Ninh Trĩ cầm điện thoại di động đang không biết nên gọi số nào thì Giang Bằng ngược lại vừa vặn gọi tới.
“Không nghĩ tới Thẩm Nghi Chi sẽ giúp em nói chuyện a, ngày hôm qua phó đạo diễn các em còn nói quan hệ của hai nữ chính cứng ngắc, chưa từng thấy các en nói chuyện sau khi quay xong.”
Giang Bằng cũng đã xem đoạn video kia, Thẩm Nghi Chi giúp Ninh Trĩ nói chuyện, tiết kiệm cho anh ta một khoản phí để PR, tâm tình anh ta hiện giờ cũng không tệ.
Ninh Trĩ là lần đầu tiên nghe được có người ở sau lưng bát quái quan hệ giữa cô và Thẩm Nghi Chi, có chút tò mò, lại nhịn không được mà quan tâm, liền hỏi: “Phó đạo diễn nói như vậy thật sao?”
“Đúng vậy, anh ấy nói mọi người trong đoàn làm phim đều đoán xem em và Thẩm Nghi Chi có phải đã từng có xung đột hay chưa, không trao đổi qua lại còn chưa tính, mặt đối mặt gặp nhau cũng chưa từng thấy em chào hỏi người ta.”
Ninh Trĩ câm lặng, cô trốn tránh Thẩm Nghi Chi như vậy, sao có thể chủ động chào hỏi nàng đây.
Mà Thẩm Nghi Chi...
Ninh Trĩ hồi tưởng lại một chút, Thẩm Nghi Chi cũng không có chủ động nói chuyện với cô.
Rơi vào mắt người khác, chính là minh chứng cho một mối quan hệ cứng ngắc.
Giang Bằng chính là vì chuyện này mà gọi điện thoại tới: “Anh nghĩ nếu em với cô ấy không hòa hợp thật thì về sau chúng ta cùng lắm thì không hợp tác nữa là được rồi. Nhưng chuyện mặt mũi thì phải thận trọng, bằng không người ta nói em kiêu ngạo, không tôn trọng tiền bối thì làm sao bây giờ? Hơn nữa về video này, em phải nói lời cảm ơn với cô ấy, đó là chuyện cơ bản.”
Anh ta nói xong liền cảm thấy trong lòng mệt mỏi, loại chuyện giao tiếp này nếu là trước kia thì anh ta có thể dễ dàng xử lý thỏa đáng. Nhưng vừa gặp Thẩm Nghi Chi, không biết tại sao Ninh Trĩ lại trở nên quật cường như vậy, lần trước từ thang máy đi ra, anh ta cố tình bỏ cô ở lại phía sau cũng không thấy cô nói chuyện với người ta.
Bởi vì Thẩm Nghi Chi thay cô nói chuyện, cũng là bởi vì Giang Bằng yêu cầu cô trực tiếp nói lời cảm ơn, vì vậy ngày hôm sau khi Ninh Trĩ thấy Thẩm Nghi Chi liền có chút mất tự nhiên.
Hôm nay vẫn là phân cảnh trong phòng, Thẩm Nghi Chi ngồi ở cửa đón gió xem kịch bản.
Nàng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, kịch bản đặt trên đùi nàng, trên sống mũi của nàng có đeo một cặp kính, trong tay còn cầm bút.
Kịch bản của Ninh Trĩ đã bị lật qua lật lại rất lâu, cũng tăng thêm vài nếp nhăn, nhưng quyển sổ trong tay Thẩm Nghi Chi lại được bảo trì rất tốt, vẫn sạch sẽ mới mẻ.
Trường quay vẫn đang trong khâu chuẩn bị, quần áo của hai diễn viên chính đã được thay xong.
Ninh Trĩ mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, mà Thẩm Nghi Chi mặc một thân váy dài.
Nàng có hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau trong bộ phim này, một là xinh đẹp quyến rũ, còn hai là nhẹ nhàng dịu dàng khi ở nhà.
Hai loại phong cách này được Thẩm Nghi Chi xử lí rất vừa vặn.
