Tiểu Ngoại vội giới thiệu: “Đây là Tầm, và đây là hai người bạn của tớ, chị Tiểu Tân và chị Dương.”
À, thảo nào nhìn cô gái này quen thế, hoá ra là “người tình trong mộng” của Tiểu Ngoại, tôi không khỏi đá mắt lướt quanh người Tầm một lượt. Tầm đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, có vẻ là một cô gái an tĩnh, em có đôi mắt sáng và làn da trắng bóc, với mái tóc đen óng ả thả xoã ngang hai vai, toàn thân ăn mặc giản dị, dù mang vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo nhưng vẫn không mất đi vẻ gần gũi, ồ, chả trách Tiểu Ngoại coi tất cả mỹ nhân trên đời như cỏ rác, cô bé Tầm này quả thực là một người rất có khí chất. Tầm và Tiểu Ngoại cùng đi với nhau, một nóng kết hợp một lạnh, vừa hay sánh thành một đôi.
Chúng tôi chào hỏi lẫn nhau, giọng em ấy dịu dàng thanh trong như dòng nước suối, thật là hiếm có. Tôi đã từng nhắc tới Tầm trước mặt Tiểu Tân, nên Tiểu Tân cũng khá có hứng thú với cô gái này. Đã là buổi trưa, chúng tôi đều mệt rã rời sau khi đi dạo quanh siêu thị cả tiếng đồng hồ, tôi nêu ý kiến muốn tìm một của hàng ăn lấp đầy cái bụng, nhân tiện uống nước luôn, đương nhiên, giải pháp đã được thông qua với tỷ số 4-0.
Bốn người chúng tôi xếp thành hàng ngang cùng băng qua đường một cách ngang ngược, khiến các bác tài và phụ xe liên tục bấm còi phản đối chúng tôi, tôi ngẩng mặt lên thách thức: “Bấm còi cái gì? Tôi thừa biết mấy người không dám đâm đâu! Hê hê.”
Tiểu Ngoại cũng vênh mặt: “Đúng vậy, doạ đánh sấm mà chẳng dám mưa, hù doạ ai cơ chứ? Hơn nữa em đứng ở giữa, có đâm cũng sẽ không đâm em trước, hê hê.”
Tiểu Ngoại và Tầm dường như đồng thanh cảnh cáo: “Cậu nhìn đường cho tớ!”
Tôi và Tiểu Ngoại nhìn hai người họ như đang nhìn Diêm Vương vậy, nhìn đến quên cả bước đi, hai người này không biết nhau từ trước, tại sao có thể nói chuyện giống nhau thế này? Còn chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị Tiểu Tân dắt đi, Tiểu Ngoại bị Tầm dắt đi, cùng bước nhanh qua đường.
Tìm đến một tiệm cơm có không gian khá tốt, chúng tôi gọi món rồi bắt đầu buôn chuyện. Tầm không e thẹn như Tiểu Ngoại khi nói chuyện với người lạ, tính cách cởi mở của em không khớp với ngoại hình lạnh lùng cho lắm. Khi nói chuyện, tôi được biết cô bé và Tiểu Ngoại là bạn học cùng lớp cấp ba, lớn hơn Tiểu Ngoại 7 tháng, cũng được học vẽ từ nhỏ, hiện cô bé đang học thiết kế mỹ thuật. Tầm nói rằng lần trở về thăm bạn bè này sẽ ở lại 3 tháng, tôi đoán chắc hẳn mục đích chính là đến thăm Tiểu Ngoại. Tầm và người nhà chuyển đến Thâm Quyến sau khi thi đại học, hiện em đang học ở một ngôi trường hàng top tại Bắc Kinh, có điểm khác biệt so với Tiểu Ngoại là, người ta đang học nghiên cứu, cao trình hơn Tiểu Ngoại, lại còn biết tiếng Hàn và biết đàn tranh, cao trình hơn tôi, ôi trời, đúng là núi cao còn có núi cao hơn. Tiểu Tân có ấn tượng rất tốt với Tầm, chẳng bao lâu đã như người thân quen, khi hai người họ bàn về vấn đề làm đẹp trang điểm, tôi và Tiểu Ngoại ngồi đó đấu khẩu với nhau, tôi không cần can thiệp vào những vấn đề như làm đẹp, bởi đã có Tiểu Tân làm đẹp cho tôi, tôi chỉ cần ngồi hưởng thụ là được, Tiểu Ngoại lại càng không cần, vì con bé cơ bản chẳng cần làm đẹp cái nỗi gì cả, da dẻ đẹp quá trời rồi, véo một cái đã có thể chảy ra sữa, thật muốn cầm đao chẻ da mặt con bé ra làm hai mảnh để biểu đạt nỗi uất hận với ông trời, may mà con bé bị cận, làm tôi có cảm giác công bằng hơn chút, nhưng lại nghĩ những người cận thị về già không bị viễn thị, hơn nữa, đôi mắt cả năm đeo kính của con bé không bị biến dạng nhiều, cán cân nhỏ trong lòng tôi lại bắt đầu nghiêng ngả.
