Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 486: Chương 486: Thích trêu chọc phiền toái (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Không ít minh tinh bưng rượu đi tới nhưng đối phương bày ra bộ dạng lạnh lùng cho nên không chiếm được thứ tốt.

Mà đám đàn ông trong đại sảnh đều nhìn chằm chằm Lăng Vi…

Lúc nà Lăng Vi đang mỉm cười, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Cô điềm đạm tao nhã, má lúm đồng tiền nổi bật cứ thế mỉm cười.

Vương Vinh Phát đi tới cạnh Lăng Vi, hai mắt nhìn thẳng. Lôi Tuấn thầm nghĩ: “Hai mắt này muốn phế hả…” Vinh Tứ ở bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vi, không nghĩ tới em dâu lại xinh đẹp như vậy.

Anh ta đụng Diệp Đình “Cô vợ nhỏ này của em thật không làm người ta bớt lo nha… khắp nơi tìm phiền toái cho em…”

Diệp Đình vẫn là bộ dạng hưởng thụ nó: “Cứ thích cô ấy gây chuyện đấy, cô ấy không gây chuyện cho em… em không có cách nào mua Hào Duệ không phải sao?”

“Phụt…” Vinh Tứ muốn hét lên: “Em thu mua cái gì của người ta lúc nào cần lý do hả?... nhưng mà tính cách này của em và em dâu đúng là tuyệt phối.”

Diệp Đình nhìn anh ta: “Đó là chuyện đương nhiên.”

Vinh Tứ khụ khụ, đúng là thê nô… khinh bỉ. “Khó khăn lắm anh mới về một lần, buổi tối ra ngoài uống rượu không?”

Diệp Đình nghĩ một chút mới nói: “Không tiện.”

“Sao vậy?”

“Bà xã đang hành kinh, em phải đốc thúc cô ấy uống thuốc…”

“Phụt…” Vinh Tứ muốn phun hết máu.

Nhất định anh ta nghe nhầm rồi, đây tuyệt đối không phải là Diệp Đình mặt lạnh, lạnh tình mà anh ta biết. Anh ta không biết con người này, không biết.

“Hoan nghênh Lăng tiểu thư. Hoan nghênh, hoan nghênh.” Vương Vinh Phát nhìn chằm chằm Lăng Vi, nói thật ra ông ta đầu tư điện ảnh không ít, dạng minh tinh nào mà không gặp qua chỉ là chưa bao giờ thấy được người như Lăng Vi, rõ ràng thanh thuần nhưng lại khiến cho người ta cảm giác được quyến rũ câu hồn.

Thật ra vấn đề mấu chốt là ở đôi mắt của Lăng Vi…

Đôi mắt của cô trong suốt, trắng đen rõ ràng, làm cho người ta nhìn liền nghĩ người này đúng là giai nhân thanh thuần.

Nhưng mà trùng hợp là… đôi mắt cô như cánh hoa đào, yêu kiều, cực kì hấp dẫn người ta.

Chỉ với đôi mắt này làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Vừa nhìn thấy Lăng Vi, Vương Vinh Phát lập tức cười thoải mái, nghênh đón “Lăng tiểu thư, haiz… khách quý tới cửa không tiếp đón tử xa, mong vạn phần bao dung cho.”

Ông ta gọi như vậy, mọi người đều quay đầu nhìn Lăng Vi.

Lăng Vi cười nhẹ, kinh ngạc nói: “Ồ, vị tiên sinh này quen tôi sao?”

Nói xong còn nhăn mày làm bộ suy nghĩ…

Nghĩ nửa ngày không nhớ ra là ai: “Thật ngại quá, vị tiên sinh này, hình như tôi không biết ngài, tôi đến tìm Vương Á Đình.”

Nói xong cầm di động mở tin nhắn đưa thoáng qua cho người đàn bà bên cạnh: “Xin hỏi đây là số 15 Biệt thự Vân Đỉnh Sơn sao?”

Người đàn bà kia chính là đại minh tinh Thẩm Băng Thần.

Thầm Băng Thần nhìn Lăng Vi, nhàn nhạt gật đầu, giọng điệu bay bổng: “Không sai…”

Lăng Vi nói cảm ơn, kỳ quái nói: “Tin nhắn bảo nơi này cử hành hôn lễ… nhìn thì không phải. Chẳng lẽ tôi bị người ta lừa sao?” Nói xong còn tắt tin nhắn.

Tang Tử Thần sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lăng Vi đang đùa cái gì vậy? Không tệ, may mà mình đã ném sim vào bồn cầu. Nếu không Lăng Vi mà gọi nhất định sẽ gọi cho mình.

Nhưng mà lúc này âm thanh vang lên, điện thoại của Tang Tử Thần vang len.

Mọi người đều nhìn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.