Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 174: Chương 174: Mạo phạm anh rồi ông chủ Diệp (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nói xong cầm một tờ giấy đưa cho Lăng Vi: “Phu nhân, người xem, mỗi ngày chúng ta đi ngủ, lúc thân thể đang bài độc, nếu thời gian này không ngủ, độc tố không bài trừ được, lâu dài sẽ xảy ra vấn đề.”

Lăng Vi cầm tờ giấy nhìn qua.

Bảy gạch đầu dòng, cực kì rõ ràng, nhìn một cái có thể hiểu rõ.

Một – buổi tối 9-11 giờ là lúc hệ thống tuyến dịch bài độc, đoạn thời gian này nên yên tĩnh hoặc nghe nhạc.

Hai – 11h tối đến 1h sáng, gan bài độc, cần ngủ say giấc.

Ba – 1h – 3h sáng, thận bài độc.

Bốn – 3h – 5h sáng, phồi bài độc. Là khoảng thời gian con người ho khan nhiều nhất, chính là do bài độc từ phổi, không có thuốc để tránh khỏi.

Năm – 5h -7h sáng, đại tràng bài độc, cần đi toilet bài tiết.

Sáu – 7h – 9h sáng, là lúc ruột non hấp thụ dinh dưỡng, cần phải ăn sáng.

Bảy – nửa đêm đến 4h sáng là lúc xương sống tạo máu. Cần ngủ say mà không nên tuhwcs.

Phía dưới là các tỷ lệ ung thư… không ngủ đủ không cách nào kháng bệnh tìm tới.

Lăng Vi sợ hãi gật đầu: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ trông coi anh ấy, để anh ấy đi ngủ trước 11h.”

Đầu bếp nữ mỉm cười: “Vất vả cho phu nhân rồi.”

Đầu bếp nữ quay trở lại phòng bếp, Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy gương mặt thối của Diệp Đình.

Lăng Vi cười vui vẻ bưng đĩa sườn xào chua ngọt đặt tới trước mặt anh: “Muốn ăn hả?”

Diệp Đình lườm đĩa sườn chua ngọt trong tay cô.

Lăng Vi nhếch môi cười: “Sau này mỗi ngày em nấu cho anh được không?”

Diệp Đình hừ một tiếng, nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô ý tứ rõ ràng: Em xem anh là tên ngốc hả?

Lăng Vi dùng đũa gắp một tiếng sườn chua ngọt quơ quơ trước mặt anh: “Muốn mỗi ngày ăn đồ ăn em làm thì ngủ cho ngon. Hiện tại anh còn trẻ, thân thể có thể chống đỡ được, sau này già rồi thì bệnh tật sẽ tìm tới anh.”

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, trầm xuống: “Em sẽ cùng anh sống đến già sao?”

Lăng Vi chớp chớp mắt: “Vậy phải xem anh có sống qua 30 tuổi không đã.”

“…” Khóe miệng Diệp Đình rụt rụt: “Em trù anh như vậy có vẻ hơi độc miệng. Anh không hút thuốc không nghiện rượu, chẳng qua thời gian ngày bận quá, điều chỉnh một chút là được rồi. Sao tới lượt mọi người lại đáng sợ như vậy.”

“Cũng đúng.”

Im lặng một lúc, đột nhiên Lăng Vi thở dài.

“Haiz…” cô ngồi xuống, một tay chống cằm, có chút thương cảm: “Có đôi khi em không hiểu nổi, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ? Tiền bạc nhiều thì dùng hết sao? Hiện tại nhìn anh, chẳng cần làm gì cũng ăn đủ mấy đời rồi. Em không phản đối người kiếm nhiều tiền, chỉ là… cần chú ý thân thể mình nhiều hơn. Hiện tại như vậy đến khi sinh mệnh cạn kiệt, sớm muộn gì cũng không lấy lại được.”

Diệp Đình nghe hiểu, gật đầu nhẹ.

Anh từ từ nắm lấy tay cô nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Gả cho anh đi.”

Lăng Vi cả kinh: “Chúng ta đang là quan hệ vợ chồng sao còn gả nữa?”

