Lãnh Mặc Ngôn uống thuốc Lãnh Tiểu Ngũ đút, sắc mặt nàng tái nhợt, không nói một lời, ngoại trừ khi tỉnh lại kêu một tiếng Tiểu Ngũ thì cũng chưa hề nói chuyện.
“Mặc Ngôn... Nóng?”
Lãnh Tiểu Ngũ lo lắng hỏi, mặc dù mình có hơi thổi thổi mới đút cho Lãnh Mặc Ngôn, cũng không biết còn nóng hay không, Lãnh Mặc Ngôn cứ uống như vậy, chẳng biểu lộ gì, khiến nàng thực sự rất lo lắng.
“Các chủ...”
Cung Lạc Tư và Thương Chỉ Âm biết Lãnh Mặc Ngôn cảm thấy vô cùng thất bại, trù tính trước nay của Tuyệt Âm Các lại cứ thế trôi theo nước, tốn công vô ích, khiến nàng làm sao có thể lập tức khôi phục được như cũ.
Lúc này, Vân Thiển đi vào, Lãnh Mặc Ngôn mới có động tĩnh, nàng giương mắt nhìn về phía Vân Thiển, thấy nữ nhân kia đi về phía mình, tìm đến cổ tay mình bắt mạch.
“Khi nào đi gặp Nam Thiển Mạch?”
Lãnh Mặc Ngôn rốt cục cũng mở miệng, Vân Thiển giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy trong mắt nàng phảng phất có từng tia từng tia hỏa diễm, có sự phẫn nộ, cũng có một thứ gì đó nóng bỏng chẳng thể thấy rõ.
“Nếu ngươi muốn, bây giờ đã có thể đi.”
Vân Thiển phất tay biểu thị đây không phải chuyện do nàng quyết định.
“Được, bây giờ khởi hành.”
Lãnh Mặc Ngôn giãy giụa muốn xuống giường, nhưng lại bị Lãnh Tiểu Ngũ, Cung Lạc Tư và Thương Chỉ Âm ngăn cản.
“Các chủ, thương thế của ngươi mới hồi phục... Không thể đi đường mệt nhọc.”
“Các chủ, không cần vội, chúng ta chờ sau khi vết thương của ngươi khá hơn đã...”
“Mặc Ngôn... Nghỉ ngơi...”
Ba người thay phiên nhau khuyên Lãnh Mặc Ngôn, chỉ thấy đôi mắt tím đậm của nàng nhấc lên, nói: “Ngươi có biết mỗi một khắc Trưởng Tôn gia đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng không? Ngươi có biết nữ quyến Trưởng Tôn gia ở trong hoàng cung bị đối xử như súc sinh không! Ta!... Khụ khụ khụ khụ!”
Lãnh Mặc Ngôn nhất thời kích động, càng không thở được ho kịch liệt, Cung Lạc Tư lập tức vận công giúp nàng điều chỉnh hơi thở, Vân Thiển lại lạnh lùng nhìn nàng một cái nói: “Ta thấy Thái hoàng Thái hậu không có hứng thú gặp một bộ thi thể đâu.”
Vân Thiển nhàn nhạt nói một câu, mở châm cụ trên tay ra, giúp Lãnh Mặc Ngôn thi châm.
“Tất cả những thứ này vẫn luôn bị Nam Thiển Mạch nắm trong tay sao?”
Lãnh Mặc Ngôn quả thực không thể tin được, nàng vẫn luôn tưởng mình là kẻ địch ẩn núp trong bóng tối thần không biết quỷ không hay, nhưng tất cả những thứ này đều chạy không thoát khỏi mưu tính của Nam Thiển Mạch sao?
“Cái này ngươi phải hỏi Thái hoàng Thái hậu.”
Vân Thiển cười khẽ, tiếp tục thi châm cho Lãnh Mặc Ngôn, nhờ Cung Lạc Tư trợ giúp và châm pháp của Vân Thiển, Lãnh Mặc Ngôn rốt cục cũng cảm thấy dễ thở hơn một chút.
“Ta muốn bây giờ đi gặp Nam Thiển Mạch ngay, ta biết ngươi có cách.”
Lãnh Mặc Ngôn gần như không thể đợi thêm một khắc nào nữa, mỗi một lần tính toán của nàng, mỗi một lần hi sinh, đều là vì lật đổ Thần Chỉ Quốc, vì giải cứu Trưởng Tôn gia, bây giờ kế hoạch lại trì hoãn rất lâu, cũng không biết lúc này Thần Chỉ Quốc thế nào rồi.
“Có, nhưng đan dược kia rất quý giá...”
