Lo lắng của cô rất nhanh được chứng thực, không bao lâu sau đó bệnh viện gọi đến.
“Diệp Tĩnh Gia, tới bệnh viện, mẹ cô đã xảy ra chuyện.” Lữ Hoàng Trung gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia, cô mới phục hồi tinh thần.
Hiện tại cô còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể tiếp tục suy sút, còn phải chăm sóc mẹ: “Mẹ tôi, bà thế nào?” Lập tức kích động đứng lên, hoảng loạn chạy ra, chạy nhanh tìm bà ấy, thật giống như rất nhiều chuyện không biết làm sao cho ổn, trong lòng ngày càng bất an, hiện tại tất cả mọi người trở nên không hề quan trọng, cô chỉ còn lại mẹ, cùng hai bàn tay trắng.
Lý do cô chống đỡ chỉ vì mẹ “Tình huống không quá lạc quan, cô tới gặp bà đi, bà đang đợi cô.” Làm một bác sĩ, Lữ Hoàng Trung cần nói thật, có 1% hy vọng anh ta đều sẽ không từ bỏ, đến bây giờ đã không còn đường sống.
Diệp Tĩnh Gia vội vàng mặc quần áo, hoảng loạn cầm chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Mở cửa xe tay đều là run rẩy, cô cảm thấy rất bất an, hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ đến bệnh tình của mẹ.
Xe khởi động nhanh chóng, căn bản không kịp chú ý một chiếc xe đang hướng phía cô, cô biết, hiện tại không có gì quan trọng, chỉ còn lại có mẹ.
Cô không thể không có mẹ.
Mắt thấy xe kia tông vào, cô nhanh đánh tay lái.
Chiếc xe kia không biết tại sao lại như vậy, cô không quản nhiều vậy, giờ phải cờ người tới kiểm tra, báo cảnh sát, Diệp Tĩnh Gia vội vàng để lại tờ giấy cho chủ xe, có việc có thể kêu cô.
Hiện tại đầu óc cô đều là mẹ, Lữ Hoàng Trung nói bà hiện không tốt, Diệp Tĩnh Gia chỉ nghĩ nhanh đến bên cạnh mẹ.
Cô tùy tiện lái xe, chạy tới bệnh viện, suýt nữa đụng vào xe đẩy bệnh nhân: “Tránh ra tránh ra, cứu người…” Cô bị đẩy giật mình, thiếu chút nữa té ngã, hiện tại bất chấp đau đớn trên người, dùng sức lực của mình tìm mẹ, nhưng như thế nào phòng bệnh cũng không biết.
Lữ Hoàng Trung lại lần nữa gọi điện thoại tới, Diệp Tĩnh Gia nhận điện thoại, suy sút ngồi xổm tại chỗ chờ Lữ Hoàng Trung Tìm cô.
Thân thể cô không như cô nghĩ, nghĩ thầm chạy nhanh đi tìm mẹ, lại nghĩ, hiện tại mẹ có thể có chuyện gì rồi, thậm chí bản thân cô còn không biết nên làm gì, Lữ Hoàng Trung nói cô bình tĩnh, anh lập tức mang cô đi: Khi Lữ Hoàng Trung đem Diệp Tĩnh Gia đưa tới cửa phòng giải phẫu, bác sĩ còn chưa ra.
Qua không biết bao lâu, mới nhìn thấy bác sĩ ra tới, cô trước alo đến, trong lòng yên lặng vì mẹ cầu nguyện, tất cả mọi người không thể thay thế vị trí mẹ cô.
“Đừng kích động.” Lữ Hoàng Trung biết lành ít dữ nhiều, ở một bên nhưng không thể giúp cô, tất cả mọi người không thể giúp Diệp Tĩnh Gia, chỉ có cô có thể tự cứu.
“Bác sĩ, mẹ tôi bà thế nào… Diệp Tĩnh Gia chạy trước mặt bác sĩ, vươn tay có chút do dự run rẩy vẫn là túm vào áo bác sĩ.
Mọi sức lực cô đều dùng tới, không biết cô còn được gặp mẹ…
Người bên cạnh chậm chạp không đẩy ra, có nghĩa… Lữ Hoàng Trung đỡ bả vai Diệp Tĩnh Gia, sợ cô té ngã.
Bác sĩ lắc I đầu, cũng không có biện pháp…
Bệnh tim bà ta bộc phát, cũng không ai cứu được bà ta: “Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ, anh nói mẹ tôi sẽ ổn, sẽ không chết đi, mẹ tôi sao lại chết, bà đồng ý để tôi chăm sóc bà cả đời, sao lại chết…” Vừa rồi còn gọi cho cô hỏi cô có mang thai không, sao lại nhanh như vậy, nhanh như vậy liền…
Đầu óc giống như ngây ngốc, căn bản không dám nghĩ việc này là thật hay giả, cũng không dám nghĩ đến, cô không nghĩ được.
