Quyên Tử mê đắm: “Ôi mẹ ơi, đáng yêu quá! Sao lại có thể đáng yêu thế này! Mà này, mẹ thằng bé, cho tôi mượn chơi mấy ngày nha?”
Câu hỏi này của cậu ấy làm chúng tôi ngu cả người, vẻ mặt Súp Lơ Đắng không cười nổi nữa: “Ai là mẹ thằng bé?”
Quyên Tử nhất thời nghẹn họng, tôi ở bên cạnh nói đỡ: “Ý của Quyên Tử là muốn nhận đứa bé này làm con nuôi, đúng không? Quyên Tử!”
Quyên Tử gật đầu như con gà mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, tôi nhịn không nổi muốn làm... mẹ đứa bé.”
Phùng Khiết cũng nháy mắt ra hiệu: “Tôi cũng thế, đứa bé tuyệt vời thế này, làm ai cũng muốn nhận là con, thằng bé dễ thương quá ha.”
Súp Lơ Đắng ôm cậu bé mập mạp lên, lạnh lùng nói: “Dễ thương như thế thì tự đẻ một đứa đi?” Sau đó mặt đen lại, hất tóc tiến thẳng ra ngoài. Dù rằng bình thường tính khí Súp Lơ Đắng rất cổ quái, nhưng dường như hôm nay có hơi cổ quái một cách bất thường sáng nắng chiều mưa, đúng vậy, không phải bất thường dạng vừa.
Phùng Khiết bị cô ta làm cho mắc nghẹn, cậu ấy giận tím người, mặt nhăn lại như nhúm bánh bao, chỉ tay hướng về phía tôi và Quyên Tử mà thề thốt: “Hai cậu nghe cho rõ đây, năm nay nhất định tôi sẽ kết hôn! Sang năm nhất định sẽ sinh một đứa con! Hơn nữa sẽ cho con ăn thật nhiều súp lơ! Ai trong số hai cậu mà biết người đàn ông nào tốt thì mau chóng gửi qua đây cho tôi, nghe rõ chưa?”
Tôi véo ngón tay cô ấy và nói: “Cái lời này của cậu, cậu tự tính toán đi. Bao nhiêu năm qua chúng tôi đã giới thiệu cho cậu biết bao nhiêu chàng trai rồi? Cậu cũng đã yêu đương bao nhiêu lần rồi? Làm tôi thấy lạ, bao nhiêu đàn ông như thế mà không có ai vừa mắt cậu, ngay cả Hoàng đế cũng chọn được vợ rồi, cậu còn muốn chúng tôi giới thiệu làm gì? “
Quyên Tử trầm tư: “Không đúng a, Phùng Khiết, chàng trai buôn bán bánh xe của cậu đâu? Lại chia tay à?”
Phùng khiết khua tay: “Cứ để đấy, ngoài kia có bao nhiêu nam nhân tốt như thế, việc gì tôi phải chịu trói trên một gốc cây? Hai cậu nói có đúng không? Tôi phải để dành nhiều người tốt để chọn ra người tốt nhất!”
Quyên Tử thành khẩn ngưỡng mộ: “Ôi — Vãi! Người như cậu mà còn muốn sinh ra một đứa trẻ ngoan sao?? Cho dù gen của người đàn ông có ưu việt đến cỡ nào đi nữa, mang ra kết hợp với cô gái như cậu cũng sẽ sinh ra một đứa trẻ suy giảm trí tuệ cấp độ 3!”
Tôi vỗ vai Quyên Tử, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Không được nói thế, nói không chừng đột biến gen, sinh ra hẳn đứa suy giảm trí tuệ cấp độ 4!”
Phùng Khiết cực kỳ không vui khi bị tôi và Quyên Tử mỉa mai châm biến, cô nàng đòi chúng tôi phải đãi cô ấy bữa cơm cho bằng được, hai chúng tôi không chịu thua, chỉ là một bữa cơm thôi mà, mời thì mời.
