Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đôi chân Tang Tử Thần mềm nhũn: “Trưởng phòng… ba tôi đánh bạc mắc nợ 78 vạn, Vương Vinh Phát ép tôi ngủ cùng ông ta, cô có thể giúp tôi không?”
Lăng Vi kinh ngạc nói: “Không phải cô và chị cô nợ sao? Sao lại thành ba cô nợ rồi?”
Tang Tử Thần nghẹn họng.
Lăng Vi cười nói: “Là ông ta ép cô ngủ cùng ông ta, tô còn tưởng là cô muốn tự mình đưa tới, xem ra là tôi hiểu lầm cô…”
Tang Tử Thần cắn răng nói: “Chị Vi, chị xem em thành dạng gì rồi? Sao em có thể là người như vậy cơ chứ?”
Lăng Vi cười cười: “Xưng hô của cô thay đổi thật nhanh, ngày hôm qua tôi là tiểu tiện nhân, hôm nay thành chị gái cô rồi hả?”
“…” Tang Tử Thần nghẹn họng “Chị Vi, chị đừng hiểm lầm, lúc nào thì em gọi chị vậy chứ?”
Lăng Vi cười haha hỏi cô ta: “Vậy ngày hôm qua là cô nói Hứa Tử Huân hả?”
Tang Tử Thần nghe Lăng Vi ồ một tiếng, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Phải...”
Tút.. tút… Lăng Vi tắt máy… Tang Tử Thần nhìn gương mặt âm trầm của Vương Vinh Phát xông tới: “Đồ đê tiện, người cô hẹn cho tôi đâu? Cô dám đùa bỡn lão tử?”
Nói xong còn tức giận vung tay bốp, tát lên mặt Tang Tử Thần.
Tang Tử Thần che gương mặt nóng rát, nước mắt nước mũi đều rơi.
“Anh Phát, anh đừng nóng giận… em còn có cách khác.”
Vương Vinh Phát híp mắt lườm Tang Tử Thần: “Anh Phát? .. chữ Anh này tôi nhận không nổi, hẹn một người còn hẹn không được, cô trừ cái miệng biết ăn nói này ra thì có tác dụng gì?”
Vương Vinh Phát nhéo má cô ta sau đó bốp bốp bốp ra sức tát cô ta.
Tang Tử Thần có mặt dày hơn nữa bị một người đàn ông nhục nhã như vậy cũng khó mà tiếp thu.
Nhưng mà không lấy lòng được Vương Vinh Phát thì sao mà trả nợ. Cô ta còn phải dựa vào ông ta mà phong sinh tái khởi đấy.
Tang Tử Thần ngoan độc nói: “Vương tổng… ông cho tôi thêm một cơ hôi, tôi có cách.”
Lúc này Vương Vinh Phát mới thu liễm tức giận.
Lúc này Vương Vinh Phát mới thu liễm sự tức giận.
Ông ta hung ác nói: “Lúc này làm mà còn có sai lầm thì đời này đừng nghĩ đến chuyện xoay người, hừ.”
“Vương tổng, ông cứ yên tâm đi…” thật ra cô ta có cách gì sao?
Vauwf dứt lời đột nhiên có nhân viên phục vụ chạy tới nói thầm bên tai Tang Tử Thần: “Chị Thần… Lăng Vi tới.”
Tang Tử Thần chấn động.
Tang Tử Thần cũng hoảng sợ.
Cô ta vừa gọi điện cho Lăng Vi, Lăng Vi biết rõ cô ta nói đối tại sao còn tới?
Quá kỳ quái rồi.
Vương Vinh Phát vừa nghe Lăng Vi tới lập tức hăng như đánh tiết gà cười rộ lên: “Mau mời vào, còn thất thần làm gì hả?”
Vương Vinh Phát nhanh chân đi tới.
Tang Tử Thần khẩn trương đi theo, không hiểu sao cảm thấy không ổn.
Lần này Lăng Vi tới tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Đại sảnh bữa tiệc, Lăng Vi mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc búi cao tôn lên vóc dáng thon dài.
Cả người đầy khí chất thanh nhã, phiêu dật tự thiên tiên.
Tuy xung quanh đều là đại minh tinh nhưng khí chất của cô hoàn toàn không thua gì đám người này, nháy mắt trở thành tiêu điểm nhưng không ít người nói: “Òa, người đàn ông ở góc sáng bên kia thật đẹp trai.”
Không ít người hai mắt tỏa sáng: “Đúng vậy, không biết là thương nhân hay là diễn viên mới nữa.”
“Nhìn không giống diễn viên, người ta có khí chất và dáng người như thế, vừa nhìn là biết đại gia rồi.” Xung quanh vang lên âm thanh bàn tán, lập tức kéo tới sự chú ý của Tang Tử Thần, có ba người đàn ông nổi bật đứng ở góc sáng, tuy bọn họ bận rộn nhưng vẫn rất khiến người khác chú ý. Đại sảnh bữa tiệc gần như đều bị ba người này thu hút.