Vân Thiển liếc Lãnh Mặc Ngôn một cái, Lãnh Mặc Ngôn không để ý chút nào mở miệng nói: “Tuyết Tình đâu?”
“Ở trong thôn.”
Cung Lạc Tư hồi đáp, Lãnh Mặc Ngôn nghe xong, quay đầu nhìn về phía Vân Thiển.
“Định giá đi.”
Vân Thiển nhún vai một cái, lấy ra một bình sứ từ trong lồng ngực, đặt ở mép giường.
“Hai mươi vạn lượng ngân phiếu, cảm ơn.”
Vân Thiển đứng lên, thu hồi châm cụ, rồi nói tiếp: “Ăn xong, điều tức một canh giờ thì có thể lên đường.”
Đây là thứ Vân Thiển dùng rất nhiều dược liệu quý báu và khan hiếm để luyện chế thành, chính mình cũng không nỡ dùng, cứ như thế cho Lãnh Mặc Ngôn, nhưng quả thực nàng cần một khoản tiền.
Bởi vì, lần trước đi chợ dạo phố cùng Hoa Nguyệt Lang, nàng ấy để ý một món đồ cổ, nhưng món đồ cổ kia giá trị hai mươi vạn lượng, nàng lại không trả nổi số tiền này, nhưng bây giờ nàng có rồi.
“Thật đúng là sư tử mở miệng lớn.”
Lãnh Mặc Ngôn cười lạnh, hung hăng lườm Vân Thiển một cái, nhưng hai mươi vạn lượng, Tuyệt Âm Các vẫn trả nổi.
“Để Tuyết Tình trả tiền.”
Lãnh Mặc Ngôn nói xong, cầm lấy bình sứ, một hơi nuốt đan dược bên trong vào.
“Mặc Ngôn... Xin lỗi...”
Lãnh Tiểu Ngũ cúi đầu như một hài tử làm chuyện gì sai, nếu không phải nàng bị Phong Tử Dạ bắt đi, kế hoạch của Lãnh Mặc Ngôn cũng sẽ không bị lỡ dở, còn suýt rơi vào kết cục bỏ mạng.
“Tiểu Ngũ...”
Lãnh Mặc Ngôn đặt tay lên mặt Lãnh Tiểu Ngũ.
“Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện gì...”
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Vân Thiển là y sư của Nam Thiển Mạch, nàng có lệnh bài Phượng Loan Cung của Nam Thiển Mạch, hơn nữa Nam Thiển Mạch cũng đã nói qua, vì vậy Vân Thiển có thể thuận lợi đưa Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ tiến cung.
Trên chủ tọa có hai người ngồi, một là Nam Thiển Mạch, còn một người khác là Cung Huyền Thanh ngồi ở trên xe lăn.
Lúc Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ đến, Lãnh Mặc Ngôn nhìn qua Cung Huyền Thanh, thần sắc vốn có chút nghiêm trọng cũng hơi hòa hoãn xuống.
Khi Lãnh Tiểu Ngũ nhìn thấy Cung Huyền Thanh, khóe mắt cũng cong thành độ cong động lòng người, hô: “Thanh tỷ tỷ!”
“Lớn mật!”
Thái giám Phượng Loan Cung vừa thấy vậy, lập tức mở miệng quát lớn, đôi mắt Lãnh Tiểu Ngũ lạnh lẽo, lóe ra sát ý, thái giám kia bị kinh sợ đến mức run lẩy bẩy, cũng may Nam Thiển Mạch khoát tay áo nói: “Không sao.”
“Lại gặp nhau rồi, Trưởng Công chúa Thần Chỉ Quốc.”
Lãnh Mặc Ngôn giương mắt nhìn Nam Thiển Mạch, người kia vẫn cao cao tại thượng như cũ, tao nhã lãnh đạm, đoan trang dường như không thể xâm phạm.
“Thân phận của ta, ngươi biết từ khi nào?”
Lãnh Mặc Ngôn cũng không khách khí, trực tiếp tìm ghế ngồi xuống, Lãnh Tiểu Ngũ cũng đi theo phía sau Lãnh Mặc Ngôn, nở nụ cười nghịch ngợm với Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh đương nhiên cũng nở nụ cười đáp lại.
“Ngay sau khi các ngươi lấy được Quỷ phù.”
Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, Lãnh Mặc Ngôn lại nhíu mày, cười khổ nói: “Là ta thua, nói đi, nói về cái bẫy của ngươi xem.”
Nam Thiển Mạch đặt trà sang một bên, ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ, đoan trang mà tao nhã.
“Quỷ phù, là ai gia cố ý để ngươi trộm đi, vốn là muốn dụ dỗ các ngươi trộm Quỷ phù giả, nhưng không hề nghĩ rằng...”
