắc Minh Dương.

“Ừ, Forever love của tôi” Tình yêu vĩnh cửu…

Không ngờ khi hai người đã chia tay lại nghe được Hoắc Minh Dương nói những điều như vậy, dường như những gì cô đã bỏ ra đều xứng đáng, xem ra mọi thứ không khó chấp nhận như cô ấy nghĩ, hiện tại cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đón nhận mọi thứ.

“Mong anh nén bi thương, người đã không còn nữa rồi, phải hướng mắt nhìn về tương lai” Cô an ủi, Diệp Tĩnh Gia không còn nữa, hiện tại cô là Hà Vân Phi, đã không còn Diệp Tĩnh Gia yếu đuối nữa.

“Tôi thực sự ngưỡng mộ cô, con trai cô rất đáng yêu, nếu lúc ấy tôi cũng có một đứa con, chắc nó cũng tầm †ầm con của cô.” Hoắc Minh Dương hôm nay hơi khác lạ, có lẽ đêm qua Đại Bảo đã tạo trong anh một xúc cảm mạnh mẽ nào đó, vậy nên anh mới tưởng niệm đến Vợ con.

“Được rồi, người cũng đã khuất, tổng giám đốc Dương còn sợ không †ìm được bạn gái sao?” Hoắc Minh Dương dừng xe ở tiệm bánh bao, để Hà Vân Phi xuống xe mua vài cái bánh, cô cực kỳ không muốn, một là vì hôm nay cô chưa đánh răng không muốn ăn, hai là vì thông thường đều là Lữ Hoàng Trung mua đồ ăn về chuẩn bị sẵn cô mới ăn.

Bây giờ đột nhiên đổi thành người khác, có hơi không quen lắm.

“Được rồi, anh đừng lề mà lề mề nữa, muốn ăn gì thì nhanh nói.” Cô không hề khách khí nói với Hoắc Minh Dương.

“Nói gì chứ? Tôi không muốn ăn gì cả, tâm trạng tôi không tốt, đau đầu.” Hoắc Minh Dương nói xong, nhanh chóng lái xe, Hà Vân Phỉ đã ăn được mấy miếng, mặc kệ anh ta, ai biết tính khí của người đàn ông lại nổi lên, lại còn là ở cái chỗ chết tiệt này.

Hai người chân ướt chân ráo đến công ty, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, không chút cố ky.

“Ồ, tổng giám đốc lại đi cùng luật sư Vân Phi” “Luật sư Phi này thân phận thế nào?” “Cô có thấy không, tổng giám đốc đối xử với cô ấy rất dịu dàng” Những người này bắt đầu bàn tán, Hà Vân Phi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô vốn dĩ cùng văn phòng với Hoắc Minh Dương, cũng đã chịu những tiếng đồn không tốt lắm rồi, bây giờ có phi lý hơn thì cũng không phải là không chấp nhận được.

“Tôi đúng là nhờ phúc của anh” “Đừng nói vậy, cô cũng rất xuất sắc” Hoắc Minh Dương dành lời khen cho cô.

Anh vừa nói xong, Hà Vân Phỉ liền muốn đá chết anh, cứ luôn miệng nói bừa gì thế: “Tôi hiện tại có rất nhiều việc phải giải quyết, công việc rất bận, nếu không có việc gì thì phiền anh đừng quấy rầy tôi” Cô quay đầu lại cãi nhau với Hoắc Minh Dương.

Tất cả những hành động của người đàn ông này hôm nay, khiến cô có chút không biết làm sao, sợ rằng anh đang thử xem cô có phải là Diệp Tĩnh Gia không.

Vì vậy cô nhất định phải thể hiện rất nhiều điểm khác biệt so với Diệp Tĩnh Gia.

Có làm thế mới không khiến người đàn ông này nghi ngờ, trong lòng cô biết mình phải làm gì, trong công việc phải nghiêm chỉnh hơn, phải biết rằng có rất nhiều điều đều không thể giải thích được, đặc biệt là mối quan hệ giữa nam và nữ.

Lý do khiến cô không hạnh phúc, đó là cô quan tâm quá nhiều mà có được thì lại quá ít.

Mà Hoắc Minh Dương thì khác, những việc không vui của anh hoàn †oàn phụ thuộc vào việc anh không đạt được điều mà anh muốn nhất Điểm này không giống với cô.

Không biết phải nói gì, cô luôn cảm thấy người đàn ông này thâm sâu khó lường, mà cô dù có cố gắng đến đâu cũng không thể làm được như thế.

Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, Hoắc Minh Dương đã chỉnh †rang xong xuôi quay trở lại văn phòng, Hà Vân Phi vội vàng mang theo hồ sơ bước vào.

“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh” Nhìn thứ đang cầm trên tay, cô chợt băn khoăn không biết có phải mình đã làm sai nhiều chuyện hay không.

“Chút chuyện nhỏ cô tự xem rồi làm đi, luật sự Vân Phi, em trai tôi tìm cô có việc”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.