Tiểu Ngoại quen giả bộ lưu manh: “Chị đang nói lời thừa thãi à? Người tình trong mắt hoá Tây Thi. Nếu như em thấy chị xinh nhất, chị Tiểu Tân của chị sẽ đá em xuống sông Nhã Lỗ Tạng Bố Giang mất! Ngớ ngẩn!”
Một lần nữa tôi lại bị tên tiểu quỷ này làm cho nghẹn họng không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ Trung Quốc thời kỳ hiện đại đã qua được gần nửa thế kỷ, tại sao vẫn tồn tại thực trạng tú tài gặp phải tên lưu manh? Tiểu Ngoại ném tập vẽ phác thảo cho tôi: “Chị cầm đi, em đi mua chai nước trà xanh, khát rồi.”
Tôi và Tiểu Ngoại có một sở thích chung, đó chính là uống trà xanh. Mắt nhìn con bé tung tăng băng qua đường lớn, tôi lật cuốn sổ phác thảo của con bé ra xem. Trong đó có vài bức ký hoạ phong cảnh, và một bức vẽ chân dung một cô gái, có lẽ cô gái này là Tầm, đúng như Tiểu Ngoại nói, cô bé thực sự rất ưa nhìn. Hoá ra Tiểu Ngoại cũng có những lúc si tình đến thế. Tôi lật sang những trang tiếp theo, tôi thấy Tiểu Ngoại viết thế này ở dưới cùng của cuốn sổ:
“Trong tim tôi có ông thầy bói, có bà già tập làm bánh xèo cuộn, có cô bé Lọ Lem tự độc thoại với chính mình, có thích khách với thanh kiếm chĩa xuống sau lưng, có con lừa lớn vẫn tiếp tục cất bước, có cảnh sát nhân dân trung thành và dũng cảm, có những quả trứng lăn đầy trên mặt đất, có những đoá hoa tươi nở rộ khắp núi đồi, có cô bé đem lòng yêu bầu trời xanh, còn có người nghệ sĩ điên rồ say mê lâm cảnh mất trí.”
Văn viết của Tiểu Ngoại rất thô, tôi vất vả lắm mới có thể đọc xong chúng. Đóng tập phác thảo lại và ngồi thẫn thờ, tôi đã hiểu ra một điều, hiểu ra lý do tại sao tôi và Tiểu Tân lại quý Tiểu Ngoại đến vậy, là vì chúng tôi có thể tìm thấy ở Tiểu Ngoại bóng dáng của hai đứa thời còn học đại học, có chút non nớt, chưa đủ trưởng thành, có chút bướng bỉnh, chưa đủ phô trương, không bị cấm đoán, nhưng vẫn chưa thoát tục.
Tiểu Ngoại chạy tới, con bé đá vào chân tôi: “Lại tương tư à?”
Tôi lườm con bé: “Đúng vậy đúng vậy, thì sao?”
“Hê hê, không sao, này, chị Tiểu Tân sắp về nước chưa?”
“Sắp rồi, chắc cũng phải một tháng nữa.”
Tôi buồn rầu khi nghĩ đến 30 ngày còn lại, nước mắt chực chờ rơi khi nhớ đến căn nhà ủ gió lạnh lẽo từ khi vắng hơi ấm Tiểu Tân, rồi lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến tên Hàn Đông cầm tinh keo con chó ấy, tại sao hắn không học hỏi được gì từ Lão K chứ?! Nhưng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng không biết về mối quan hệ của tôi và Tiểu Tân, chỉ trách hắn quá đáng thương. Tôi vừa chửi vừa thương hại hắn, nét mặt thay đổi như chong chóng quay.
Tiêu Ngoại thấy vậy rất tò mò: “Chị lại bị bệnh à?”
Đến cả việc nhìn lên tôi cũng lười: “Đâu có.”
Tiểu Ngoại đoán mò: “Ồ, vậy thì chính là con đường tình yêu của chị và chị Tiểu Tân gặp phải trắc trở rồi.”
“Là sao?”
Tiểu Ngoại đẩy cặp kính lên: “Hôm qua em lên mạng nói chuyện với chị Tiểu Tân, chị ấy nói tình địch của chị đang ở Mỹ. Chị Dưởng, chắc khó chịu lắm nhỉ.”