Nam Thiển Mạch quay đầu nhìn về phía Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh nghe đến đó, mất tự nhiên quay đầu đi, tránh khỏi tầm mắt của Nam Thiển Mạch.
“Các ngươi lại trộm đi Quỷ phù thật, vậy thì khó rồi, ai gia không thể làm gì hơn là để Nguyệt Lang theo người của ngươi đến đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, chính vào lúc này, ai gia phát hiện ra thân phận của ngươi...”
Nam Thiển Mạch mỉm cười, rồi nói tiếp: “Ngươi đã là người của Thần Chỉ Quốc, lại nghĩ trăm phương ngàn kế như vậy, chắc hẳn không phải thật sự muốn giao Quỷ phù cho Phong Tử Dạ, vì vậy ai gia cũng muốn nhìn xem ngươi định làm gì.”
Nam Thiển Mạch nghiêng người về phía trước, hơi híp mắt lại nhìn Lãnh Mặc Ngôn.
“Hóa ra ngươi muốn chiếm Quỷ phù làm của riêng, giao dịch một vạn tấm giấy thông quan cùng Phong Tử Dạ, cho Phong Tử Dạ một Quỷ phù giả, còn ngươi lại muốn mang Quỷ binh về Thần Chỉ Quốc.”
Ánh mắt Nam Thiển Mạch chuyển tới trên người Lãnh Tiểu Ngũ, nói: “Ai gia không thể làm gì hơn đành trói vị cô nương này lại cho Phong Tử Dạ, thuận tiện nói cho Phong Tử Dạ biết Quỷ phù trên tay hắn là giả, ai gia cũng chỉ đánh cược một lần, xem ngươi có đi cứu nàng hay không.”
Lãnh Mặc Ngôn vừa nghe vậy, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Ngươi nói... Tiểu Ngũ là do người của các ngươi trói đi cho Phong Tử Dạ?”
Nam Thiển Mạch khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: “Tiện tay hạ thuốc nàng, ai gia biết người hoàng gia Thần Chỉ Quốc chắc chắn sẽ mang theo một loại hoa khô tên Ngọc Tử Lan, nhưng lại có một loại thảo dược chỉ cần gặp phải Ngọc Tử Lan sẽ biến độc, cho nên khi ngươi cứu nàng ra, tới gần nàng thì sẽ sinh ra độc.”
Lãnh Mặc Ngôn nắm thật chặt tay ghế, cắn răng nghiến lợi nói: “Nam Thiển Mạch, ta thật sự muốn giết chết ngươi.”
Nam Thiển Mạch thờ ơ mỉm cười, nói: “Ván cờ này của ai gia hoàn toàn phụ thuộc vào một quyết định của ngươi, ngươi mới là người tác thành cho ván cờ này.”
Đôi mắt tím của Lãnh Mặc Ngôn vô cùng lạnh lùng, nàng thật sự hận không thể giết chết Nam Thiển Mạch.
“Vì vậy bây giờ, đến lượt ngươi nói về ý đồ của ngươi.”
Nam Thiển Mạch lại bưng trà lên nhấp một ngụm, tư thái tao nhã, vẻ mặt ung dung tựa mây gió, như thể tất cả những thứ này đều không liên quan gì đến nàng.
“Ta muốn lật đổ Chung Ly Liệt xưng đế.”
Lãnh Mặc Ngôn hoàn toàn không che giấu dã tâm của mình, Nam Thiển Mạch dường như đã hiểu rõ tất cả, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Trưởng Tôn gia ở Thần Chỉ Quốc không dễ chịu nhỉ?”
Nam Thiển Mạch hỏi, còn Lãnh Mặc Ngôn lại hơi híp mắt lại, nói: “Nam Thiển Mạch, rốt cục ngươi làm thế nào mới đạt được đến trình độ này...”
“A... Chung Ly Mặc Ngôn, chúng ta giao dịch đi!”
Lãnh Mặc Ngôn nâng khóe môi lên, hai nàng đều là người hiểu chuyện, Nam Thiển Mạch có thể hẹn Lãnh Mặc Ngôn tới đây, chắc chắn không chỉ đơn giản để chế nhạo nàng một phen như vậy.
“Bây giờ ta còn có thể giao dịch cùng ngươi sao?”
Lãnh Mặc Ngôn cười lạnh, lá bài tẩy của nàng đã sớm bị Nam Thiển Mạch lật tung, có lẽ sào huyệt của Tuyệt Âm Các chẳng mấy chốc sẽ bị Nam Thiển Mạch quét dọn.
