Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 79: Chương 79: Tâm nguyện




Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

Sau khi Nam Thiển Mạch đàm luận cùng Lãnh Mặc Ngôn xong, Nam Thiển Mạch còn chủ động đi tới trước mặt Lãnh Mặc Ngôn, nói nhỏ vài câu ở bên tai nàng, chỉ thấy vẻ mặt Lãnh Mặc Ngôn quái lạ, sau khi nhìn Cung Huyền Thanh một chút, biểu cảm rối bời, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng rồi muốn rời đi.

“Các chủ...”

Cung Huyền Thanh kéo xe lăn đuổi theo, Nam Thiển Mạch cũng không đi tới, nàng biết giữa bọn họ có lời muốn nói, nếu mình đi tới đúng là có vẻ không biết thức thời.

Lãnh Mặc Ngôn nghe được Cung Huyền Thanh gọi mình, chậm bước chân lại, chờ khi cách xa tầm mắt Nam Thiển Mạch mới ngừng lại, quay đầu qua nhìn về phía Cung Huyền Thanh, tuy đồng tử tím sậm vẫn lạnh lùng, nhưng Cung Huyền Thanh biết trong đó bao hàm quá nhiều quan tâm.

“Thanh tỷ tỷ!”

Lãnh Tiểu Ngũ đi lên trước ôm lấy Cung Huyền Thanh, vừa nãy trong điện nàng không dám làm gì với Cung Huyền Thanh, bây giờ nàng đương nhiên không kiêng dè chút nào ôm Cung Huyền Thanh vào trong ngực.

“Tiểu Ngũ ngoan.”

Cung Huyền Thanh vỗ vỗ đầu Lãnh Tiểu Ngũ, ra hiệu nàng không nên ôm quá lâu, dù sao ánh mắt Lãnh Mặc Ngôn đã càng ngày càng lạnh.

Cũng may Lãnh Tiểu Ngũ buông Cung Huyền Thanh ra đúng lúc, Cung Huyền Thanh mới cảm giác được ánh mắt lạnh như băng ở trên người mình tan ra.

“Các chủ...”

Cung Huyền Thanh nhìn về phía Lãnh Mặc Ngôn, không khỏi thở dài, nàng không nghĩ rằng mình sẽ còn sống sót dưới tay Lãnh Mặc Ngôn, hơn nữa còn có thể đối mặt nói chuyện như vậy.

“Ừm...”

Lãnh Mặc Ngôn nhẹ nhàng trả lời một câu, Lãnh Mặc Ngôn không phải một người giỏi biểu đạt, đặc biệt là ở phương diện tình cảm, vì vậy chỉ có người hiểu rõ nàng, mới có thể biết mỗi một ngữ khí và biến hóa trong vẻ mặt của nàng biểu đạt cái gì.

“Xin lỗi...”

Cung Huyền Thanh biết mình vẫn đã làm hỏng chuyện của nàng ấy, nếu nàng không yêu Nam Thiển Mạch, nếu vào lúc ấy không ngăn cản Cung Diệc Hàn giết chết Nam Thiển Mạch, có lẽ Lãnh Mặc Ngôn đã sớm thành công đánh vào Thần Chỉ Quốc, cần gì phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có được một cơ hội.

“Ngươi... đã sớm trả hết nợ.”

Lãnh Mặc Ngôn chậm rãi nói, lúc nàng đánh gãy gân tay gân chân Cung Huyền Thanh, nợ của Cung Huyền Thanh với Tuyệt Âm Các, đã sớm trả hết.

“Nếu không nhờ ngươi, có lẽ ta cũng không có cơ hội thứ hai.”

Lãnh Mặc Ngôn nhếch miệng nở nụ cười, Cung Huyền Thanh hiển nhiên hơi ngẩn người, không hiểu Lãnh Mặc Ngôn đang nói cái gì.

“Biết vừa nãy Nam Thiển Mạch nói gì với ta không?”

Lãnh Mặc Ngôn chậm rãi nói, Cung Huyền Thanh lơ đãng nhướn lông mày lên, hiển nhiên rất có hứng thú với chủ đề này.

