Tôi và Tiểu Tân thấy dáng vẻ tức tối của Tiểu Ngoại mà không nhịn được cười, tôi vỗ lưng em ấy như dỗ trẻ con: “Đừng tức giận ha, thế... sau hôm nay có cảm nhận thế nào?”
Tiểu Ngoại cảm thán: “Hôm nay... thật chấn động lòng người! Chị Dưởng, tình địch của chị sẽ không tố cáo em đấy chứ? Có phải em đểu lắm không?”
Tiểu Tân cốc đầu con bé: “Sẽ không đâu, yên tâm đi, lần sau không làm thế nữa là được, nhá?”
Tiểu Ngoại đặt ly nước xuống: “Không được, lát nữa em sẽ phải thắp nén nhang cho Phật Bà Quan Âm, nhân tiện sám hối lỗi lầm.”
Sau khi bị tôi dằn mặt như vậy, rõ ràng tần số Hàn Đông tìm Tiểu Tân đã giảm đi rất nhiều, nghe Lão K nói rằng Hàn Đông đã uống say rất nhiều lần, vì vậy tôi đã âm thầm cầu nguyện cho hắn: “Khổ cho nhóc rồi, đây là quá trình tất yếu của một cuộc thất tình, không đi qua mưa gió thì làm sao thấy cầu vồng, chúc nhóc may mắn ha.” Đương nhiên trong thời gian này không thể thiếu những lần mời Tử Hoành đến làm “người thế thân”, Tử Hoành đúng là một cậu nhóc dễ thương, mỗi lần đi thế thân là cậu sẽ điểm mặt chỉ tên yêu cầu Tiểu Ngoại mời một bữa KFC, cũng không biết Tiểu Ngoại đã nợ cậu ấy bao nhiêu lần KFC nữa.
Mỗi khi Tiểu Ngoại nhìn thấy tôi, con bé đều kêu tôi là “sao chổi” của nó, và hối hận vì đã giúp tôi nghĩ ra cái ý tưởng tồi này, nói chuyện đó chính là tự lấy đá đập vào chân. Tôi cười tươi mặc kệ em nó la ó, sau đó mời Tiểu Ngoại bữa cơm coi như trả ơn, nhưng tôi không hiểu sao con bé không ăn gì ngoài bánh bao và trà xanh, điều đó làm tôi vô cùng vui sướng bởi bánh bao rẻ hơn KFC nhiều. Tôi tò mò hỏi tại sao em ấy lại thích bánh bao như vậy, con bé nhét một miếng bánh vào miệng và nói rằng: “Vì chị chính là một tấm vải thô*!”
*Bánh bao mà Tiểu Ngoại hay ăn là “草包包子” (có thể dịch là bánh bao nhân rau), trong đó “草包” phát âm gần giống “糙包” (tấm vải thô).
Tiểu Tân không còn phải chịu đựng sự quấy rầy từ Hàn Đông nữa, nàng ăn được ngủ được như tiên, có đôi khi nàng sẽ nằm lên người tôi, véo mũi tôi và hỏi: “Cậu nói xem, cách làm ấy của cậu có hơi vô đạo đức không?”
Tôi đáp lại bằng cái véo mũi nàng: “Tớ đã từng giết người phóng hoả chưa?”
Tiểu Tân lắc đầu cười.
“Tớ đã từng phạm tội ăn cắp chưa?”
Tiểu Tân lắc đầu cười.
“Tớ đã từng qua cầu rút ván chưa?”
Tiểu Tân lắc đầu cười.
“Vậy tớ vô đạo đức ở đâu đây?”
Tiểu Tân cười rộ, nàng đè tôi xuống: “Cậu vô đạo đức ở nhiều điểm lắm, nhưng may mắn chỉ là chút ít sự vô đạo đức đáng yêu có thể biến lợn lành thành lợn què.”
“Ồ, dám nói tớ vô đạo đức, cậu ăn phải gan hùm sao, mau nói lời xin lỗi với tớ đi.”
“Tớ không nói đấy, phải không có lòng tự trọng lắm mới nói ra lời đó, nhất là nói với cậu.”
“À, cậu làm phản thật sao...”
Chúng tôi lăn lộn trên giường tranh nhau véo mũi người kia, đùa vui, cười nói, như hai đứa trẻ mãi không chịu lớn lên vậy.