Tôi lườm con bé: “Nếu là em, chắc em không khó chịu chắc!”
“Tầm thường! Quá tầm thường!!” Tiểu Ngoại giảng giải ẩn ý: “Sao em thấy tất cả những khiếm khuyết điển hình của giới nữ đều được phản ánh một cách hoàn hảo trên người chị vậy? Người ta làm chị khó chịu, chị sẽ khó chịu như ý người ta sao? Chị phải sống một cách tinh tế hơn, người ta càng làm chị khó chịu, chị càng nên vui vẻ, ngược lại mới có thể khiến người ta khó chịu.”
Tôi nghĩ như vậy cũng đúng, bèn ngơ ngốc hỏi: “Làm sao để khiến hắn khó chịu?”
Tiểu Ngoại nghiễm nhiên trở thành một chuyên gia tình yêu, bắt chước dáng vẻ của một lão nho ngồi xuống bên cạnh tôi: “Ngớ ngẩn! Bước đầu tiên, là khiến tình địch cách xa thật xa tình nhân, để tránh việc hắn nhà gần ven hồ hưởng trước ánh trăng.”
“Ừ, đúng vậy, nhưng cách xa thế nào?”
Tiểu Ngoại đảo đôi ngươi: “Muốn biết cách làm sao để tách hai người họ ra không?”
Tôi mở to mắt: “Bớt nói lời thừa đi, em có cách gì thì nói cho chị nghe, không có cách thì ngậm miệng ngồi im giúp chị, chị không có tâm trạng nghe em huyên thiên đâu.”
“Đương nhiên em có cách rồi, chị nghĩ Tiểu Ngoại em là ai kia chứ.”
Tôi thấy dáng vẻ con bé quá đỗi đắc ý, không thể không tò mò: “Cách gì?”
“Muốn biết à?”
Tôi hăm doạ con bé: “Có thể đừng phí lời nữa được không! Rốt cuộc là cách gì? Đừng nói em lại lừa chị đấy nhá, bằng không đừng trách bị chị lột da rút gân!”
Tiểu Ngoại liếc nhìn xung quanh, giơ lên nắm đấm như một thi sĩ và bắt đầu tự tình: “Khi em còn nhỏ, em luôn cho rằng loài người trường sinh bất lão, nhưng khi lớn lên, em nhận ra con người ai rồi cũng sẽ về với đất mẹ. Từ đó trở đi, em bắt đầu biết hoảng hốt, lo lắng và sợ hãi, trong lòng luôn nghĩ rằng nếu một ngày em chết đi, thì phải làm sao với những món sơn hào hải vị mà em chưa từng được nếm qua đây?”
Tôi nén giận, dùng âm thanh nhẹ nhàng chì chiết con bé: “Đánh trống lảng sang chuyện này làm gì, có liên quan gì đến chuyện em chết hay không chết, đồ ăn ngon hay không ngon?!”
“Có liên quan nhiều ấy chứ”, Tiểu Ngoại xoa bụng: “Chị Dưởng, nếu như chị muốn biết cách, thì phải dẫn em đi ăn bữa cơm trước đã, đừng khách sáo, đi thôi.”
Tôi không hiểu sao sự thấu tình đạt lý của Tiểu Ngoại luôn lâm vào ngõ cụt khi con bé nói chuyện với tôi, ngay khi tôi định mắng con bé, thì có một bà cô mang vẻ mặt nam tính mũi không ra mũi, mắt không ra mắt quát mắng chúng tôi: “Này, này, này—, hai người đang ngồi ở đâu vậy? Đây không phải là chỗ để mấy người ngồi, không biết à? Mau cút ra kia.”