Trên đường đi, Quyên Tử chỉ vào bóng lưng của một tên đàn ông trước mặt: “Này, người đó... hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
Tôi nheo mắt nhìn, không phải chứ? Hàn Đông? Tên này đã đi Mỹ về rồi sao? Tôi lại gắng sức mở to mắt nhìn kỹ hơn nữa, ôi — vãi! Chính là hắn!! Hôm nay chính là ngày thứ 4 kể từ khi Tiểu Ngoại cá cược với tôi, con bé này tính chuẩn quá, sao Tiểu Ngoại biết hắn sẽ về nước sau đúng 4 ngày?
Tôi bảo Quyên Tử và Phùng Khiết đợi tôi một lát, sau đó ra ngoài gọi điện cho Tiểu Ngoại: “Tiểu Ngoại, chị đây.”
“Vâng, có chuyện gì?”
“Hình như... chị gặp tình địch của chị rồi.”
Tiểu Ngoại điềm nhiên như không có chuyện gì: “Ồ~, vậy sao, sao thế?”
“Sao em biết hắn sẽ về nước trong bốn ngày?”
Tiểu Ngoại lại giở giọng: “Chậc, bí mật không tiện bật mí.”
Tôi dụ dỗ em nó: “Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói đi, chị sẽ mua mèo máy Doraemon cho em.”
Tiểu Ngoại không thèm: “Hứ, em yêu nước, tẩy chay hàng Nhật Bản!”
Tôi lại dụ: “Thế... chị tặng em album của Avril Lavigne.”
Avril Lavigne là cô ca sĩ thần tượng mà Tiểu Ngoại yêu thích nhất, tôi đang có trong tay một cuốn album của cô ấy, là được một người bạn ở nước ngoài mang đến, đoán chừng lấy cái này ra dụ dỗ chắc hẳn con bé sẽ thích lắm đây.
Ai ngờ Tiểu Ngoại càng không thèm: “Xì, album của Avril Lavigne cái nào em cũng có, không cần chị tặng.”
Tôi vẫn không chùn bước: “Vậy... ngày mai chị mời em ăn bữa cơm.”
Tiểu Ngoại thay đổi thái độ hẳn khi nghe đến chữ “ăn”: “Chậc, thế em phải suy nghĩ đã...”
Nhân lúc cơm vẫn còn nóng, tôi lại dụ em nó: “Mau lên, chị sẽ mời em ăn một bữa — thật lớn!”
Tiểu Ngoại sập bẫy: “Vậy... thì được, em sẽ nói cho chị biết dựa vào mức độ lớn nhỏ của bữa cơm, do một tay em khiến tình địch của chị trở về, thì hắn phải về chứ.”
Tôi kinh ngạc: “Hả? Em với hắn có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà em bảo hắn về là hắn liền về?”
Tiểu Ngoại do dự một lúc: “Khụ... cái đó... em nói ra thì chị phải giữ bí mật giúp em.”
Tôi lập tức đáp: “Được, nhất định.”
Giọng Tiểu Ngoại lên xuống từ cao xuống thấp: “Được thôi, em... nhờ một bạn nam gọi điện đe doạ tình địch của chị và ba mẹ hắn... bắt hắn phải chuẩn bị 50 vạn... bằng không... trong vòng 4 ngày tới ba mẹ hắn sẽ không xong đâu... là như vậy, chuyện là như thế.”
Tôi càng ngạc nhiên: “Gì cơ? Sao gan to quá vậy?”
“Chết tiệt! Chị bất ngờ cái gì!! Tại em xem nhiều phim điệp viên 007 quá, ý tưởng làm xằng làm bậy cuối cùng cũng thành hiện thực... Chết tiệt! Chị phải giữ bí mật cho em đấy! Chuyện này chỉ có chị, chị Tiểu Tân và đứa bạn cùng lớp đó của em biết thôi, nếu chị nói cho hắn rằng em là người gọi cuộc điện thoại đe doạ đó, nếu hắn dẫn em tới cục cảnh sát, hắt một dấu chấm đen lên bức tranh cuộc đời trong sáng của em, thì, thì em sẽ nói người đứng sau giật dây chính là chị đấy Quan Dương!”
