Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cười như điên...
“Ai ôi...” ông đây đã cười đến ê hết cả răng rồi: “Người trẻ tuổi bây giờ cởi mở thế này sao? Tiểu tam, sinh con cũng cho vào bài hát...”
“Đúng vậy, ai nha... đúng là thú vị...” Có những lời khác cũng không dám nói nhiều, dù sao thân phận của Lôi Tuấn người ta cũng là đặc biệt.
Ha ha... đám người còn muốn khen, một ông lão nói: “Hát rất hay! Chỉ có Lôi thiếu mới hát được bài hát này thôi, chứ người khác sao có thể hát ra mùi vị thế này.”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Đúng là gừng càng già càng cay, da mặt của ông đúng là dầy! Nếu thật sự khen... Bọn họ muốn khen, cũng không tìm được ra từ...
Cuộc họp thường niên nghiêm túc, đã bị Lôi Tuấn làm cho “Sụp đổ “ chỉ trong giây lát ...
Rõ ràng là một đại hội nghiêm túc, chợt biến thành đại hội hài hướng, hai kẻ ngốc Lôi Tuấn Hạ Tiểu Hi này đúng là có bản lĩnh!
Tiếp theo, bầu không khí trở nên sôi động, mấy người trẻ tuổi khác cũng nhảy lên sân khấu biểu diễn màn sói tru quỷ gào.
Trái tim của mấy ông cụ...
Nhảy lên thình thịch.
Lúc cuộc họp thường niên sắp kết thúc, bầu không khí rất sôi động.
Diệp Đình đi tới bên cạnh Lăng Vi, nắm lấy tay nhỏ của cô, kéo cô lên giữa sân khấu.
Anh nhìn chằm chằm vào mọi người, trịnh trọng tuyên bố trước tất cả phương tiện truyền thông: “Mùa xuân tới đây, chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó xin mời các vị đến tham dự.”
Nói xong, anh nâng mu bàn tay của Lăng Vi lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Lăng Vi rung động, lúc trước anh đã nói, đợi đến khi nào tìm được mẹ, sẽ mời bà đến chứng kiến hôn lễ của hai người bọn họ... Bây giờ anh lại bất ngờ tuyên bố tin tức này, đúng là dọa cô giật cả mình.
Mặc dù cô rất ngạc nhiên rất hạnh phúc, nhưng cũng thật sự rất kinh sợ.
Diệp Đình nắm tay cô thật chặt, anh biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh cúi người sát lại gần bên tai cô, thâm tình tỏ tình ở bên tai cô: “Anh không muốn chờ, cũng không chờ được nữa.”
Em ủy khuất, trái tim anh sẽ đau. Anh chỉ muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc. Nếu mẹ biết, bà ấy sẽ hiểu.
Lăng Vi dần đỏ ửng mặt lên... Những lời này đúng là quen tai. Giống như trong ngày sinh nhật của anh, lúc anh không kịp chờ đợi áp đảo cô, anh cũng nói như vậy.
Lăng Vi ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh vểnh môi cười. Á! Cái tên bại hoại này cố tình!
Khuôn mặt đỏ ửng của cô, đặc biệt quyến rũ.
Diệp Đình cười xấu xa.
Lăng Vi cũng cười xấu xa theo, cô nhón mũi chân lên, hôn lên má cuả anh. Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đình lập tức được một tầng ánh sáng nhu hòa phủ xuống, cô cười đắc ý, lỗ tai của ông chồng nhà cô đang đỏ dần lên, ha ha ha ha...
Mấy nguyên lão dưới sân khấu, đám ký giả truyền thông đều phát điên lên ——
“Rào rào ——” Hội trường như muốn nổ tung!
Ánh đèn flash của máy ảnh không ngừng lóe lên! Tin tức này còn nóng hổi hơn so với chuyện hát tình ca kia nhiều!
ĐM, hai người này hôn đi hôn lại vui lắm sao?
Ống kính phát hoảng, có bồi thường tiền không?
“Qúa điệu cao —— đây thật sự là tổng tài quốc tế Đỉnh Phong... Diệp Đình sao?” Bao nhiêu năm qua, đến nửa tin tức giới truyền thông cũng không sờ được, người ta điệu thấp đến mức làm cho đám người muốn bịa chuyện vô căn cứ không có tý tài liệu thực tế nào!
Vậy mà trong sáu tháng qua, kể từ khi có người phụ nữ kia bên cạnh... anh thường xuyên phơi bày chuyện riêng tư của mình ra ngoài ánh sáng... Với người điệu thấp như anh, đây là lựa chọn gian nan đến nhường nào?
Mà bọn họ thấy Diệp đại BOSS, tựa như những thứ này cũng không coi vào đâu.
Lúc khuôn mặt tuấn tú như băng sơn vạn năm nhìn về phía người phụ nữ đó, chợt giống như ánh nắng tươi sáng.
Đôi mắt tạc từ huyền băng nghìn năm, cũng dịu dàng như hóa thành nước trong khoảng khắc này.
Có không ít quản lý cấp cao nhìn thấy Lăng Vi chỉnh lại tóc tai BOSS cho ở trong cuộc họp video...