Lúc này tôi mới để ý, nơi tôi đang ngồi cùng Tiểu Ngoại là một bồn hoa cúc nở rộ, có bông hoa bị hai đứa tôi ngồi lên bị biến thành hình dạng cong veo xiêu vẹo. Hôm nay là ngày tôi bị người khác chẹn họng, ôm một bụng khó chịu đến cực điểm, tôi xua tay khinh khỉnh với bà cô rồi cười nhạt. Đang lúc định nắn thẳng lại cành hoa cúc, tôi cố ý kéo Tiểu Ngoại bỏ của chạy lấy người, vừa đi vừa thầm thì: “Chỉ là một bông hoa vớ vẩn thôi mà, thế mà cũng không cho ngồi, có gì hay lắm chắc?! Nơi đây không giữ ông lại, sẽ có nơi khác cần ông, chỉ khi nơi đâu cũng không cần ông, mới có thể khiến ông đây khổ sở!”
Mà thực tiễn cũng đã chứng minh, tôi lại bị con nhóc quỷ Tiểu Ngoại đùa giỡn thêm lần nữa, tôi không từ chối đau khổ mà dẫn con bé đi tìm đồ ăn ngon lấp bụng. Sau khi con bé xin tôi thông tin và số điện thoại Hàn Đông xong, rồi thôi không nói chủ đề này nữa, dù tôi có ép buộc thế nào cũng không mở miệng. Con bé chỉ bĩu môi nói: “Chị Dưởng, em xin cam đoan với chị, chỉ trong vòng 4 ngày, tình địch chắc chắn sẽ rời bỏ tình nhân của chị và trở về hang ổ ở nhà, chị cứ yên tâm.”
Tôi cốc mạnh vào cái đầu con bé: “Tiểu quỷ, nếu như sau 4 ngày mà hắn không về nước, chị Dưởng của em đây sẽ không nhẹ tay đâu.”
Tiểu Ngoại hất mái tóc, từ những kẽ răng phát ra một chữ “Xí.”
Tôi quay mặt đi, trong mũi phát ra một âm: “Hừ!”
Vì đã bàn bạc kỹ với Tiểu Tân về chuyện sẽ cùng mua nhà khi nàng về nước, nên sau khi về nhà, tôi ôm đồm một đống công việc làm thêm, việc chỉ trông cậy vào lương cứng để mua nhà mà không kiếm thêm tiền bên ngoài quả thật quá không thực tế đối với tôi. Thời gian nghỉ ngơi của tôi cũng vì thế mà ít đi, mỗi ngày tôi đều bận bịu dậy sớm thức muộn. Tiểu Tân biết tôi lại bắt đầu kiếm việc làm thêm, nên mỗi tối nàng đều gọi tới giục tôi đi ngủ, và sáng nào cũng gọi điện đánh thức tôi dậy. Tôi đã lười biếng thành thói quen, tự dưng bận hẳn lên đúng là chưa kịp thích nghi, quầng mắt vì thế mà thâm xanh cả một mảng.
Ngáp một cái tiến vào phòng làm việc, thấy Phùng Khiết và Quyên Tử đang nằm nhoài cạnh chiếc bàn, hai người đều chổng mông cao vút lên trời và trêu đùa vui vầy với một cậu nhóc bụ bẫm, cậu nhóc ấy rất vô tư, nằm trong chiếc nôi mà đảo con ngươi đen nhánh xoay tròn thám thính khung cảnh xung quanh, không hề sợ người lạ chút nào.
Tôi nhẹ nhàng bước tới, vận công tét vào mông đít mỗi người một cái: “Hai người đang làm gì đấy, có còn ra dáng con người không?”
Quyên Tử vừa xoa mông vừa vẫy tay với tôi: “Đến đây Quan Dương, có đồ chơi Súp Lơ Đắng mang tới này.”
Tôi bất ngờ: “Ôi — vãi! Súp Lơ Đắng... sinh con từ lúc nào thế? Hình như hơi nhanh quá thì phải, phải mang thai tận chín tháng mười ngày cơ mà?”
Quyên Tử lắc đầu: “Tôi nào có kinh nghiệm, chắc là thế đấy, nói không chừng có trường hợp ngoại lệ.”
Phùng Khiết phát huy tối đa trí tưởng tượng độc đáo của một nhà văn: “Tôi nghĩ, 80% nó là đứa con hoang bên ngoài của Súp Lơ Đắng, mẹ ruột của đứa trẻ bị bệnh nan y nên về trời gặp Karl Marx rồi, Súp Lơ Đắng thấy thương quá, không chịu nổi nên nhận đứa trẻ về nuôi. Đúng là tình mẫu tử vĩ đại! Chậc chậc.”