Hiện tại nàng mặc bộ này thuộc về phong cách thứ nhất, váy dài, hai bên mở rộng thoát mát lại cơ hồ kéo dài đến chân, vừa đứng lên liền có thể nhìn thấy đùi mảnh khảnh của nàng, trước ngực cũng xẻ cực thấp, xương quai xanh tinh xảo, còn có hai phiến ngực trắng như tuyết kia đều có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này nàng khoác lên vai một chiếc áo hở màu be, vừa vặn có thể ngăn trở phong cảnh trước ngực nàng.
Ninh Trĩ đứng cách nàng không xa, trong tay cũng đang cầm kịch bản, nhìn không quá chuyên tâm, đang nghĩ xem mình nên cảm ơn Thẩm Nghi Chi như thế nào.
Do dự một lúc lâu, sau đó liền đi qua.
Thẩm Nghi Chi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy là Ninh Trĩ, nàng lặp tức tháo cặp kính trên sống mũi xuống.
Nàng mặc quần áo của Nguyễn Nhân Mộng, nhưng thần sắc và cử chỉ lại là của Thẩm Nghi Chi, bình tĩnh thong dong, phảng phất hai người lúc này như hòa làm một thể.
Ninh Trĩ không khỏi hoảng hốt, cho đến khi Thẩm Nghi Chi lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?” Cô đã lấy lại bình tĩnh: “Câu nói trong cuộc phỏng vấn ngày hôm qua,... cảm ơn chị.”
Giọng nói này nói ra đến cứng ngắc, biểu tình trên mặt Ninh Trĩ cũng có chút không được tự nhiên.
Thẩm Nghi Chi nhìn cô vài giây, chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng lại khiến Ninh Trĩ tràn đầy căng thẳng, nhớ lại khi bản thân cô cảm ơn cảm thấy không được thoải mái, liền tận lực làm cho bản thân tỏ ra vẻ chân thành, lại nói: “Em sẽ diễn thật tốt, sẽ không để lời nói của chị trước mặt truyền thông trở thành trò đùa.”
Thẩm Nghi Chi nở nụ cười: “Biểu hiện của bây giờ của em rất tốt, không cần đặt áp lực quá lớn.”
Ánh mắt Ninh Trĩ dính vào nụ cười của nàng, lời nói của Thẩm Nghi Chi từ trong tai cô đi vào, qua mấy giây mới được đại não của cô tiếp nhận.
Trong lòng cô hò hét, Thẩm Nghi Chi vậy mà lại khen trước mặt mình a! Nhưng trên mặt lại bảo trì trầm ổn, thản nhiên gật đầu một cái: “Em biết.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Thẩm Nghi Chi cúi đầu, vẽ mấy nét trên kịch bản, đầu bút dừng lại.
Mỗi đêm đều nghe thấy cô khiếu nại về đồng nghiệp của mình, không biết nếu hôm nay có thể nhận được một lời khen ngợi thì cô sẽ cảm thấy như thế nào.
Hôm nay quay phim không được thuận lợi lắm, bởi vì tâm hồn Ninh Trĩ không được yên ổn, cảm xúc của cô quá dễ bị ảnh hưởng, bị Nguyễn Nhân Mộng ảnh hưởng, cũng bị Thẩm Nghi Chi ảnh hưởng.
Mai Lan đã phải cho dừng lại và để cô có thời gian để nhập vai.
Một mình Ninh Trĩ ở lại, ở trong đầu cố gắng đổi thành cảm xúc của Trì Sinh, nhưng thủy chung cũng không thể thành công. Kế tiếp mặc cho Ninh Trĩ có gần gũi với cảm xúc của Trì Sinh như thế nào, cũng không thể làm cho Mai Lan hài lòng.
“Em có biết biểu hiện hôm nay của em và mấy ngày trước chênh lệch ở đâu không?” Mai Lan hỏi.
Ninh Trĩ cắn cắn môi dưới.
Mai Lan nói: “Mấy ngày trước, em chính là Trì Sinh, mà hôm nay em lại đang vụng về đóng vai Trì Sinh.”