Đồ ăn đã được dọn lên, Tiểu Ngoại vừa định gắp một miếng thức ăn vào mồm thì điện thoại reo vang, em ấy cau mày ngay khi thấy số điện thoại, sau đó đứng lên ra ngoài nghe máy, tôi đụng tay Tiểu Tân: “Này, cậu đoán xem là ai gọi tới? Tớ đoán là Lý Phi Phi.”
Tiểu Tân lắc đầu: “Không đúng, chắc là Lão K.”
Đôi mắt Tầm mở to tròn hỏi chúng tôi: “Hai người đó có thù với Tiểu Ngoại à?”
Tiểu Tân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải thù, là hai người đang theo đuổi Tiểu Ngoại.”
Sắc mặt Tầm trầm xuống: “Tiểu Ngoại... thích bọn họ sao?”
Tiểu Tân tỏ ra ngây thơ: “Không biết nữa, không thì, đợi lát nữa em hỏi Tiểu Ngoại xem.”
Tôi gật đầu phụ hoạ: “Đúng đó, đợi lát nữa hỏi là biết liền, he he.”
Tầm suy nghĩ một lúc: “Vâng... chắc là thôi ạ.”
Tôi làm như không biết gì: “Nhưng mà, nghe nói Tiểu Ngoại đang có người trong lòng đó.”
Mặt Tầm đã đen lại càng đen: “Ồ.”
Tiểu Ngoại đã quay về, Tiểu Tân thì thầm nói: “Tớ vẫn đoán là Lão K.”
Tôi kiên định: “Tớ đoán là Lý Phi Phi.”
Thấy Tiểu Ngoại ngồi xuống, tôi vội hỏi: “Là ai gọi đấy?”
Tiểu Ngoại cau mày càu nhàu: “Là giáo viên hướng dẫn, chán lắm, phải viết bản kiểm điểm rồi.”
Tôi và Tiểu Tân xỉu ngang, có chết cũng không đoán được là giáo viên gọi đến, lại còn tưởng Lão K hoặc Lý Phi Phi cơ, Tiểu Tân vỗ trán, bất lực than thở: “Sao không phải Lão K chứ.”
Tiểu Ngoại nhìn tôi và Tiểu Tân, không hiểu chúng tôi đang làm gì.
Tầm hỏi Tiểu Ngoại: “Viết bản kiểm điểm gì? Cậu có chuyện gì à?”
Tiểu Ngoại đau khổ: “Đến muộn ba lần, đều bị giảng viên bắt gặp.”
Tầm dạy dỗ Tiểu Ngoại: “Sao cậu ngốc thế, lớn đến thế này mà còn bị tóm, lần sau phải linh hoạt lên, đương nhiên nếu có thể thì đừng đến muộn, cứ ăn đã đi.”