Ngoài mẹ cô, cô căn bản không có bất kỳ ý nghĩ gì: “Tôi nên làm cái gì bây giờ, mẹ tôi không có chết.” Diệp Tĩnh Gia cảm giác Lữ Hoàng Trung túm cô, xoay người nhìn Lữ Hoàng Trung, nhanh nói cho anh ta biết, mẹ cô còn chưa chết.
“Cô bình tĩnh một chút, người chết không thể sống lại, cô phải giữ gìn sức khỏe bản thân” Lời anh ta nói đều vì muốn Diệp Tĩnh Gia tốt hơn: chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. “Chấp nhận sự thật này, sau đó lau khô nước mắt, cố gắng sống tốt.” Anh cũng biết, dù nói cái gì, đều không có ý nghĩa.
Hiện tại nói cái gì đều muộn: “Tôi thật sự không có cách nào chấp nhận, anh nói xem tôi làm sao chấp nhận… Diệp Tĩnh Gia nói xong nước mắt chảy xuống, căn bản không dám nghĩ mọi thứ đều không còn nữa.
Hôm nay, cô như mất đi hết tất cả.
Hiện tại cô như một con thú bông vô hồn, thậm chí không hề nghĩ tại sao dì Mai lại bỗng dưng nằm viện, vì bệnh tim mà chết.
Chứng tử cho dì Mau cùng đều là Lữ Hoàng Trung đi làm, cô chỉ ngồi ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, tồn tại tựa như người chết.
Những chuyện cần làm đều làm xong, Diệp Tĩnh Gia mới nhìn thi thể của mẹ.
Cô cũng không dám tin, thời gian ngắn như vậy, sao lại thay đổi nhanh đến vậy.
Lần trước thấy bà, bà vẫn rất tốt, còn gọi nói phải nấu cơm cho cô.
Hiện tại Diệp Bách Niên còn không có chuyện, bà lại không còn nữa…
Diệp Tĩnh Gia không cảm giác được nước mắt, cứ như vậy khóc, đôi mắt đã không có tiêu cự, trống rỗng. Tay nắm lấy tay dì Mai thật chặt không dám buông ra.
Đây là người thân nhất của cô.
“Mẹ… Đều là con không tốt.” Nếu không phải do cô, mẹ cũng sẽ trở nên như thế này.
Nếu không phải do cô, hiện tại mẹ cũng sẽ không nằm ở chỗ này, nếu không phải do cô, hiện tại nói không chừng mọi thứ vẫn còn ổn, chính là, hiện tại cái gì đều không thay đổi được.
Cô thà rằng người nằm ở chỗ này là chính mình, cũng không muốn thấy mẹ nằm đây.
“Cô đừng khóc, người chết không thể sống lại, nén bi thương.” Lữ Hoàng Trung lăn qua lộn lại đều chỉ có những câu này, trừ bỏ những lời này, anh ta đều nói không nên lời.
Càng không có cách nào nói cho Diệp Tĩnh Gia, sự thật tàn nhẫn, giống như là Hoắc Minh Dương hiện tại ở bệnh viện cùng Tô Thanh Anh.
Rất nhiều lời nói đều không thể nói, rất nhiều chuyện anh ta cũng không thể làm gì, duy nhất có thể làm, chính là làm Diệp Tĩnh Gia kiên cường.
Về sau không có người chăm sóc, con đường của cô càng gian nan.
Không ai có thể lý giải tình cảm của Diệp Tĩnh Gia và dì Mai, hai người hai bàn tay trắng sống nương tựa lẫn nhau đến bây giờ, đã trải qua nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy, còn có luôn ở bên nhau, kết quả hiện tại chỉ để lại một người cô độc không nơi nương tựa.
Tô Thanh Anh ở bệnh viện chẩn đoán chính xác, tay cô không thể nào tiếp tục đánh đàn.
Tun này với Hoắc Minh Dương tới nói nhất định tin tức không tệ, như vậy Tô Thanh Anh sẽ không đi nữa, hiện tại Lữ Hoàng Trung chỉ biết như vậy, anh ta cũng không đi thăm Tô Thanh Anh, bởi vì toàn bộ quá trình có Hoắc Minh Dương ở cạnh cô.
Diệp Tĩnh Gia một mình, mới vừa mất đi người thân, càng cần giúp đỡ.
“Thời gian không còn sớm, cô không thể ở chỗ này.” Cô đã một ngày không ăn cái gì, còn giữ tư thế này bên cạnh dì Mai.