Quyên Tử ngây người hỏi Phùng Khiết: “Thật sao?”
Tôi cũng định thách thức trí tưởng tượng một chút, bỗng Súp Lơ Đắng đi tới, cô ấy dang rộng hai tay gọi đứa bé: “Cục cưng ~ cục cưng ~ cô ôm ôm cái nào ~ đi tè tè nha ~”
Phùng Khiết và Quyên Tử lập tức đứng hình khi vừa nghe giọng nói của Súp Lơ Đắng, có lẽ Súp Lơ Đắng cảm thấy quá nghiêm túc sẽ có ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ, vì vậy cô ấy cong eo và xếp hai chân lại với nhau theo tư thế cổ điển khiến tôi vừa nhìn đã hoa cả mắt. Súp Lơ Đắng nở nụ cười lễ nghĩa với chúng tôi y như vị Thủ tướng Quốc vụ viện gặp dân cày trung nông nghèo, rồi bế đứa nhỏ lên dỗ dành cho nó tè, nhưng rõ ràng thằng bé mập mạp này không chịu nể mặt Súp Lơ Đắng, cũng có lẽ đứa trẻ này rất có ý thức bảo vệ môi trường, biết không nên tự tiện đi tiểu vương vãi ở nơi công cộng, thế nên không có bất kỳ giọt nước thánh nào chảy ra cả, khiến toàn thân Súp Lơ Đắng toát mồ hôi hột.
Thấy cậu nhóc thật sự không tè ra nổi, Súp Lơ Đắng lại đặt cậu bé vào chiếc nôi nhỏ, Phùng khiết khều khều Súp Lơ Đắng, ướm hỏi: “Cậu nhóc này... đẹp trai quá, là con ai thế?”
Súp Lơ Đắng còn không thèm nhìn lên: “Là của một người bạn, tôi trông hộ một lúc.”
“Ồ”, Quyên Tử gật đầu: “Cậu bé đáng yêu quá.”
Súp Lơ Đắng nở một mỉm cười dịu dàng hiếm thấy khi ngắm đứa bé: “Ha ha, chắc chắn là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.”
Phùng Khiết tiến đến gần tôi, nén giọng ở mức thấp nhất, trên mặt lộ ra vẻ bí hiểm: “Thấy chưa, có thể khiến Súp Lơ Đắng lộ ra khí chất mẹ hiền như thế chắc chắn không phải người bình thường, nhất định cô ấy và đứa nhỏ này có vấn đề. Hehe! Tôi đã có ý tưởng cho vở kịch tiếp theo rồi!”
Cô ấy nói xong liền đi tới nựng đứa nhỏ, đương nhiên, mục đích chính là đào bới lời nói của Súp Lơ Đắng để tìm nguyên liệu cho tác phẩm của mình. Tất nhiên tôi cũng muốn gia nhập vào hàng ngũ chơi đùa với trẻ con. Đứa trẻ này tròn trịa bụ bẫm quá thể, lại còn liên tục nhắm tịt mắt mà khua tay múa chân. Tôi luôn tò mò về kiểu vận động này của những đứa trẻ sơ sinh, thường tự hỏi rằng sao chúng không biết mệt tí nào khi múa máy nhiều như vậy trong thời gian dài?
Vì tính tò mò dữ dội này, nên khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ rất có tinh thần nghiên cứu khoa học, chạy về nhà muốn thực nghiệm bắt chước xem rốt cuộc chuyện này là thế nào, lại còn nhờ mẹ làm ban giám khảo. Nhưng kết quả thật không may, thực tiễn đã chứng minh, rằng đôi tay đôi chân già nua của tôi không thể chịu đựng được sự giày vò ấy, trong vòng chưa đầy hai phút mà tôi đã thở hổn hển, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Kể từ đó, tôi rất cung kính nể phục những quả trứng nhỏ bằng da bằng thịt mong manh dễ vỡ này, nghĩ rằng chúng là một loại động vật hoàn toàn khác với người lớn chúng ta, chúng thật kỳ diệu, đúng là thật không thể tin nổi.