Tiểu Ngoại cầm đũa lên định nhồi cơm vào mồm, Tầm chặn lại: “Đừng ăn.”
Tiểu Ngoại ngơ ngác khó hiểu nhìn Tầm, Tầm đứng dậy gọi người phục vụ: “Cho em vài cái bánh bao với nhé.”
Tôi và Tiểu Tân cười khúc khích nhìn Tầm, người phục vụ mang mấy chiếc bánh bao lại chỉ trong chốc lát, Tầm gạt bát cơm của Tiểu Ngoại qua một bên, thay vào đó là một chiếc bánh bao: “Ít ăn cơm thôi, tốt nhất ăn bánh bao đi.”
Tiểu Ngoại “ò” một tiếng rồi nhận lấy chiếc bánh bao, gặm một miếng, có lẽ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, con bé quay sang nhìn tôi và Tiểu Tân: “Hai chị nhìn gì em?”
Tôi nói: “Vì em đẹp đó.”
Tiểu Ngoại “hứ” một tiếng, vừa định cãi thì điện thoại lại reo lên, lại cau mày rồi ra ngoài nghe.
Tiểu Tân hỏi Tầm: “Em hiểu Tiểu Ngoại nhỉ? Còn biết em ấy không ăn được cơm.”
Tầm cười nói: “Em đã học cùng cậu ấy ba năm cấp ba, cũng hiểu được ít nhiều đôi điều.”
Tiểu Tân khó hiểu: “Vậy sao em lại học cao hơn Tiểu Ngoại một khoá?”
Tầm giải thích: “Em học đại học ở nước ngoài, sau đó về nước học nghiên cứu luôn.”
“Ồ, ra vậy”, Tiểu Tân gắp thức ăn vào bát: “Thế sao không tiếp tục học nghiên cứu ở nước ngoài?”
Tầm nhìn bóng lưng Tiểu Ngoại đang gọi điện thoại mà thở dài, không nói gì thêm.
Tôi và Tiểu Tân bốn mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Tiểu Ngoại gọi điện thoại xong, quay ra nói với chúng tôi: “Em có một đứa bạn đang ở gần đây, cậu ấy giúp em mua một cuốn sách nên muốn em tới lấy, lát nữa em quay lại sau nhé.”
Tầm dặn dò: “Cậu qua đường cẩn thận đó.”
Tôi cũng nhắc nhở: “Nhớ mua cho chị một chai trà xanh về đây.”
Tiểu Ngoại đứng dậy chạy ra ngoài, Tầm mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Tiểu Ngoại cho đến khi cô bé biến mất, sau đó mới quay đầu về phía tôi và Tiểu Tân và nói: “Tiểu Ngoại đã nói với em về hai chị, gặp được hai chị chính là vinh hạnh của em.”
Tiểu Tân cười nói: “Chị cũng rất vinh dự khi quen biết em và Tiểu Ngoại, Tiểu Ngoại đã giúp bọn chị rất nhiều, con bé đúng là một đứa trẻ tốt.”
Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tốt thì tốt, nhưng mà nhẫn tâm quá.”
Tôi cười hỏi: “Nhẫn tâm thế nào?”
Tầm bất lực: “Ồ, khó nói lắm, chỉ là nhẫn tâm thôi.”
Tiểu Tân hỏi thẳng vào chủ đề: “Tầm... em thích Tiểu Ngoại à?”
Tầm ngây người một lúc, sau đó rất tự nhiên mà gật đầu thừa nhận, đúng là người từng sinh sống ở nước ngoài có khác, rất cởi mở.
Tôi hỏi: “Em chưa có bạn trai bao giờ sao?”
Tầm vuốt những ngọn tóc trên trán: “Không có ạ.”
Tôi hỏi tiếp: “Chắc hẳn đã có không ít bạn nam theo đuổi em, em cũng chưa từng rung động sao?
Tầm nhỏ giọng rằng: “Tim em chỉ rung động một lần thôi, hì hì.”