Lãnh Mặc Ngôn nghiêng người, môi kề sát ở bên tai Cung Huyền Thanh, nhẹ giọng nói: “Nàng nói lần này mượn binh quyền làm sính lễ, từ Tuyệt Âm Các, cưới ngươi đi.”

Cung Huyền Thanh vừa nghe vậy, hơi đỏ mặt, cắn chặt môi dưới, trong lòng không biết nên cảm thấy thế nào.

Lãnh Mặc Ngôn đứng thẳng lên, xoay người, quay lưng với Cung Huyền Thanh.

“Chuyến này cũng chứng minh quyết định ban đầu của ta, là đúng.”

Cung Huyền Thanh tất nhiên hiểu rõ Lãnh Mặc Ngôn đang nói gì, nhưng chuyện này quá phức tạp, nàng không biết phải đáp lại Lãnh Mặc Ngôn thế nào.

“Thanh tỷ tỷ, gặp lại sau!”

Lãnh Tiểu Ngũ theo Lãnh Mặc Ngôn rời đi, Cung Huyền Thanh đứng tại chỗ, để mặc cho ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người mình.

“Cảm ơn ngươi... Các chủ.”

Cuối cùng, Cung Huyền Thanh quay về phía Phượng Loan Môn không có một bóng người, chậm rãi nói một câu, khóe miệng mang theo ý cười thoải mái.

Lúc này, Nam Thiển Mạch mới đi ra, một tay khoác lên vai Cung Huyền Thanh, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Cung Huyền Thanh.

“Chào Chung Ly Mặc Ngôn xong, trong lòng dễ chịu hơn chút chưa?”

Nam Thiển Mạch biết trong lòng Cung Huyền Thanh còn có khúc mắc, khúc mắc kia đến từ chính Lãnh Mặc Ngôn và Tuyệt Âm Các, loại quan hệ ân và oán khó có thể làm rõ.

“Ừm...”

Cung Huyền Thanh khẽ đáp lời, sau đó nhìn Nam Thiển Mạch, lại nở nụ cười giống như hồ ly.

“Nam Thiển Mạch, sao lại là nàng cưới ta, mà không phải ta cưới nàng?”

Cung Huyền Thanh cười hỏi, Nam Thiển Mạch hiển nhiên hơi ngẩn người, nhưng đã nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hiểu rõ Cung Huyền Thanh đang nói cái gì.

“Ta cưới nàng, hay là nàng cưới ta, cũng không quan trọng, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ.”

Nam Thiển Mạch quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện này, cái gọi là 'cưới' cũng chỉ là một từ, không nghĩ nhiều như Cung Huyền Thanh.

“Nam Thiển Mạch...”

Cung Huyền Thanh đưa tay lướt qua gò má Nam Thiển Mạch, rồi nói tiếp: “Ta muốn bái đường cùng nàng...”

Cung Huyền Thanh chưa từng bái đường cùng bất kì ai, cho dù là với Văn Đế trượng phu trên danh nghĩa cũng chưa từng, bởi vì nàng chỉ là thiếp, còn là thiếp không có bất cứ quyền thế gì, nhưng nàng cũng hiểu được ý nghĩa của việc bái đường, nàng muốn bái đường cùng Nam Thiển Mạch.

Còn Nam Thiển Mạch đã bái đường cùng Khang Đế, là chính thê Khang Đế cưới hỏi đàng hoàng, nhưng lần đó bái đường, trong lòng nàng không có gì ngoài mê man, ngày ấy nàng chẳng biết gì về chốn hoàng cung.

Nhưng lần này bái đường, thật sự khiến Nam Thiển Mạch tràn ngập chờ mong.

“Được.”

Xưa nay Nam Thiển Mạch không biết hóa ra mình cũng sẽ làm chuyện kinh hãi thế tục như vậy, bái đường thành thân cùng một nữ tử khác...

“Phòng cũng đã động rồi, bái đường này có là gì đâu, không phải sao?”

Cung Huyền Thanh tiến đến bên tai Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch hơi đỏ mặt, lườm Cung Huyền Thanh một cái.

“Cung Huyền Thanh, ngươi quá càn rỡ.”

Một câu làm càn, kiều mị vô hạn.

