Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Người phía dưới sân khấu nghe hát, vừa bàn luận sôi nổi: “Này? Lão Vương, ông nói xem, có phải bài hát này quá gần gũi hay không...”
“Đúng vậy! Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng khiêm tốn cao lãnh của đại BOSS Diệp.”
“Khác với ngày thường...” Bình thường Diệp Đình cao lãnh thế nào, cao ngạo bao nhiêu, khiêm tốn đến nhường nào, sao có thể hát tình ca ở trước mặt nhiều người được?
Có vài người bày tỏ, hình ảnh này ngọt ngào, cũng quá nóng mắt!
Máy quay phim cũng bày tỏ... Ống kính sắp bị hỏng rồi, bị thương không dậy nổi...
Lôi Tuấn mặt đầy ngạo kiều, hừ hừ hừ —— anh ta là người chọn bài hát này đấy, mấy người có biết ông đây chọn bài hát cho anh Đình và chị dâu, đã mệt chết bao nhiêu tế bào não không?
Vừa phải mang đến nhiều cảm xúc sâu sắc, vừa phải có ý nghĩa, còn phải dễ nghe nữa!
Quan trọng nhất là, lời nữ phải đặc biệt ít... Tốt nhất là không cần hát, không phải...
Trái tim của Lôi Tuấn cũng đã bị treo ngược lên đấy, được không?
Anh ta nghe hai người hát bài hát này, đắc ý hất cằm, bày tỏ mình vô cùng hài lòng… với bài hát mình đã chọn này—— ha ha ha...
Giọng hát của Diệp Đình có thể khiến cho người nghe phát điên, rõ ràng là một ca khúc sôi động, qua giọng hát của anh lại biết thành một bản tình ca chan chứa tình cảm, động lòng người.
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang vọng khắp hội trường!
Lúc Lăng Vi nâng nâng đi xuống sân khấu, người xung quanh đều chân thành tán dương cô: “Phu nhân, hát rất hay!” “Phu nhân hát rất hay!”
“Giọng hát của phu nhân thật là hay —— “
Lăng Vi cảm thấy bội phục những người này, bội phục sát đất luôn! Khó trách bọn họ có thể leo lên vị trí quản lý cấp cao các chi nhánh công ty của tập đoàn Đỉnh Phong, toàn người có bản lĩnh mở mắt nói mò, bọn họ ào ào nói —— hết người trước lại đến người sau... mặt không đỏ, tim không đập mạnh, nói như chuyện thật vậy. Giống như kiểu cô không đi lấy giải kim khúc(*), thì đúng là xin lỗi mấy câu từ cô hát đệm vào.
(*) Kim khúc: giải thưởng âm nhạc của TQ
Lăng Vi im lặng mỉm cười, khẽ gật đầu với mọi người, ra vẻ “Tôi hát hay như vậy đấy, cám ơn mọi người đã khen ngợi “ , rồi bình tĩnh trở về bên cạnh Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi vừa ăn một miếng dưa hấu, vừa nói: “Tiểu Vi, mấy cái câu từ cậu hát đệm vào kia, có ý nghĩa gì vậy? Mình hoàn toàn không nghe rõ.”
Lăng Vi cũng cầm một miếng dưa hấu lên ăn, trong đầu nghĩ: Đây mới là chị em ruột...
Tuyệt đối không ném cho bạn viên kẹo.
Diệp Đình cầm chai sâm panh, đi tới bên cạnh xe sâm panh, nghiêng chai đổ từ trên xuống dưới, tư thế cực kỳ đẹp trai... Lăng Vi thật sự muốn nuốt nước miếng, ai nha! Ông trời đúng là thiên vị cho cô! Người đẹp trai như vậy, lại là chồng cô! Ha ha ha —— cô nhìn một vòng sang bên cạnh, trong lòng nghi: Mình không biết xấu hổ thế này, có thể bị đánh hay không?
Cũng may, người tham dự tiệc, phần lớn đều là nam, còn không đều là mấy ông lão...
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn cũng kéo Hạ Tiểu Hi lên hát, bài hát Lôi Tuấn chọn kia đặc biệt sôi động—— Vợ lớn nhất chồng thứ hai, ngươi em là trái tim của anh, em là tâm can của anh,
Anh không làm giàu anh cũng không làm quan, cả đời này của anh đã định sẽ lởn vởn xung quanh em...
Hạ Tiểu Hi hát: “Vợ lớn nhất chồng thứ hai, anh phải đáp ứng em không tìm tiểu tam, làm bạn từ lúc trẻ tuổi cho đến khi về già, em muốn sinh con cho anh...”
“Phốc —— ha ha ha ——” một đám các ông lão đều cười không thở được...
Bài hát gì vậy? Đến sinh con cũng viết vào lời bài hát?
Hai người bọn họ càng hát, tiếng cười kia càng cao, có mấy ông lão cười đến sặc cả ra: “khụ khụ” ho khan. Không ngừng ho khan.
“Ai má ơi, người ta ca hát đòi tiền, hai người bọn họ ca hát đòi mạng...”
Lăng Vi che mặt: “Tôi không quen biết hai kẻ ngốc này, tôi không quen biết hai kẻ ngốc này...”
Hai người này hát như kiểu gào khóc.
Cái gì mà chồng nhất chồng nhị gì gì đó... đúng là đủ nhị(*)...
(*) Tác giả chơi chữ: chữ hai (nhị) đồng âm với từ ngốc
Hai người này, hợp lại, chính là một cái “Giếng” a!
(*) Cái giếng (井) bốn nét, 2 chữ nhị (二) cũng bốn nét
Dù sao cũng đều là “Nhị“...