Nô đùa no nê, tôi ôm lấy chiếc cổ nàng: “Tiểu Tân, một Hàn Đông đã ngã xuống, sẽ không có Hàn Đông thứ nghìn nghìn vạn vạn đứng lên đấy chứ?”
Nàng mỉm cười nhìn vào mắt tôi: “Cậu muốn như vậy sao?”
Tôi sốt sắng gật đầu, chua xót nói: “Đúng vậy, điều đó chứng tỏ Tân Tân nhà mình rất có mị lực, chỉ cần cậu không động lòng là được, tớ rộng lượng lắm.”
Nàng cười, cúi xuống cắn xương quai xanh của tôi: “Ngoài cậu ra, tớ không thể động lòng với ai khác.”
Nàng cắn làm tôi đau: “Sao cậu thích cắn người khác như thế, không được, tớ phải cắn lại.”
Tôi nhe răng ra chồm tới nàng, nàng cười vui ngửa mặt ra đối diện với hàm răng nanh hung dữ của tôi, nàng biết chắc rằng tôi sẽ không dám cắn, điểm đó làm tôi cảm thấy bản thân thất bại vô cùng.
Hàng xóm nhà đối diện với chúng tôi là một chàng trai trẻ, hắn hay nói một câu mỗi khi gặp chúng tôi rằng: “Sao phòng các cậu cứ đến nửa đêm là lại có tiếng cười thế? Tôi nghe mà tưởng tượng tới tiếng hét giữa đêm, sởn hết cả gai ốc này.”
Tôi và Tiểu Tân nhìn nhau ba giây, sau đó quyết định chỉ vui đùa trong âm thầm, không cười to giữa đêm nữa, nhưng thật không may, quyết định này đã bị tuyên bố hỏng bét ngay trong đêm hôm đó, không những không âm thầm vui đùa, mà còn càng cười không kiêng dè hơn. Nói vậy thôi, chúng tôi không cố ý làm người khác sợ, chỉ có thể trách khả năng cách âm của tòa nhà này không tốt, khiến anh chàng đó chịu khổ rồi.
Tôi nghĩ rằng làm người không nhất thiết phải tuân theo khuôn khổ cứng ngắc, không cần phải tính toán đắn đo mỗi đường đi nước bước, bởi cuộc sống không phải là một bài toán số. Ngày tháng không có linh hồn, mà người thì đang sở hữu sự sống, vì vậy ta nên tạo ra những chuyện xấu xa be bé, hoặc bày ra những vở kịch tinh nghịch trong phạm vi cho phép, nếu không cuộc sống sẽ rất khô khan. Tiểu Tân từng nói, rằng cuộc đời này là một tờ giấy trắng, mà con người chính là những cây bút màu, nếu muốn vẽ nên một bản vẽ kiến trúc chính xác từng li hay một tác phẩm nghệ thuật khiến người khác kinh ngạc trầm trồ, phải dựa vào chính bản thân chúng ta, chứ không phải thứ gì khác. Tôi nhớ đến mỗi khi vẽ tranh tĩnh vật, tuy rằng chịu ảnh hưởng của yếu tố môi trường xung quanh, nhưng sắc màu vốn có của sự vật sẽ không bao giờ thay đổi, ngoại trừ đối với những người gặp khó khăn trong việc phân biệt màu hoặc bị mù màu. Đồng ý rằng ảnh hưởng sắc độ từ môi trường có thể khiến màu sắc vật thể trở nên rực rỡ hơn, nhưng cọ vẽ ở trên tay chúng ta, bảng màu được trưng trước mắt ta, chúng ta có thể tạo ra bất cứ sắc màu nào theo ý chúng ta muốn. Đừng kêu ca than vãn rằng sắc độ quá sáng hoặc quá tối, cảm màu là thứ ta đạt được thông qua quá trình không ngừng va chạm và học hỏi, chỉ có vậy, ta mới luôn nắm quyền chủ động trong tay.
