Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 144: Chương 144: Vì cứu ông ấy mà lợi dụng tôi, cô mơ tưởng!




Một lát sau, Lữ Hoàng Tâm cùng Tô Thanh Anh cùng nhau tới.

“Cô Diệp, chào cô.” Tô Thanh Anh vẫn rất có phong độ cùng Diệp Tĩnh Gia chào hỏi.

“Ngồi đi.” Gô thậm chí lười hàn huyên, nhìn thấy Tô Thanh Anh liền có loại dự cảm không ổn, cô không tin Tô Thanh Anh sẽ không duyên cớ vô cớ tìm cô.

Lữ Hoàng Tâm cúi đầu không dám nhìn Diệp Tĩnh Gia.

Vốn dĩ cô không nghĩ sẽ gặp Tô Thanh Anh, cô cảm thấy xấu hổ, nếu Hoắc Minh Dương thích cô, cô sẽ có chút tự tin, hiện tại cô thật giống như là trộm đồ của Tô Thanh Anh: “Có chuyện gì sao?” Không biết là chột dạ hay đối với Tô Thanh Anh có chút mâu thuẫn, cô nói chuyện thái độ không tốt lắm.

“Chị Thanh Anh muốn cùng cô nói chuyện.” Ngay từ đầu Tô Thanh Anh không chuẩn bị tới gặp Diệp Tĩnh Gia, nhưng là bỗng nhiên có chút lời muốn tự mình nói Diệp Tĩnh Gia.

Cho nên cũng tới, lúc trước đúng là không có đem Diệp Tĩnh Gia để vào mắt, hiện tại ngâm lại đúng là coi thường Diệp Tĩnh Gia: “Cô Diệp, tôi có chuyện muốn trực tiếp nói với cô, làm sao cô có thể rời khỏi Hoắc Minh Dương, cô nói đi.” Nói xong vẫn ngồi ở nơi đó, chờ Diệp Tĩnh Gia nói chuyện.

Chỉ cần cô nói một con số, cô ta có thể đáp ứng: “Cô chỉ cần nói điều kiện tôi đều đáp ứng?” Diệp Tĩnh Gia bỗng nhiên cảm thấy cô ta có chút buồn cười, chính mình không thể ở bên người Hoắc Minh Dương, nên tìm cô nhanh nhất sao: “Được, chỉ cần Diệp Bách Niên bình an không có việc gì, tôi sẽ rời đi Hoắc Minh Dương, cô có thể sao?” Cô nói một lý do mà Tô Thanh Anh căn bản không hoàn thành được, mục đích là muốn nói cho cô ta, rất nhiều chuyện cô ta không thể làm được.

Đồng ý rời khỏi Hoắc Minh Dương, cũng không phải một mình cô quyết được.

Nếu mẹ Hoắc đồng ý, tám phần Hoắc Minh Dương đã sớm đem cô đuổi ra khỏi nhà họ Hoäc.

Chỉ là những lời này nói với Tô Thanh Anh đều là vô nghĩa.

“Cô đem anh Minh Dương trở thành gì.” Lữ Hoàng Tâm tin là thật, người phụ nữ này căn bản là không yêu anh Minh Dương, vì cái gì còn muốn ở không đi.

Không rõ anh Minh Dương coi trọng cô ây điểm nào, lại kết hôn với cô ấy: “Chị Thanh Anh, chị đừng nói lý với cô ta, sớm hay muộn anh Minh Dương sẽ trở lại bên cạnh chị.” Lữ Hoàng Tâm cái gì cũng không biết, cho nên mới nói, nhưng là Tô Thanh Anh hiểu, Hoắc Minh Dương cùng Diệp Tĩnh Gia không phải hữu danh vô thật, cho nên cô không tin Hoắc Minh Dương đối Diệp Tĩnh Gia là không cảm giác, hiện tại cô muốn chặt đứt phần cảm tình này.

“Cái khác tôi cũng không thể nói trước với cô, nhưng tôi cùng Hoắc Minh Dương không phải chỉ đơn giản như các vị thấy, tôi muốn thỏa mãn nguyện vọng của cô, nhưng †ôi cũng mong cô thỏa mãn nguyện vọng của tôi, làm không được đừng nói, vì sẽ không có kết quả gì.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, muốn rời đi.

Lữ Hoàng Tâm cùng Tô Thanh Anh có quan hệ tốt, cho nên đều nói với Tô Thanh Anh, chính không ai hiểu tròng lòng cô cũng bất đắc dĩ.

Nếu có biện pháp, lúc trước sẽ không gả cho Hoắc Minh Dương.

Nếu gả cho Hoắc Minh Dương, hiện tại không cần tự mình rời đi.

Nhà họ Diệp hiện tại không thể không có nhà họ Hoắc chống đỡ, cô không phải người ích kỷ, cho nên cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.

Có lẽ Hoắc Minh Dương sẽ bởi vì chuyện này mà không vui, có lẽ hiện tại cô sẽ làm Hoäc Minh Dương khó xử, nhưng nếu Diệp Bách Niên không có việc gì,cô_ liền nhất định sẽ để Hoắc Minh Dương trở lại bên cạnh Tô Thanh Anh.