Lữ Hoàng Trung không biết nên an ủi Diệp Tĩnh Gia thế nào, chỉ có thể đứng ở một bên, chờ cuối cùng có người đuổi đi, Lữ Hoàng Trung mới kéo Diệp Tĩnh Gia đi.
Anh ta cảm giác được đây chuyện thật sự tàn nhãn đối với Diệp Tĩnh Gia, nhưng bất lực, không thể làm gì khác.
“Tôi thật sự không biết nên nói gì, dù sao những gì tôi có thể làm đều làm, cô nếu cứ tiếp tục suy sút, Diệp Bách Niên cũng không cứu được.” Nhắc tới Diệp Bách Niên, Diệp Tĩnh Gia mới có chút phản ứng, hiện tại Diệp Bách Niên cùng cô không có quan hệ.
Bởi vì cô, mẹ mới sinh bệnh nằm viện, thậm chí chết.
Do cô không cứu được Diệp Bách Niên, cho nên mới làm mẹ mất, cô bị ý nghĩ gắt gao vây lấy nghẽn ở yết hầu, chỉ muốn nhanh chóng cứu Diệp Bách Niên.
Bên kia phòng bệnh, Tô Thanh Anh ngủ thật sâu, hôm nay cô được Hoắc Minh Dương chăm sóc.
Diệp Tĩnh Gia đụng phải nàng, cho nên phải làm Hoặc Minh Dương tới cạnh cô, rất công bằng.
Nghĩ đến hôm nay cô gọi cho dì Mai, nói Diệp Thiến Nhi bị bệnh nặng, còn tức giận với vô, có lẽ bệnh không nhẹ, dù sao hiện tại cái gì đều không cần cô lo lắng, tất cả đều phát triển hướng tốt.
Chờ Hoắc Minh Dương trở về, Tô Thanh Anh tùy tiện mở di động xem tin tức.
Một góc ít người chú ý, tiêu đề viết, pháp nhận Diệp thị bị mang đi, vợ chết…
Tiêu đề này dọa cô nhảy dựng, cố ý lật xem nội dung, càng xác định là Diệp Bách Niên và mẹ Diệp Tĩnh Gia, địa chỉ bệnh viện là nơi cô nằm giống nhau.
Có trò hay rồi, cong cong khóe miệng.
Thấy Hoắc Minh Dương trở về, có chút suy yếu ngồi dậy: “Minh Dương… Bác sĩ có với anh tình hình tay của em.” Cô trong mắt ngậm nước mắt, nhìn Hoắc Minh Dương; biểu tình mang chút cứng rắn, như là ẩn nhẫn kiên cường.
Hoắc Minh Dương nói không nên lời cảm giác này, nhưng nhìn bộ dáng này, cảm giác không quá thoải mái.
“Bác sĩ nói không có việc gì, chỉ là về sau không thể hoạt động tay nhiều.” Hoắc Minh Dương vẫn là ăn ngay nói thật, dù là Diệp Tĩnh Gia gây ra, anh vẫn hy vọng Tô Thanh Anh có thể buông tha Diệp Tĩnh Gia, không so đo nhiều như vậy.
Nhưng không giống nhau, một câu đơn giản này, đánh nát hy vọng của Tô Thanh Anh, cô trùm chăn khóc lên.
Cô tránh ở trong chăn, lại treo lên mỉm cười, chỉ cần có thể trở lại với Hoắc Minh Dương, thủ đoạn thế nào đều đáng giá.
Xem bộ dáng thì biết hiện tại cô thật không tốt, lại nói không ra lời an ủi nói: “Em muốn nói gì cứ nói, tôi có thể làm được sẽ làm” Đây là Hoắc Minh Dương cảm thấy anh có thể vì Tô Thanh Anh cuối cùng làm một chút chuyện.
Rốt cuộc chuyện này là Diệp Tĩnh Gia gây ra, anh cũng có trách nhiệm, không thể mặc kệ cô.
“Minh Dương, đêm nay đừng đi, ở cạnh em được không?Em nghe bác sĩ nói, đêm nay không thể xuất viện.” Cô ngẩng đầu, nước mắt ở trên má rõ ràng có thể thấy được.
Anh có chút do dự, không chịu bộ dạng này của cô, dù sao cũng người anh từng yêu nhiều năm như vậy: “Được, anh chuẩn bị một chút.” Có được đáp án vừa lòng, cô hơi mỉm cười, cảm giác có mọi thứ tốt đẹp, bao gồm Hoắc Minh Dương, đi rồi lâu mới phát hiện, chỉ cần anh, hết thảy đều vẫn tốt.
Quyết định chủ ý, lúc này đây, nhất định phải giữ Hoắc Minh Dương bên cạnh, không vì cái gì khác, chỉ vì người đàn ông kia đã từng vì cô trả giá mọi thứ.