Ninh Trĩ biết vấn đề nằm ở đâu, bởi vì khi cô và Thẩm Nghi Chi nói chuyện, ý thức thuộc về Ninh Trĩ liền không cam lòng yếu thế mà xuất hiện.
Điều này đương nhiên không thể trách Thẩm Nghi Chi, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô quá nghiệp dư, bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến trạng thái làm việc.
Mai Lan chỉ có thể chờ cô lấy lại phong độ.
Cảnh quay kế tiếp này là điểm mấu chốt của Trì Sinh khi từ tò mò rồi đến động tâm, là loại trạng thái rất quan trọng.
Ninh Trĩ cũng biết, cô âm thầm sốt ruột nhưng vẫn không có kết quả tốt.
Cả đoàn làm phim vì cô mà dừng lại, nhân viên công tác tản ra, Mai Lan cho người đi ra ngoài, gian phòng này để lại cho một mình Ninh Trĩ.
Trong phòng không lắp điều hòa, Ninh Trĩ rất nhanh liền toát ra mồ hôi. Đột nhiên bên cạnh đưa tới một tờ khăn giấy, Ninh Trĩ quay đầu, nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đang ngồi bên cạnh cô.
Phần ý thức thuộc về Ninh Trĩ càng thêm mạnh mẽ, Ninh Trĩ tiếp nhận khăn giấy, nắm trong tay, cô nhìn Thẩm Nghi Chi, Thẩm Nghi Chi không mở miệng, lòng bàn tay nàng dán vào ga giường, vô thức vuốt ve.
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy lại khiến cho tâm tư của Ninh Trĩ hung hăng níu lại.
Đây là giường của cô ấy.
Trong thế giới kia, Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng có thể đã từng ở trên chiếc giường này mà sống chết triền miên hay không.
Cô nhìn Thẩm Nghi Chi, ánh mắt Thẩm Nghi Chi cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức làm cho Ninh Trĩ hoảng hốt một trận, không phân biệt được nàng trước mắt là ai.
Một lát sau, Thẩm Nghi Chi mở miệng: “Lúc thích chị, em có buồn không?”
Các nàng chưa từng nói chuyện liên quan đến đề tài này, Ninh Trĩ vẫn cảm thấy Thẩm Nghi Chi đại khái sẽ không muốn tán gẫu những chuyện như thế này này, cho nên cô liền cố ý xem nhẹ, coi như chưa từng xảy ra.
Mà bây giờ, nàng lại tự mình nói đến.
Ninh Trĩ cảm thấy môi lưỡi mình có chút khô khốc, tay cô đặt trên ga giường nâng lên.
“Vì cảm thấy thật khổ.” Cô thì thầm.
“Tại sao?” Thẩm Nghi Chi lại hỏi.
Ninh Trĩ có chút tức giận, cô cảm thấy Thẩm Nghi Chi đã biết rõ lại còn cố hỏi, nhưng khi cô đối diện với ánh mắt bình tĩnh của nàng, mọi tức giận liền tiêu tán, cô dịu dàng trả lời: “Em cảm thấy đây là một chuyện sai lầm.”
Thẩm Nghi Chi coi cô như em gái, trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, nàng đối xử tốt với cô rất tốt, nhưng cô lại vượt qua giới hạn, đối với nàng có loại nghĩ kia.
Ninh Trĩ nói xong, giống như đã làm sai mà cúi đầu.
“Em biết điều này là sai, vậy sao còn phải làm điều đó?” Âm thanh của Thẩm Nghi Chi giống như là từ nơi thật xa truyền đến.
Nhưng rõ ràng nàng đang ở trước mắt, Ninh Trĩ có chút không biết làm sao, cô mím môi, khiếp nhược, áy náy nhìn Thẩm Nghi Chi một cái, liền nhanh chóng cúi đầu.
“Em không khống chế được chính mình.”
Khi cô nói ra những lời này, trong đầu giống như xẹt qua một cái gì đó.
Cô không thể kiểm soát bản thân, sững sờ suy nghĩ.