Về nhà trên đường, Diệp Tĩnh Gia cảm giác cả người đều mất đi sức lực.

Trong ngăn kéo là que thử thai.

Chỉ cần cô thật sự mang thai, chuyện kia đều không có ngoài ý muốn, nhưng nếu cô không có mang thai… Hậu quả không dám tưởng tượng…

Diệp Tĩnh Gia cũng không dám tưởng cô rốt cuộc có thật sự mang thai không.

Một mình khóa trái ở phòng trong, trong nhà ánh sáng tối tăm, Diệp Tĩnh Gia ngồi xổm ngồi ở bồn cầu, vô lực ôm hai chân.

Cô không thể tin được, vì sao không mang thai, lâu như vậy một lần đều không có.

Đã không có cách nào.

Cô lau khô nước mắt, hạ quyết tâm, đêm nay chuẩn bị sữa bò cho Hoắc Minh Dương.

Tâm cô càng hung hăng, cắn răng đều đem hết sự nỗ lực dồn vào lần này.

Hoắc Minh Dương lặng yên không một tiếng động đi đến, nhìn que thử thai của Diệp Tĩnh Gia mỉm cười: “Cô nghĩ sẽ mang thai? Hay sợ mang thai?” Diệp Tĩnh Gia hoảng sợ, không biết Hoắc Minh Dương đến khi nào: “Anh tới khi nào.” Cảm giác được hơi thở Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia không tự chủ được rụt rụt.

“Tôi nhìn xem cô đang làm gì, vừa rồi lén lút đi vào.” Tâm tình rất tốt, anh tự nhiên là biết Diệp Tĩnh Gia cùng mẹ Hoắc ước định.

“Tôi… Không làm gì.” Nhanh rụt tay trở về, cô vẫn là không nghĩ để Hoắc Minh Dương biết đến.

“Cô tưởng mang thai sao?” Anh càng là cười xán lạn, thì sẽ không có chuyện tốt, Diệp Tĩnh Gia đã hiểu tính Hoắc Minh Dương: “Cô đừng nghĩ mang thai…” Diệp Tĩnh Gia mở to hai mắt, muốn nghe Hoắc Minh Dương rốt cuộc muốn nói gì, liền nghe được giọng nói lạnh lùng.

“Bởi vì… Mỗi ngày cô uống vitamin đều bị †a đổi thành thuốc tránh thai.” Dứt lời, trên mặt tươi cười cũng không còn,chỉ mang bộ dạng âm ngoan: “Diệp Tĩnh Gia, tôi đối với cô không kém, cô lại tính kế tôi?” Trong lòng anh tràn đầy chán ghét đối với Diệp Tĩnh Gia, vì những hứa hẹn vớ vẩn, liền bắt đầu lừa gạt anh, thậm chí còn bỏ thuốc.

Làm sao anh có thể tha thứ? Diệp Tĩnh Gia lập tức không biết trả lời như thế nào, cô có thể cảm giác được Hoắc Minh Dương rất bất mãn, thậm chí có thể cảm giác được hiện tại Hoắc Minh Dương phát ra oán khí.

“Tôi… Tôi cũng là không có cách nào.” Cô thật sự không có cách nào, nếu có cách khác cứu Diệp Bách Niên, cô cũng nhất định sẽ làm, nhưng đều không có, trừ bỏ Hoắc Minh Dương ai cũng cứu không được Diệp Bách Niên.

Mà Hoắc Minh Dương không chịu giúp cô, cho nên mới sẽ nghĩ đến hạ sách.

“Vì cứu người thân của cô, sau đó hy sinh lợi ích của người khác, thậm chí lợi dụng một người thân cận bên cạnh cô, cô cảm thấy làm như vậy, tôi sẽ mầm lòng sao?” Anh đã sớm biết.

Vẫn luôn chờ đợi, chính là chờ Diệp Tĩnh Gia thẳng thắn, kết quả, hôm nay Tô Thanh Anh gửi cho anh đoạn tin nhắn có giọng nói.

Thì ra từ đầu đến cuối nguyện ý ở bên người anh, chính là bởi vì anh có thể cứu Diệp Bách Niên…

“Tôi nói cho co ỗ, Diệp Tĩnh Gia, cô mơ tưởng, tôi sẽ không cứu ông ta.” Hoắc Minh Dương một câu hung hăng mà chặt đứt suy tính của Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương nói chính là thánh chỉ ở nhà họ Hoắc.

Diệp Tĩnh Gia trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu Hoắc Minh Dương: “Thực xin lỗi, tôi không có cách nào, anh nhất định phải cứu ông ấy…

Dù Diệp Tĩnh Gia có kêu rên, ở trong mắt Hoắc Minh Dương trong mắt đều như gã hề, căn bản không khơi dậy lòng thương hại của anh: “Tôi thật sự không biết sao lại có người vợ như cô” Nói xong đạp cửa mà đi, không ở lại với Diệp Tĩnh Gia, cô muốn khóc cũng không khóc được, chỉ cảm thấy quanh thân sức lực đều hao hết, lấy Hoắc Minh Dương một chút biện pháp đều không có.