“Anh nói thật đấy.” đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô.

Lăng Vi bị anh nhìn đỏ cả mặt, cố ý ưỡng ngực trừng mắt: “Sao đột nhiên nói vậy làm gì chứ? Không phải vì muốn sườn chua ngọt đấy chứ?”

Trong mắt anh lóe lên ánh sáng kì lạ, có cảm xúc gì đó nổi lên trong mắt.

Hơn nửa ngày anh mới tìm được từ ngữ, bày ra bộ dạng bất cần đời cười nói: “Đúng thế, tay nghề không tệ, rất muốn mỗi ngày được anh.”

Lăng Vi lườm anh: “Vậy không bằng anh trực tiếp cưới đầu bếp luôn đi.”

“Đầu bếp chưa chắc đã thông minh như em, không đẹp như em, chưa chắc đã nóng tính như em…”

“Câu cuối cùng có thể bỏ được rồi.”

Diệp Đình xì một tiếng cười, nắm tay cô cho miếng sườn vào miệng mình.

Anh ăn sườn còn mút đầu ngón tay cô, đầu lưỡi chạm vào, cả người Lăng Vi oành một tiếng đỏ áu.

“Đút tiếp đi.” Diệp Đình cầm tay cô đi gắp sườn.

Lăng Vi tránh anh ra: “Tự cầm đũa mà gắp đi.”

“Không phải muốn trông chừng anh đi ngủ sao? Muốn kết quả mà không muốn trả giá hả? Đút hết cho anh, từ hôm nay trở đi 11h anh tự giác cùng leo lên giường ngủ.”

“…” Lăng Vi nghiến răng hừ một tiếng: “Nói chuyện nghiêm túc được không? Vì sao lại bảo cùng em lên giường? Anh thích ngủ mấy giờ thì ngủ, thân thể cua anh, không quý trọng liên quan gì tới em?”

Diệp Đình cầm đũa đưa tới trước mặt cô: “Sao lại không liên quan? Cơ thể của anh sau này là do em dùng, có dùng được hay không anh càng…”

Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi cầm đũa gắp sườn nhét vào miệng anh.

Anh vừa ăn vừa nói: “Huống hồ em đã đồng ý với đầu bếp, anh không đồng ý với cô ta.”

“Ăn gì cũng không lấp được cái miệng của anh.” Lăng Vi lại gắp miếng nữa nhét vào miệng anh.

Xem như đút cho chó vậy, hừ…

Anh ăn xong một miếng lại cầm tay cô để cô gắp thêm miếng nữa đút cho mình.

Nhưng mà đôi đũa trượt một cái rơi xuống quần anh. Lăng Vi ối một tiếng nhanh chóng cầm khăn tay lau cho anh.

Vừa lau vừa thấy có gì đó không thích hợp….

Cô vừa ngẩng đầu chỉ thấy khuôn mặt anh đỏ bừng, hô hấp nặng nề như nấu nước.

Cô cúi đầu nhìn tay mình… choáng.. tay cô đang đặt chỗ kia của anh.

“Lăng Vi…” Diệp Đình đen mặt nhìn chằm chằm cánh tay cô: “Em muốn ngủ với anh thì cứ nói thẳng đi, phòng ngủ, toilet chỗ nào cũng được, cần gì phải chọn chỗ này?”

Lăng Vi quẫn bách ngẩng đầu liền thấy mấy cô gái trong phòng bếp đang cúi đầu, xấu hổ cười cười.

Sau đó cửa phòng bếp bị đóng lại, trong phòng ăn chỉ còn hai người bọn họ.

Lúc này lại nghe thấy Diệp Đình tức giận nói: “Có thể buông tha cho Diệp đại không?”

“…” Lăng Vi lập tức đứng lên, xấu hổ nháy mắt chạy mất đâu, thu tay lại gần Diệp đại, thành thật nhận lỗi: “Thật xin lỗi Diệp đại, không cẩn thận mạo phạm anh khiến cho lão nhân gia anh sợ hãi.”

Đúng lúc này Lôi Tuấn từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy Lăng Vi cúi người đang cúi người nói chuyện với Đình ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.