Ninh Trĩ biết cô không nên động tâm, không nên tới gần nàng, nhưng cô không quản được tâm của mình.
Trì Sinh đối với Nguyễn Nhân Mộng cũng là như vậy, đại não thanh tỉnh nhưng cái gì cũng hiểu, nhưng việc động tâm là điều căn bản không có cách nào khắc chế được.
Ý thức thuộc về Trì Sinh chui ra, chiếm cứ đại não của cô, cô nhíu chặt lông mày rồi lại chậm rãi buông ra, ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt, cô há miệng, lại không biết nên gọi nàng là ai.
Tiếp tục quay.
Ngày đó Trì Sinh là chạy trối chết, sau khi cô và Nguyễn Nhân Mộng ôm chặt lấy nhau, sau khi hôn môi với nhau triền miên, sau khi cô đưa ngón tay vào thân thể nàng, cảm thụ được sự nóng bỏng và căng thẳng sâu trong cơ thể nàng, lòng cô như tê dại, thừa dịp Nguyễn Nhân Mộng đi nhà vệ sinh sửa sang lại chính mình, cô liền cứ như vậy mà chạy trốn.
Cô rất rối, không thể hiểu sao lại làm ra những chuyện này.
Nhưng cô biết, đây không phải chuyện bình thường, các nàng đều là nữ, Nguyễn Nhân Mộng còn là một...gái gọi.
Cô không đi tìm Nguyễn Nhân Mộng nữa, coi chuyện xảy ra ngày hôm đó như một giấc mộng.
Một ngày sau khi sự việc xảy ra, cô xuất hiện trước cửa nhà bà.
Bà nhìn thấy cô liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Trì Sinh, sao lại để đồ đạc bừa bãi như vậy?”
Trì Sinh chỉ có thể đối phó mà nói chuyện lung tung: “Con để quên ở ngoài cửa.”
Nhưng cô biết là Nguyễn Nhân Mộng để ở đây cho cô, lúc cầm đồ đạc vào nhà, cô nhịn không được nhìn lên lầu một cái, không có ai.
Điều này làm cho cô rất khó chịu, cô đang trốn tránh, mà Nguyễn Nhân Mộng cũng tùy ý để cô trốn, không có bất kỳ ý tứ bức bách nào, cũng không có ý muốn cô chịu trách nhiệm về ngày đó.
Nội tâm Trì Sinh rung chuyển, cô biết không nên dây dưa với loại người như vậy, nhưng làm sao cũng không khống chế được mình.
Lại một rạng sáng khác, lúc Nguyễn Nhân Mộng về nhà, Trì Sinh mở cửa nhà ra.
Nguyễn Nhân Mộng nhìn thấy cô, thần sắc không thể nói là ngoài ý muốn hay không ngoài ý muốn, ngược lại nở nụ cười một chút.
Ánh đèn hành lang rất tối, trang điểm của nàng lại đậm, diễm như đào mận, cái gì nàng cũng không nói, đi ngang qua trước người Trì Sinh, thẳng lên lầu.
Mà Trì Sinh đi theo phía sau nàng.
Nguyễn Nhân Mộng không quay đầu lại nhìn cô, cũng không lên tiếng đuổi cô đi, chỉ mở cửa đi vào.
Trì Sinh đi theo vào, trở tay đóng cửa lại.
Nguyễn Nhân Mộng cúi người xuống, thay giày cao gót, Trì Sinh đứng ở bên cạnh nàng, nhìn thấy một mảng lớn hoa trắng lộ ra trên ngực cô, cô vội vàng quay đầu.
Nguyễn Nhân Mộng nhìn thấy, nhàn nhạt liếc cô một cái, liền đi vào trong.
Trì Sinh lại đuổi theo, sau khi đi theo đến cửa phòng tắm, Nguyễn Nhân Mộng ngừng lại, Trì Sinh không kịp dừng liền đụng vào lưng nàng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Cô nhìn người trước mắt này, không lộ bất kì cảm xúc nào, muốn làm cho mình thoạt nhìn trầm ổn một chút.