Tiểu Tân: “Em về nước học nghiên cứu là vì Tiểu Ngoại nhỉ?”
“Đúng vậy”, Tầm thở dài: “Nhưng con bé ấy chẳng nhận ra chút nào cả, đúng là lòng lang dạ chó.”
Tôi gãi đầu: “Sao em biết chắc chắn Tiểu Ngoại không thích em? Chị thấy con bé nghe lời em đấy chứ.”
Tầm nhàn nhạt thở dài: “Cậu ấy à, hồi còn đi học em tạm thời không liên lạc với cậu ấy, cậu ấy cũng không chủ động liên lạc với em, nếu như em không có tới đây tìm cậu ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng sẽ không liên lạc với em. Ôi, thôi kệ đi, đợi đến khi cậu ấy thi nghiên cứu xong hẵng tính.”
Tiểu Tân khen ngợi: “Đúng phải như vậy, bọn chị cũng nghĩ nên đợi Tiểu Ngoại thi xong rồi tính, nhưng mà chị thấy bọn em..., ha ha, Tiểu Ngoại không có nhẫn tâm như em nói đâu.”
Tôi gật đầu theo: “Đúng vậy, Tiểu Ngoại không phải người như vậy, chỉ có hơi ngốc thôi, cũng có chút ít xấu tính. Còn nữa, hình như nụ hôn đầu của con bé vẫn còn đó đấy.”
Tầm che miệng cười: “Ha ha, nụ hôn đầu ấy hả... em nghĩ cậu ấy phải giữ đó thêm một hai năm nữa.”
Tôi nắm tay Tiểu Tân, không hẹn mà cùng nghĩ đến nụ hôn đầu hôm đó của chúng tôi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Tôi đùa với Tầm: “Nhưng nếu như Tiểu Ngoại đã mất nụ hôn đầu rồi thì sao?”
Đôi mắt Tầm hung dữ toé lửa: “Cậu ấy dám!”
Tiểu Ngoại chạy tới với một cuốn sách và hai chai trà xanh trong tay. Thở hồng hộc ngồi xuống, đặt chai trà xanh lên bàn, tôi dõi mắt nhìn theo chai trà xanh đó: “Chị chỉ dặn em mua một chai mà, mua hai chai làm gì.”
Tiểu Ngoại mở nắp chai trà xanh uống một ngụm, sau đó chỉ vào trà xanh trong tay: “Chúng ta mỗi người một chai.”
Tầm hỏi: “Cậu lấy sách gì thế?”
Tiểu Ngoại lấy sách ra, tự đắc gõ tay lên bàn: “Thưởng Thức Gốm Sứ Trung Quốc, ha ha, khó mua lắm đấy, nơi đây không có bán, bạn của em phải gửi từ tận Bắc Kinh đến.”
Tôi cố tình hỏi: “Tầm ở Bắc Kinh đây này, sao không bảo em ấy mua?”
Mặt Tiểu Ngoại đỏ ửng, cố lắm mới nói được một câu: “Thì... hôm qua em mới biết cậu ấy ở Bắc Kinh...”
“Hôm qua hả? Này, hôm qua Tầm ngủ ở đâu?”
Tiểu Ngoại thật thà đáp: “Ngủ ở chỗ em.”
Tiểu Tân cốc đầu tôi: “Cậu đừng trêu trẻ con nữa đi.”
Tiểu Ngoại hiểu ra: “Chị thật... thật... thật... em không nói chuyện với chị nữa!”
Tầm yên lặng mỉm cười nhìn Tiểu Ngoại, mặt Tiểu Ngoại đỏ lên, há mồm thật to cắn một miếng bánh bao, con nhóc này mỗi khi e thẹn đều một là cắn móng tay hai là chóp chép cái mồm, Tiểu Tân nín cười, nàng đưa thức ăn tới trước mặt Tiểu Ngoại: “Em gái, đừng chỉ ăn mỗi bánh bao như thế.”