Hoắc Minh Dương đóng cửa, đối với Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn thất vọng, không biết vì cái gì, cô luôn là biết rõ làm chuyện gì sẽ làm anh không vui, mà cố tình vẫn muốn làm: “Chị không cần đi vào.” Anh ngăn chị Tiết đưa cơm cho cô: “Đói bụng, cô ta sẽ tự ăn.” Nói xong liền chờ Diệp Tĩnh Gia chính mình tự ăn cơm, hiện tại đối với Diệp Tĩnh Gia anh không lưu luyến, không có yêu không có hận, chỉ là đạo lý này hiện tại anh vẫn không hiểu.

“Cô chủ một ngày chưa ăn cơm rồi…” Chị Tiết có chút đau lòng Diệp Tĩnh Gia, giãy giua vẫn nói một câu.

Hoắc Minh Dương nghĩ thầm Diệp Tĩnh Gia không ăn cơm, có điểm lo lắng, nhưng là vẫn không nói gì thêm, hiện tại hận so với yêu cũng rất nhiều: “Không cần lo.” Nói xong hai người liền rời đi, chị Tiết cũng không có cách nào, chỉ có thể nghe lời bưng cơm xuống lầu.

Diệp Tĩnh Gia nghe bên ngoài động tĩnh, nước mắt ngăn không được, đều là cô chính mình tạo nghiệt, trách không được người khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, dì Mai gọi điện thoại tới Diệp Tĩnh Gia, cô chân tay luống cuống nghe điện thoại, đôi mắt sưng đỏ, như là đoán được kết cục.

“Tĩnh Gia, con ở đó thế nào?” Hôm nay viện kiểm sát lại tới bắt người, Diệp Bách Niên hiện tại thân thể còn chưa ổn, lại bị mang đi.

Hiện tại bà chỉ có thể trông chờ Diệp Tĩnh Gia, nếu Diệp Tĩnh Gia cũng không có cách, chẳng khác nào bức bà đi tìm chết.

Trong lòng cô rất khó chịu, nghe mẹ khóc nức nở nói chuyện, hiện tại lại sốt ruột lại lo lắng, cô rất luyến tiếc: “Mẹ đừng khổ sở, nhất định sẽ có cách.” Cô chỉ có thể như vậy an ủi mẹ, cũng nói không ra, trên thế giới này chỉ có mẹ là người thân duy nhất.

Cảm giác oán hận đều không có, chỉ còn lại có lo lắng: “Thực xin lỗi, mẹ, con không có _.

mang thai.” Hoắc Minh Dương đánh nát mộng tưởng của cô.

Cô cũng đánh nát mộng tưởng của mẹ…

Hiện tại trừ bỏ mẹ, cô chỉ có hai bàn tay trắng.

“Thực xin lỗi mẹ, con biết làm mẹ thất vọng rồi, con không cứu được chú Diệp, con cũng không có cách nào…” Cô nói xong, nước mắt cầm lòng không đậu chảy ra, cảm giác hiện tại cứ như tôi nghiệt do cô gây ra, cô không cứu được Diệp Bách Niên, cũng không cứu được mẹ: “Con cũng cầu xin Hoắc Minh Dương, anh ấy cũng không chịu…” Mọi vất vả đều là cô một mình thừa nhận, kết quả này, cô đều một mình mang.

Cảm giác mang mọi thứ trên người, thật không có dễ dàng.

Đầu dây bên kia dì Mai không có tiếng động, Diệp Tĩnh Gia khẩn trương kêu vài tiếng, ngay sau đó là âm thanh cắt đứt liên lạc.

Bà đỡ cái bàn đi tới, hồn phách lên mây, mỗi câu của Diệp Tĩnh Gia bà nghe không vào, không cứu được Diệp Bách Niên, về sau bà sẽ không ở cùng người đàn ông kia, người cùng cô sống cùng bốn năm năm…

Cả người cảm giác hoảng hốt, hôn mê bất tỉnh, cố nén ý thức cuối cùng, gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Diệp Tĩnh Gia còn ngồi ở trong nhà, thất hồn lạc phách, không biết nhìn cái gì, hai mắt không có tiêu cự.

Cô không biết mình chống đỡ vì điều gì nữa, cô hình như là không biết nên làm cái gì, trong khoảng thời gian này luôn nỗ lực mang thai, hiện tại hy vọng tan biến, đã còn điều gì khiến cô cố gắng.

Chuyện lấy lòng Hoắc Minh Dương, đều không thể làm nổi nữa, nếu trả thù Hoắc Minh Dương cũng không đủ sức, quyết định chủ ý, rồi lại không biết làm sao.

Cô thật giống như là bị rút hết sức lực, mất đi người thân.

Thậm chí bi quan nghĩ có lẽ chết sẽ tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.