Những lúc rảnh rỗi, tôi và Tiểu Tân sẽ cùng nhau đi thăm ngôi nhà mới, lần nào đến cũng thấy ba hoặc mẹ đang đàm đạo quốc sách ngồi cười ha ha như một vị Hoàng đế. Tốc độ trang trí nhà cửa khá nhanh, cơ bản là xây dựng dựa trên bản kết xuất đồ hoạ do tôi và Tiểu Tân vẽ, cả ba và mẹ tôi đã hoàn toàn coi Tiểu Tân như người trong nhà, nhưng chỉ là, mẹ tôi vẫn có chút thắc mắc, ví dụ như mỗi lần bà nhìn tôi và Tiểu Tân từ đầu đến chân, đều cẩn thận hỏi: “Trong hai đứa, ai là chồng, ai là vợ?”
Ba tôi cũng tháo kính ra cùng thảo luận: “Đúng vậy, ba đã hỏi qua vài người bạn, cũng đã lên mạng tra, trong hai đứa, ai là T, ai là P*?”
*T và P có thể hiểu là “công” và “thụ” (ngôn ngữ tiểu thuyết) hoặc “top” và “bottom” (cách nói phương Tây), trong đó T là viết tắt của “Tomboy”, và P là “婆”(Pó: vợ).
Mẹ tôi không hiểu lắm: “T là gì, P là gì?”
Ba được dịp huênh hoang, kiên nhẫn giải thích với mẹ: “Bà đúng là không có học thức, nào, để giải thích đơn giản cho bà hiểu, theo cách nói của người Thiểm Tây, T này, chính là chồng, P này, chính là vợ, hiểu chưa?”
Mẹ tôi dường như hiểu được chút ít: “Ồ, T là chồng, P là vợ, thế con là gì?”
“Đúng rồi, con cái được gọi là gì?” Ba nhìn tôi và Tiểu Tân, rất tận tâm học hỏi: “Hai đứa có biết không?”
Tôi và Tiểu Tân mắt lớn nhìn mắt nhỏ, không ngờ rằng ba cũng tìm hiểu vấn đề này kỹ đến thế, trước giờ tôi và Tiểu Tân còn chưa nghĩ đến vấn đề này, thế mà hai người già kia lại suy tính đến nơi rồi, T? P? Ôi địa thần ơi, tôi choáng quá.
Tiểu Tân đoan trang giải nghĩa cho ba mẹ tôi: “Con cái sao, chắc là một chữ nào đó trong 26 chữ cái còn lại thôi, có thể là E, vì khi mới ra đời cứ khóc e e oe oe mà.”
Tôi cũng góp vui: “Chắc hẳn là chữ O, miệng em bé luôn chúm chím đòi uống sữa mà.”
Được tiếp thu kiến thức một cách bất thình lình này, mẹ tôi nắm lấy tay ba tôi và nói: “Lão Quan, T P E O này có phải có nghĩa là, ông là T, tôi là P, còn Dương Dương và Tiểu Tân nhà chúng ta là O và E?”
Ba hẩy tay mẹ ra: “Nói năng linh tinh!”
Tôi và Tiểu Tân cùng cười với nhau, ôi, ba mẹ đáng yêu của tôi a...
Hai đứa chúng tôi tay trong tay trở về nhà, vừa đi đường vừa nói cười vui vẻ về biểu cảm của ba mẹ tôi. Trên đường đi ngang qua siêu thị, chúng tôi ghé vào mua một số đồ dùng gia dụng cần thiết và vài thứ thức uống đồ ăn. Tôi đẩy xe chở hàng, vừa trò chuyện với Tiểu Tân vừa cho đồ vào giỏ, tôi vẫn luôn không rõ giữa chúng tôi rốt cuộc ai là chồng, ai là vợ, và cũng không có ý định nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, tôi chỉ muốn hai người cùng nhau nâng đỡ, cùng nhau chăm sóc đối phương tiếp tục bước đi trên đoạn đường dài, quả thật có hơi thừa thãi nếu cứ nhất thiết phải phân biệt rạch ròi như vậy. Cẩn thận chọn những thứ đồ cần thiết cùng Tiểu Tân, chúng tôi thi thoảng lại cười vui tít mắt, cảnh hai cô gái trẻ đùa nghịch trong siêu thị hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn đến từ những người xung quanh, nhưng tôi thấy đó là ánh mắt thiện ý của họ, thậm chí còn có một lão bà nói với người đi cạnh rằng: “Nhìn xem, hai chị em họ vui vẻ biết mấy.” Ồ, đúng vậy, tôi và Tiểu Tân là tình nhân, là bạn bè, và cũng là chị em gái. Việc hai người phụ nữ cùng nhau đi mua sắm ở thành phố này, hoặc cả ở đất nước này là chuyện hết sức bình thường. Tôi phải thừa nhận rằng ngoại hình và cách ăn mặc của tôi và Tiểu Tân đã tạo cho chúng tôi một lớp màng bảo vệ thật dày thật dày, chúng tôi rất trân trọng lớp màng bảo vệ này, bởi lớp bảo vệ đó là trạng thái nguyên sơ và tự nhiên nhất của chúng tôi, vì lớp màng này mà chúng tôi yêu nhau, và cũng vì lớp màng này, mà chúng tôi đã đỡ được không ít rắc rối.
