Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 173: Chương 173: Mạo phạm anh rồi ông chủ Diệp (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quy mô căn biệt thự này không nhỏ, Lăng Vi đi tìm mãi mới thấy phòng bếp.

Phòng bếp ở dưới lầu một, nơi đó rất lớn, mười mấy người đang ở đó bận rộn.

Đầu bếp nữa đang nấu nước canh.

Lăng Vi nhận ra cô ấy liền chào một tiếng: “Hôm nay nấu canh gì vậy?”

Đầu bếp nữ lễ phép nói: “Người và tiên sinh thức đêm, tôi nấu canh thịt nạc hầm Hạ Cô thảo bổ dưỡng, canh này thanh nhiệt, uống canh này có thể thanh nhiệt.”

“…” Lăng Vi kinh ngạc gật đầu: “Cảm ơn, cô cẩn thận quá.”

Đầu bếp nữ cười cười, cúi đầu tiếp tục nấu canh.

Lăng Vi đứng một lúc mới nói: “Cái đó...trong nhà có xương sườn không? Tôi muốn làm sườn chua ngọt.”

Đầu bếp nữ kinh ngạc nhìn cô: “Cô muốn tự mình nấu sao?”

“Ừ…” ngày hôm qua Diệp Đình nói muốn ăn cơm cô tự làm…

Đầu bếp nữ buông thìa xuống, xoay người đi tới tủ lạnh tiếc nuối: “Không có xương sườn, chỉ có thịt mà thôi.”

“…” Lăng Vi nghĩ một chút lại nói: “Thế còn khoai tây không?”

“Khoai tây thì có…”

“Được.” Lăng Vi đi rửa tay, cầm hai củ khoai tay gọt vỏ, sau đó cắt thành miếng nhỏ, dài.

Cô bọc thịt bên ngoài khoai tây sau đó rắc gia vị lên trên.

Đầu bếp cười khen ngợi: “Dùng khoai tây nấu như vậy… cô cũng nghĩ ra được.”

Lăng Vi hé miệng cười, bọc thịt xong liền cho vào nồi.

Khoai tây và thịt nấu không lâu như xương sườn.

Hơn nữa cũng không có nhiều dầu mỡ.

Lại cầm chảo cho nguyên liệu xào xào.

Lại cho ít đường phèn cho vào chảo, rang rang xào xào rồi cho vào nước canh… cho nước vào.

Cứ như vậy một lúc đã có đĩa sườn xào chua ngột, cho ít rau thơm, mùi hương tỏa ra bốn phía…

Diệp Đình ngửi mùi đi tới phòng bếp.

Sao lại thơm như thế.

Món gì mà thơm như vậy.

Hầu hết của anh lăn lăn, con sâu tham ăn làm anh sắp cắn đầu lưỡi rồi.

Sườn xào chua ngọt sao? Tạo hình không tệ? Màu sắc tươi sáng, nhìn đã muốn ăn sạch rồi.

“Nhanh tới thử tay nghề của em đi.” Lăng Vi kéo tay anh hưng phấn đẩy đĩa tới trước mặt anh: “Thế nào?”

Mùi thơm xông thẳng vào lỗ mùi anh, anh hừ mộ tiếng: “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Xí, không ăn thì đổ cho chó ăn.” Lăng Vi tức giận gạt tay anh ra, cô ở trong bếp nửa giờ đồng hồ bận rộn đầu đầy mồ hôi.

Diệp Đình nhanh tay lẹ mắt giật cái đĩa lại.

Vừa đi vừa châm chọc: “Đầu bếp nhà chúng ta có ai không phải cao thủ hàng đầu thế giới, bảy châu lục bốn đại dương, muốn ăn gì mà không có, còn cần chút sườn chua ngọt này của em sao?”

Vừa nói mùi còn không quên hít hà hai cái.

Diệp Đình đi tới bàn ăn, cầm đũa cho một miếng vào miệng.

Ừm…. Hai mắt anh tỏa sáng.

Thật ngọt, ngọt… mà không ngấy…

Nhóc con kia như định mệnh của anh, nếu gì cũng hợp tâm ý của anh như vậy.

Diệp Đình nghĩ ăn xương muốn phun xương lại ngoại ý muốn phát hiện… hình như xương vào miệng đã tan ra…

“Ồ?” sao lại vậy nhỉ, anh cầm đũa gắp một miếng tách ra mới phát hiện thì ra lõi là khoai tây.

Ôi chao... còn sáng tạo như vậy, cái này mà cũng nghĩ được.

Diệp Đình ăn, ăn miếng này tới miếng khác, thật sung sướng.

Đầu bếp nữ đi tới muốn nói lại thôi: “Tiên sinh… bác sĩ dặn dò người không được ăn quá nhiều dầu mỡ, nếu người thích… thì ăn vài miếng thôi… không cần ăn quá nhiều…”

Lăng Vi vừa nghe, trái tim run lên.

Cô lập tức đưa tay giật cái đĩa, quay đầu hỏi đầu bếp nữ: “Thân thể của anh ấy không khỏe sao? Vì sao bác sĩ lại nói vậy?”

Đầu bếp nữ nói thật: “Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là mỗi ngày tiên sinh ngủ quá ít… công việc lại nhiều, thân thể hư nhược quá nghiêm trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.