Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 309: Chương 309: Ôm kiểu công chúa (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cổ họng Sở Minh Y căng chặt, hơi thở ngưng ngăn ở lồng ngực.

Từ lúc nào thì biến thành như vậy…

Thái độ của Diệp Đình… đối với mình lại biến thành như vậy?

Nước mắt Sở Minh Y đảo quanh hốc mắt.

Cô ta nắm chặt nắm đấm.

Chỉ thấy Diệp Đình bưng ly sữa để bên môi Lăng Vi.

Lăng Vi nghẹn họng, cuối cùng vẫn uống một ngụm. Diệp Đình lại đưa tới miệng mình uống vào ngụm.

Sở Minh Y chua xót.

Hai người ân ái trước mặt cô ta, hoàn toàn xem cô ta là không khí.

Lúc này còn nhìn thấy Diệp Đình hôn môi Lăng Vi, hôn sâu, sau đó cầm thìa đút cháo cho cô, anh ôm cô, cưng chiều trong mắt không hề có chút giả bộ.

Quả thật là sự nhục nhã. Sở Minh Y giận dữ xoay người lộc cộc xuống lầu.

Lúc chạy tới đại sảnh vừa lúc thấy Lôi Tuấn và Lôi Đình.

Lôi Đình tứ giận trừng cô ta.

Sở Minh Y hất cằm nhìn cô ấy.

Âm thanh của Lôi Đình sắc bén mắng một câu: “Ai cho đồ tiện nữ này vào vậy?” Lúc trước dám bắt cá hai tay, dám phản bội Đình ca, bây giờ còn mặt mũi mà bước vào nhà Đình ca?

Người đàn bà này đúng là không biết xấu hổ vô cùng.

Lôi Đình hầm hừ trừng quản gia trẻ tuổi: “Mắt mù sao? Sau này loại đàn bà không đứng đắn như vậy không cần cho vào nhà.”

Sở Minh Y đi về phía trước.

Nghe Lôi Đình nói vậy liền dừng chân, giẫm giày cao gót quay trở lại chỉ vào mặt Lôi Đình: “Cô nói ai không đứng đắn?”

Lôi Đình chỉ cảm thấy buồn cười: “Trừ cô ra còn có người khác sao?”

Sở Minh Y chỉ vào mặt Lôi Đình.

Nếu Lôi Đình còn sợ cô ta chẳng phải uổng công lặn lộn bao nhiêu năm hay sao?

Cô bắt được tay Sở Minh Y ra sức đẩy một cái: “Á…” Sở Minh Y ngã ra sau, hai tay quơ trong không trung bùm một cái ngã xuống đất.

Sở Minh Y đi giày cao gót ngã một cái trật chân.

Mắt cá chân sưng một mảng lớn, nháy mắt sưng đỏ, cô ta ngã đau phát khóc.

Cô ta khóc lớn, Lăng Vi ở lầu hai cũng nghe thấy tiếng khóc của cô ta.

Lăng Vi nhướn mày.

Cô nhăn mày nhìn Diệp Đình một cái, thấy sắc mặt anh cực kì bình thường nhưng không nghe thấy, Lăng Vi nói: “Có thể nói chuyện của cô ta không?”

Diệp Đình cảm thấy ngoài ý muốn: “Em muốn biết chuyện giữa anh và cô ta sao”

“Không phải.”

Lăng Vi lắc đầu: “Em chỉ muốn biết tại sao hai người lại chia tay? Em từng nghe cô ta nói anh tốt với cô ta thế nào… người có sức quyến rũ như anh ai mà bỏ được buông tay cơ chứ?”

Đột nhiên Diệp Đình mỉm cười: “Muốn khen anh thì cứ nói thẳng, không cần lòng vòng quanh co.”

Lăng Vi cũng bật cười.

Than một tiếng nói: “Sức quyến rũ của anh đúng là lớn mà, người ta có vị hôn phu vẫn đối với anh nhớ mãi không quên. Không thèm để ý anh có vợ hay không còn tới gặp anh. Loại tự tin này ít người làm được, nói không yêu em chẳng tin đâu.”

“Nếu yêu tại sao còn chia tay?” Diệp Đình cúi đầu nhìn cô, ánh mắt yêu thương sờ mặt cô: “Không phải ai cũng đơn thuần giống như em.”

Lăng Vi kinh ngạc.

Diệp Đình kiên nhẫn giải thích: “21 tuổi, anh vừa ly rời khỏi đội Đặc Chiến, làm việc khiêm tốn, không có mấy ai biết chuyện của anh. Tuy anh tiêu tiền như nước nhưng không có hậu thuẫn, không có bối cảnh, người thông minh luôn chọn người có hậu thuẫn, có bối cảnh như Louis – Mattis. Cô ta lựa chọn như vậy cũng không có gì đáng trách.”

“…”

Lăng Vi hiểu ra, nghĩ một chút lại nói: “Sau đó mới phát hiện… anh thành lập Đỉnh phong quốc tế. Tuy không có hậu thuẫn gì, không có bối cảnh gì nhưng còn tốt hơn Louis – Mattis sao? Hơn nữa cô ta vẫn còn yêu anh nên muốn quay lại với anh?”

“Cô ta có yêu anh hay không anh không biết… cái cô ta yêu.. anh không muốn bình luận.”

Lăng Vi đăm chiêu nhìn anh, Sở Minh Y… yêu tiền sao? Không phải là… cô ta yêu Diệp Đình, nếu không sao lại ghen tỵ nổi điên như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.