Càng ngày tôi càng thấm điều Tiểu Tân nói: “Chúng ta chắc chắn có thể sống dạn dĩ dưới ánh mặt trời, chỉ cần cậu sống thản nhiên không xa vời tâm tư.” Đúng vậy, chúng ta cùng san sẻ một bầu trời xanh biếc, ai nấy đều có quyền hưởng thụ ánh nắng mặt trời, không ai được phép tước bỏ quyền lợi này của chúng tôi. Kín tiếng không có nghĩa là tiêu cực, mỗi khi cùng Tiểu Tân đứng bên dòng sông Hoàng Hà và ngắm nhìn dòng sông mẹ mang theo dòng máu dân quốc chầm chậm chảy về hướng đông, tôi đều hướng đến phía đông nơi mặt trời mọc mà hét lên: “Tôi tự hào, vì tôi là một người phụ nữ; tôi tự hào, vì người tôi yêu cũng là phụ nữ.” Sau đó chúng tôi cùng nhau vẽ một trái tim trên bãi sông, trong trái tim đó có khắc tên Tiểu Tân & Dương Dương, Tiểu Tân nói: “Hãy để Hoàng hà chứng kiến tình yêu của chúng ta, và hãy để Hoàng Hà tẩy não công chúng rằng thế giới này không chỉ có nam nữ mới có thể sống bên nhau trọn đời một kiếp, hai người con gái cũng có thể làm vậy.” Chúng tôi dựa vào nhau bên bờ sông, lặng yên nhìn dòng sông bận rộn hối hả chảy về hướng đông. Khi trầm tư trước dòng sông đã tích tụ ngàn năm văn hiến này, bỗng nhiên trong lòng chúng tôi sinh ra một cảm giác dũng cảm không nói thành lời, đó chính là một loại can đảm để đối mặt với chính mình, và cả cuộc sống.
Tiểu Tân và tôi bước ra từ siêu thị với những chiếc túi lớn nhỏ xách trên tay, cách đó không xa đã nhìn thấy hai bóng dáng trẻ trung và tràn đầy sức sống, tầm mắt tôi và Tiểu Tân cùng lúc bị hai thân ảnh đó thu hút sự chú ý, bởi vì một trong hai người đó là Tiểu Ngoại. Tiểu Ngoại cũng nhìn thấy chúng tôi, em vẫy tay chào chúng tôi và nắm tay cô gái bên cạnh tiến tới, cô gái có chiều cao tương đương với Tiểu Ngoại đó quả thực là một cô gái đẹp... nhìn quen quá, hình như đã thấy qua ở đâu rồi.
Tôi thấy Tiểu Ngoại bước tới, tay đưa cho con bé một nửa số đồ vừa mua: “Giúp chị xách với, mệt sắp chết chị đây.”
Tiểu Ngoại không chịu nhận lấy những túi đồ từ tay trái tôi, cô gái đứng bên cạnh nói với con bé: “Tớ xách giúp cậu, cậu xách giúp chị ấy đi.”
Nghe xong, Tiểu Ngoại đưa đồ cho cô gái cầm, sau đó nói với Tiểu Tân: “Chị Tiểu Tân, để xem giúp chị xách một ít đồ.”
Tiểu Tân cũng không khách khí, nàng đưa một nửa số đồ cho con bé: “Để bạn nhỏ vất vả rồi ha.”
Tiểu Ngoại vừa nhận đồ vừa phản kháng: “Thôi chết rồi, chị bị lây chị Dưởng mất rồi.”
Tiểu Tân và tôi không thể nhịn được cười, Tiểu Tân cốc đầu Tiểu Ngoại: “Giới thiệu cô gái bên cạnh em cho bọn chị đi.”