Nam Sở Quốc, Lũng Châu, biên cảnh Nam Sở Bắc Thần.

Lũng Châu có một Thiết Kỵ Quan, là trọng địa quân sự của Nam Sở Quốc, do Tề Anh Đạo trấn thủ, khi hắn nhận được một đạo ý chỉ của Nam Thiển Mạch, hắn liền lập tức phái người phong tỏa biên cảnh, mỗi người nhập cảnh hoặc xuất cảnh đều phải lục soát nghiêm ngặt, hắn còn phái người lật tung toàn bộ biên cảnh, nhưng cũng không tìm được tên Phong Tử Dạ này.

Nhưng vào một buổi tối Tề Anh Đạo nhận được một phong tin nặc danh, bảo hắn đến hồ Tiên Nữ ở Lũng Châu gặp mặt.

Sau khi Tề Anh Đạo đến, có người xuất hiện, quả nhiên là Phong Tử Dạ và phụ tử Phong thị.

“Tự chui đầu vào lưới sao? Tiếu Vương gia?”

Tề Anh Đạo cười khẽ, trường kiếm trong tay nắm chặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phong Tử Dạ và phụ tử Phong thị.

“Tề Tướng quân, chúng ta đến đàm luận giao dịch.”

Phong Tử Dạ cười lạnh, chỉ thấy Tề Anh Đạo bỗng nhiên bắt đầu cười lớn, nói: “Tiếu Vương gia chắc đã quên ta là quân nhân chứ không phải thương nhân?”

“Ngươi có muốn làm Hoàng đế không?”

Phong Tử Dạ không nhìn Tề Anh Đạo cười nhạo, đi thẳng vào chủ đề chính, Tề Anh Đạo nhíu mày, ra hiệu Phong Tử Dạ nói tiếp.

“Bây giờ bản vương đã không còn muốn gì nữa, bản vương chỉ cần Nam Thiển Mạch chết, trừ chuyện này ra bản vương không cần gì cả.”

Tề Anh Đạo nghe xong trầm ngâm một lát, nói: “Thái hoàng Thái hậu nói không sai, chó cuống lên sẽ không chỉ nhảy tường, mà còn cố đào tường.”

Nói xong, xung quanh động tĩnh hỗn loạn, cung thủ mai phục khắp nơi đồng loạt đi ra, kéo cung về phía ba người, ba người lập tức tựa lưng vào nhau bị vây lại, Phong Tử Dạ càng lạnh mặt nhìn Tề Anh Đạo.

“Tề Anh Đạo, ta và ngươi liên thủ, bản vương nhất định có thể đẩy ngươi tới đế vị, ngươi thật sự không muốn sao!?”

Đế vị, đối với rất nhiều người mà nói đều là thứ họ luôn mơ tưởng, nhưng đối với Tề Anh Đạo mà nói, đây là thứ hắn xem thường biết bao.

“Ta không cầu mong gì khác, chỉ cầu Thái hoàng Thái hậu có thể một đời an ổn, ngoài ra ta không cần gì, đáng tiếc Vương gia, ý nguyện của ta và ngươi hoàn toàn ngược nhau.”

Tề Anh Đạo nói xong, Phong Tử Dạ điên cuồng bật cười, khóe mắt gần như cười ra cả nước mắt.

“Tề Anh Đạo, người mà ngươi sở cầu cả đời xem thường ngươi, ngươi lại bán mạng vì ả, rốt cục ngươi đã uống bao nhiêu thuốc mê của ả?”

Tề Anh Đạo khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Nếu nàng nguyện ý cho ta một bát thuốc mê, sợ là ta đã sớm nguyện ý chinh chiến toàn bộ đại lục vì nàng, Phong Tử Dạ...”

Tề Anh Đạo dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ngươi thất bại, là bởi vì ngươi không hiểu thứ tình cảm kia giữa người và người, quý giá đến mức nào...”

“Bắt!”

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Càn Hòa Điện.

Nam Thiển Mạch và Vũ Đế ở trong Càn Hòa Điện phê duyệt tấu chương, Nam Thiển Mạch vừa tỉ mỉ giáo dục vừa góp ý sửa sai cho Vũ Đế.