Vãi! Tôi không thể không làm theo lời Tiểu Ngoại, đến cả bước lấy ai ra làm vật tế con bé cũng nghĩ đến rồi, nhưng nghĩ đến chuyện Hàn Đông rụt cổ cong đuôi chạy về nước làm tôi vui hẳn lên, vui đến mức không ngậm được mồm: “Sao chị lại tố cáo em kia chứ, yên tâm yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết. Ai da Tiểu Ngoại, yêu em chết mất, không ngờ em có bản lĩnh như thế, nào, hôn một cái ha.”
Tiểu Ngoại cục cằn: “Thôi đi! Em chê mồm chị thối.” Im lặng một lúc, lại tiếp tục nói: “Sau đó em lại nghĩ mình chưa chuyên nghiệp lắm, phải nói nhiều tiền hơn mới bõ, nói 100 vạn thì tốt.”
Tôi cười ha ha: “Đúng là lòng tham không đáy.”
Tiểu Ngoại thở dài: “Này, mấy ngày nay em vẫn luôn cầu nguyện, mong ông trời sẽ không trừng phạt em, nhưng nghĩ lại thì em chỉ đang làm việc vì chị, chị nói xem, nếu ông trời muốn phạt, thì phải phạt chị mới đúng.”
“Ặc!” Tôi nghĩ một lúc, sau đó dạy bảo con bé: “Chị nói này, sau này không được làm như vậy nữa, dù sao thì việc gọi điện uy hiếp này cũng không có đạo đức lắm, lần sau nhất định không được gọi như thế nữa biết chưa?”
“Em biết rồi.” Âm thanh Tiểu Ngoại tràn đầy nỗi niềm tủi thân: “Chị Tiểu Tân đã dạy dỗ em một trận rồi, giờ lại đến chị, em biết làm như thế là vô đạo đức, nên đã tự trách mấy ngày nay rồi.”
Tôi vội chữa cháy: “Thôi, thế là được rồi, chị biết em là đứa trẻ tốt, chỉ là thỉnh thoảng hư một tí thôi, con gái mà không hư thì không ai yêu.”
Tiểu Ngoại nghiến răng: “Bớt phí lời, em vẫn nhớ chị nói sẽ mời em ăn một bữa lớn đấy. Mà còn, hê hê, hình như album của Avril Lavigne ấy của chị là bản em đã muốn có từ lâu, còn con mèo máy Doraemon thì thôi đi, em rất nhân từ à nha.”
Tôi xĩu, Tiểu Ngoại... nham hiểm quá, nhưng tôi vẫn rất thấu đạt tình người: “Được —! Yên tâm đi, ngay ngày mai chị sẽ mời em đi ăn, nhân tiện đưa em album của idol luôn.”
Cúp máy với Tiểu Ngoại, nỗi xúc động vui sướng của tôi vẫn còn đó, thế là lại gọi tiếp cho Tiểu Tân, lúc ấy Tiểu Tân mới vừa tỉnh ngủ, nàng ngáp một cái: “Dương Dương?”
“Là tớ đây, hê hê.”
“Hâm à, cười ngốc cái gì thế?”
Tôi vờ vĩnh: “Nghe thấy giọng cậu nên cười vui vẻ đó.”
Tiểu Tân không tin: “Có quỷ mới tin, giờ này gọi điện cho tớ, lại còn cười nham hiểm, chắc chắn là có chuyện gì đó, đã quen cậu nửa đời người mà cậu còn giả bộ cái gì, nói mau, gặp phải chuyện vui gì?”
Tôi ho một tiếng: “Không có gì a, tớ vừa nhìn thấy Hàn Đông.”
Tiểu Tân làm như không có chuyện gì: “Đúng là, đầu cậu bị chập mạch sao, cả ngày cứ suy nghĩ quanh quẩn về hắn làm gì!”
“Tại ai bảo hắn là tình địch của tớ cơ chứ.”
“Ha ha, cậu đó, lần này Tiểu Ngoại dụ hắn về nước rồi.”
Tôi gật đầu: “Ừ, tớ vừa gọi điện cho Tiểu Ngoại xong, em ấy vừa nói với tớ, hê hê, vui quá đi.”
