Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì, Diệp Đình khách quan nói: “Tuy Louis là người thừa kế tập đoàn Laroe nhưng trong tay không có thực quyền gì. Sở Minh Y làm vị hôn thê của anh ta, muốn mua du thuyền, mua bất động sản đều phải nói hỏng cả miệng, đùa giỡn tâm cơ. Mà anh, Tập đoàn đỉnh phong quốc tế là của anh, tiền anh có thể tùy tiện chi, chỉ cầna nh muốn, mua hòn đảo tặng cho ai cũng chẳng tính là gì.”
Diệp Đình dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Lúc học đại học, anh cho cô ta thứ gì còn nhiều hơn cô ta ở bên cạnh Louis mấy năm. Cô ta không nghĩ tới người thông minh lanh lợi như cô ta lại ngu ngốc chọn sai đối tượng.”
Đột nhiên Lăng Vi nhíu mày chép chép miệng.
Trước kia chắc là anh rất yêu Sở Minh Y, nếu không sao tặng cho cô ta nhiều thứ như vậy?
Không biết tạis ao trong lòng lại có phần không thoải mái.
Đột nhiên Diệp Đình nắm mũi cô: “Nghĩ cái gì vậy hả? Tặng cho cô ta nên em không vui hả? Sáng mai anh cũng mua cho em.”
“Em không cần.” Lăng Vi ấp úng nói: “Em có thể ăn no ngủ được liền biết đủ rồi. Mấy thứ kia đối với em mà nói chẳng có tác dụng gì.”
Lăng Vi cảm thấy mình hơi buồn cười, cô từng yêu, dựa vào đâu người ta từng yêu người khác mà cô lại canh cánh trong lòng?
Tuy hiểu đạo lý này nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Vẻ mặt Diệp Đình cười nhạo: “Ồ, ghen sao?”
Anh sờ eo cô: “Tiền tài chính là vật ngoài thân, thứ quý giá nhất của anh không phải đều cho em rồi sao?”
“Anh cho em cái gì hả?” Lăng Vi đỏ mặt, bọn họ vẫn rất thuần khiết, cô làm gì có được thứ quý giá nhất của anh cơ chứ? Ngoại trừ lần đó cô cống hiến một chuyện…
Diệp Đình hừ mộ tiếng :”Em cái con người này… làm rồi không nhận nợ hả? Anh thật ủy khuất…” anh nắm tay cô đặt lên môi hôn một cái.
Lăng Vi đổ mồ hôi, sắp ngồi không yên rồi.
Diệp Đình đưa tay lên chỉ chỉ trán cô: “Nhìn tâm tư xấu xa của em kìa, thứ quý giá nhất của anh không phải trái tim anh sao? em nghĩ gì vậy hả? Trái tim của anh đều cho em, em nhìn không hiểu, nó ủy khuất lắm em biết không hả?”
Lăng Vi che mặt… ôi chao má ơi… người này quá xấu xa rồi.
Cả người Lăng Vi sắp bị thiêu đốt, cô đứng lên, chạy ra ngoài. Vừa đi được hai bước đã bị Diệp Đình bế lên.
Anh đột nhiên cười tà: “Thân ái à, em đúng là tên háo sắc… không chỉ mơ ước dung mạo của anh mà còn mơ ước Diệp đại nhân nhà anh. Em muốn thì nói với anh, em không nói, sao anh biết là em muốn cơ chứ?”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, không nói được một lời. Cô ôm cổ anh, cắn răng nói: “Anh… cút….”
Diệp Đình cười rộ lên, ôm cô thay quần áo đi làm.
Tới cửa công ty, Diệp Đình xuống xe ôm ngang cô lên, dọc đường rêu rao thoải mái ôm cô vào phòng thiết kế.
Dọc đường đi không ít người chạy tới xem náo nhiệt.
“Má ơi.. tình huống gì vậy? Ôm công chúa hả?”
“Trời ạ, ngược chó độc thân như thế… thật sự hay lắm sao? Nhanh đưa tôi đến bệnh viện chữa thương đi.”