Lúc này một tên lính đi vào, quỳ gối trước mặt hai người.

“Tham kiến Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu.”

Nam Thiển Mạch ngước mắt lên, nhếch miệng nở nụ cười nhạt, nói: “Nói đi.”

“Phong Tử Dạ và phụ tử Phong thị đã bị bắt, bây giờ đang bị Tề Đại tướng quân tự mình áp giải về kinh.”

Vũ Đế vừa nghe vậy, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười, cho binh sĩ lui xuống.

“Hết thảy đều như hoàng tổ mẫu dự liệu.”

Vũ Đế tán dương, từ xưa tới nay hoàng đế đều là nam tử, nhưng mưu lược của Nam Thiển Mạch lại khiến Vũ Đế cảm thấy nàng so với nam tử, chỉ có hơn chứ không kém.

“Hoàng đế, ngươi phải nhớ kĩ, nếu muốn dự đoán kẻ địch sẽ làm những gì, ngươi phải đứng ở góc độ của hắn trước, đồng thời ngươi còn phải khiến người khác không đoán được ngươi đang nghĩ gì.”

Nam Thiển Mạch tổng kết lại con đường đã dẫn tới thành công của nàng, nhưng để đạt được đến trình độ này, nàng đã phải tôi luyện rất lâu.

“Vâng, tôn nhi hiểu rõ.”

Vũ Đế cũng hiểu rõ, nhưng hiểu và làm được, làm được và tinh thông, vẫn là những chuyện khác nhau.

“Hoàng tổ mẫu... Người thật sự muốn rời đi sao?”

Ngữ khí Vũ Đế yếu ớt nói, Nam Thiển Mạch hơi ngẩn người, nói: “Phải.”

Như chặt đinh chém sắt, Nam Thiển Mạch đối với chuyện này, không hề do dự.

“Nhưng ai gia cũng đã nói, sẽ không rời đi ngay bây giờ.”

Ngữ khí Nam Thiển Mạch cuối cùng vẫn hơi mềm mại, Vũ Đế khẽ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.

“Hoàng tổ mẫu...”

Vũ Đế dừng một chút, rồi nói tiếp: “Tại sao... lại yêu một nữ tử?”

Nam Thiển Mạch nhìn thẳng vào Vũ Đế, suy tư rất lâu, vấn đề này, vẫn luôn không có đáp án, ngay lúc đang tự hỏi tận sâu trong lòng mình, nàng thấy ánh mắt của Vũ Đế đơn thuần mà tinh khiết, bỗng nhiên hiểu ra.

“Hóa ra... Đáp án vẫn luôn rất đơn giản.”

Nam Thiển Mạch cười khẽ, có lúc đêm khuya, nàng cũng sẽ suy nghĩ về vấn đề này, vì sao lại yêu một nữ tử, nhưng bây giờ nàng đã nghĩ thông suốt.

“Cũng không phải ai gia yêu một nữ tử... Ai gia chỉ yêu Cung Huyền Thanh... Mà nàng chỉ trùng hợp là một nữ tử.”

Vũ Đế nhìn Nam Thiển Mạch, suy ngẫm lời nói của nàng, chỗ hiểu chỗ không, nhưng ở trong đôi mắt của Nam Thiển Mạch, chỉ cần nói lên ba chữ Cung Huyền Thanh, ánh mắt của nàng sẽ trở nên sáng ngời, không có toan tính, không có thâm trầm, chỉ có ánh mắt lấp lánh như ánh mặt trời.

Hóa ra đây chính là yêu sao?

“Có lẽ chúng ta sẽ không được chúc phúc, nhưng... Chỉ cần có nàng bầu bạn, ai gia nghĩ, chúng ta cũng không cần chúc phúc gì cả, nàng ở đây, đã là sự ban ân lớn nhất của trời cao.”

Nam Thiển Mạch ôn nhu nói, Vũ Đế suy tư một lát, nói: “Hoàng tổ mẫu, trẫm... chúc phúc cho các ngươi.”

Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, trong lòng hơi động, ánh mắt lấp loé, trước mắt dần dần bắt đầu mơ hồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.