Tiểu Tân thở dài: “Phải, tớ cũng rất vui, ôi - cuối cùng cũng được thư giãn thoải mái một chút. Nhưng sau này cậu phải thường xuyên đến chỗ Tiểu Ngoại giáo dục tư tưởng cho con bé, con quỷ non này còn quá trẻ, mà sao vừa xảo quyệt vừa tinh ranh thế không biết, nếu dạy dỗ em nó cẩn thận, chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng đang chờ, nói không chừng sẽ nối gót cậu, trở thành Quan Dương thứ hai.”
Trong bụng nghĩ thầm lời này của Tiểu Tân, là nàng đang khen tôi sao? Tôi cười nói với nàng: “Dạ dạ dạ, nhất định nhất định, Tiểu Ngoại là ân nhân của tớ mà!”
Giọng Tiểu Tân chững lại: “Này, Quan Dương, đó có phải chủ ý của cậu không?”
Mặt tôi lập tức thắt lại: “Đậu xanh! Tớ thề với Ngọc Hoàng thượng đế rằng tuyệt đối không phải, con người tớ ngây thơ trong sạch, sao mà nghĩ ra cái chủ ý tồi như thế!”
Tiểu Tân khịt mũi một cách lạnh lùng: “Tớ nghĩ cũng không phải không thể, cậu luôn hiểm ác mưu mô mà, nói không chừng lại rủ Tiểu Ngoại đi bày trò quỷ gì đấy. Tiểu Ngoại vẫn còn nhỏ, cậu không được dẫn dụ con bé như thế, mà cậu lại là giáo viên nữa kia chứ.”
Ôi trời ơi, tôi khóc không ra nước mắt: “Cậu có biết Đậu Nga chết thế nào không?”
“Có ý gì? Không biết.”
Tôi nổi cơn thịnh nộ: “Đậu Nga nhà người ta là bị chết oan, cậu vu oan tớ như thế, làm tớ càng oan hơn Đậu Nga đấy!”
Tiểu Tân hầu như không để ý lời này của tôi, ngữ khí bắt đầu trở nên bất thiện: “Bớt phí lời, tớ nghĩ cậu cũng không nên dạy dỗ Tiểu Ngoại nữa, cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi tớ về đi, đợi khi tớ về rồi, cậu gọi Tiểu Ngoại đến, tớ sẽ lên lớp chính trị cho các cậu thật cẩn thận, nhé, quyết định thế đi.”
Phùng Khiết và Quyên Tử không còn nhẫn nại đợi chờ tôi nữa, hai người đi tới giục tôi, làm tôi không kịp đấu khẩu với Tiểu Tân, bèn vội vàng nói: “Tớ phải ăn cơm cùng mấy người Phùng Khiết đây, cậu phải nhớ tớ đó.”
Tiểu Tân ha ha cười lớn: “Thôi được, cậu cũng phải nhớ tớ đó, đi mau đi, nhớ cậu, bye bye.”
Tôi và Quyên Tử mời Phùng khiết đi ăn hải sản, bởi tâm tình vui vẻ đến tột độ nên bữa ăn này đúng là đã đời, tôi uống rất nhiều bia, đến mức không còn nhớ mình đã chạy đi chạy lại nhà vệ sinh bao nhiêu lần nữa. Đến khi tôi thấy mình đã uống kha khá rượu, ai ngờ cô nàng Phùng Khiết ấy lúc này mới có hứng, không hiểu sao tâm tình của cậu ấy cứ tăng lên từng nấc một, và đạt đến đỉnh điểm khi bữa ăn sắp kết thúc. Ăn tối xong, Quyên Tử lên mặt muốn đi bar ăn chơi chè chén, tôi xoa xoa cái bụng vốn đã căng phình của mình, vừa định từ chối thì Phùng khiết đã bịt miệng tôi lại: “Nếu cậu dám nói không, tôi sẽ viết châm biếm hoá hình tượng của cậu trong vở kịch của tôi!” Tôi trời sinh mẹ đẻ là người thích giữ hình tượng, thế nên chỉ đành thuận theo sự ép buộc của bọn họ mà đến quán bar của Lưu Tình.