Nguyễn Nhân Mộng lại dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, nàng mở miệng, là câu đầu tiên mấy ngày nay giữ các nàng.
“Chị muốn tắm rửa trước.”
Trì Sinh nhìn thấy vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của nàng, tiều tụy dưới lớp trang điểm, trong lòng cô bỗng nhiên không có tư vị gì khác ngoài chua xót.
“Em ở chỗ này chờ chị.” Cô nói.
Nguyễn Nhân Mộng không nói gì nữa, đi vào, đóng cửa lại.
Bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, Trì Sinh đứng bên cạnh cửa, cô bỗng nhiên có chút mê mang, vì sao cô lại đi theo, cô có thể làm gì được chứ?
Cô còn chưa hiểu nổi thì cánh cửa phòng tắm đã mở ra.
Nguyễn Nhân Mộng thay quần áo mềm mại, không còn nét xinh đẹp quyến rũ nữa, cũng thiếu đi mùi vị phong trần kia. Trên người cũng không có hương vị nước hoa cùng thuốc lá rượu hỗn hợp nữa mà biến thành mùi sữa tắm thanh đạm.
Dường như chỉ cần tắm rửa liền biến thành một người khác.
Gái gọi thoáng chóc liền biến thành con gái nhà lành, ôn lương hiền thục.
Trì Sinh càng không thể nói rõ tư vị trong lòng mình, chỉ cảm thấy giống như bị người bất thình lình đâm một mũi, có chút đau.
Nguyễn Nhân Mộng dùng khăn mặt lau tóc ướt của mình, nhất cử nhất động của nàng đều rất có khí chất của nữ nhân thành thục.
Trời bên ngoài sắp sáng, đèn đường tắt, mà Trì Sinh thủy chung không nói gì.
Nguyễn Nhân Mộng lau khô tóc, nàng giống như không muốn cùng cô lãng phí thời gian nữa, đi tới trước người cô, Trì Sinh giương mắt nhìn nàng.
Ánh mắt đối diện với nhau, Nguyễn Nhân Mộng nở nụ cười, nàng mở miệng, âm thanh ôn nhu: “Chị muốn ngủ rồi, còn em thì sao? Là muốn ngủ cùng chị, hay là về nhà?”
“Cùng nhau ngủ” ba chữ nói ra liền cảm thấy chế giễu, Trì Sinh lập tức nghĩ đến ngày đó, mặt cô trong nháy mắt liền đỏ lên, lại cố nén rung chuyển trong lòng, nói: “Tranh còn chưa vẽ xong.”
Lúc này Nguyễn Nhân Mộng rốt cục cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh khóe mắt đuôi lông mày của nàng đều nhiễm đầy ý cười, phảng phất giống như Trì Sinh vừa nói ra một chuyện cực kỳ thú vị.
Nàng cười đến run rẩy, không phải nụ cười khi vô ý gặp nhau ở hành lang, cũng không phải nụ cười quyến rũ khi ngồi trên đùi cô, là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Cái nhíu mày của Trì Sinh dần dần buông ra, ngay cả chính cô cũng không kịp phản ứng, liền cong môi theo, trong lòng liền có gì đó sụp đổ.
Một lần nữa!
Mai Lan cho rằng với trạng thái này của Ninh Trĩ, cảnh quay này phải dây dưa đến mấy ngày, không nghĩ tới cư nhiên chỉ một lần liền thông qua.
Cô ta lại nhìn màn hình lần nữa, xác định hoàn mỹ mới ngẩng đầu lên nhìn Ninh Trĩ, lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ kinh ngạc bước sang một bên, Dương Dương đưa nước cho cô, Thẩm Nghi Chi không đi theo.
Nước lạnh, theo yết hầu trượt xuống, lạnh đến khiến cô run rẩy.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như con rối dây trong tay Thẩm Nghi Chi, bởi vì một câu khen ngợi của nàng mà không thể vào vai được, nhưng cũng lại bởi vì mấy câu nói của nàng mà liền có thể diễn ra.
***Hết Chương 17***