“Vậy chúng ta nói chuyện tương lai.”
Nam Thiển Mạch dừng một chút, nói: “Ai gia giúp ngươi xưng đế, Thần Chỉ Quốc vĩnh viễn kết đồng minh với Nam Sở Quốc vô điều kiện, không xâm phạm lẫn nhau.”
Lãnh Mặc Ngôn ngẩn người, ánh mắt trở nên xa xăm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nam Thiển Mạch cũng không vội, nàng vừa uống trà vừa chờ, Cung Huyền Thanh bên cạnh cũng giúp nàng đổ đầy một chén.
Lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, khóe miệng đều lơ đãng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Ngươi có thể giúp ta thế nào?”
Lãnh Mặc Ngôn thực sự không nghĩ tới, một Thái hoàng Thái hậu của Nam Sở Quốc, làm sao có thể giúp một Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc xưng đế.
“Không phải ngươi có một vạn tấm giấy thông quan sao?”
Nam Thiển Mạch cười nói, Lãnh Mặc Ngôn đột nhiên có chút ngây người.
“Ý ngươi là, cho ta mượn Quỷ binh?”
Lãnh Mặc Ngôn nghi hoặc hỏi, nàng trăm phương ngàn kế muốn có được Quỷ phù, bây giờ Nam Thiển Mạch lại nói nguyện ý cho mình mượn?
“Tất cả mọi người trong Bích Lạc Cung sẽ theo ngươi trở về Thần Chỉ Quốc.”
Câu nói này của Nam Thiển Mạch, dường như đã đặt vững thế cuộc sau này của Nam Sở Quốc và Thần Chỉ Quốc.
Nam Sở Quốc, Ly Thương Châu, Nguyệt Chu Sơn.
Quân đội của Tề Sương đại thắng trở về, các nàng hợp nhất tàn quân của Phong Tử Dạ, sau đó đóng quân tại Ly Thương Châu, trấn áp đồng đảng Phong Tử Dạ, đồng thời phát lệnh truy nã Phong Tử Dạ và phụ tử Phong thị, lật tung toàn bộ Ly Thương Châu.
Nhưng qua mấy ngày, cũng không hề thấy tăm tích của ba người, phát hiện rất nhiều kho binh khí và kim khố của Phong Tử Dạ, tất cả đều giao nộp cho quốc khố Nam Sở Quốc.
Tề Sương phái một đám người tới Yên Vũ Thành lật tung Phong Lâm Sơn Trang, còn Vân Nhiễm lại phái Hoa Nguyệt Lang và đệ tử Bích Lạc Cung đến đáy vực Thiên Tuyệt Nhai càn quét Tuyệt Âm Các.
Trong mấy ngày, hai thế lực lớn trong chốn giang hồ bị triều đình tiêu diệt, mà những môn phái giang hồ vốn hoành hành ở Yên Vũ Thành cũng thu liễm lại, dù sao khi đó ỷ vào khí thế của Phong Lâm Sơn Trang, bọn họ còn có thể cứng đối cứng với quan binh, bây giờ Phong Lâm Sơn Trang bị diệt, sĩ khí người trong giang hồ giảm mạnh, làm việc gì cũng biết điều hơn.
“Nước cờ này của Thái hoàng Thái hậu, đúng là một mũi tên trúng mấy chim.”
Tề Sương không nhịn được tán thưởng Nam Thiển Mạch.
Giang hồ vẫn là tâm bệnh của triều đình, nếu bọn họ biết điều một chút thôi cũng còn tốt, nhưng những năm gần đây bọn họ lại hung hăng ngang ngược vô cùng, môn phái ẩu đả tử thương nhiều vô số kể, còn có chút tai bay vạ gió, ngộ thương dân thường, khiến triều đình nhức đầu không thôi, bây giờ, bọn họ sẽ an tĩnh một thời gian dài.
“Ừm... Chỗ Phong Tử Dạ, có tin tức gì không?”
Vân Nhiễm từ từ cởi chiến giáp trắng trên người ra, chậm rãi hỏi.
“Có người nói, nhìn thấy hắn đang đi về phía Bắc Thần Quốc, từng xuất hiện ở biên giới Lũng Châu.”
Vân Nhiễm vừa nghe vậy, đột nhiên nhớ tới Nhị hoàng tử Tô Diệc Nho của Bắc Thần Quốc, khóe miệng nàng lơ đãng mỉm cười.
“Báo cáo cho Thái hoàng Thái hậu, Phong Tử Dạ ở biên giới Lũng Châu.”
Tề Sương nhíu mày, nghi ngờ nói: “Không cần đi thăm dò trước sao?”
“Không cần, hắn ở đó.”